Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Cầu Anh Đừng Hắc Hoá

Chương 17: [TG1] Tổng tài lãnh tình: Lão công chưa lập gia đình quá sủng ta 16 (xong)

Lại qua hai năm, Giang Hi vẫn không cho cô đầy giá trị yêu thích, cô tức giận đóng gói hành lý rời nhà đi nước ngoài.

Trên máy bay, Đồng Nguyệt gặp lại Lâm Li đang mang thai, chắc là sắp sinh. Bên cạnh có một nam nhân thành thục nho nhã, không thể nói là rất đẹp nhưng tuyệt đối không xấu, khí chất thật không tồi.

Lâm Li cũng thấy cô, cười cười nhìn cô. Sau đó nói: "Cảm ơn cô năm đó đã thức tỉnh tôi. Rời khỏi Tần Hàn tôi phát hiện mình càng tốt hơn. Hiện tại tôi rất hạnh phúc."

Vô Dược cũng mỉm cười đáp lại: "Không cần cảm ơn, cô hạnh phúc vì chính cô lựa chọn. Không có liên quan tới tôi. Tôi đương nhiên chỉ muốn xem Tần Hàn khó chịu mà thôi."

Sau khi Vô Dược xuống máy bay liền nghe được. [Đinh! Giá trị hắc hoá của nam thần Giang Hi +5, giá trị hắc hoá hiện tại là 93.]

Ngẩng đầu lên liền thấy Giang Hi cách đó không xa. Khuôn mặt Giang Hi đen lại, trực tiếp mang Vô Dược về biệt thự của anh ở K quốc. Làm một ít việc không thể miêu tả.

Khi Vô Dược tỉnh lại liền thấy xích sắt trên chân mình, cả người đều không tốt.

Giang Hi mang đồ ăn tiến vào, ngày thường khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh bây giờ chỉ còn một mảnh tối tăm.

Giang Hi đặt đồ vật trong tay xuống, nhéo cằm cô, âm thanh lạnh nhạt: "Rời khỏi nhà trốn đi chơi sao? Ân? Em còn nhớ em đã nói gì không? Em nói em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!"

Vô Dược quay mặt đi, mắt đỏ lên, lạnh lùng hừ một tiếng: "Em có nói qua, nhưng chính anh mới không có làm? Anh rõ ràng không yêu em."

Giang Hi nheo mắt lại, con ngươi tràn đầy tối tăm, thanh âm cực lãnh: "Ai nói anh không yêu em? Ân?"

Vô Dược tức giận trả lời: "Ba năm rồi, anh từ trước tới nay đều không nói muốn cưới em, anh còn nói yêu em?"

Giang Hi sửng sốt một chút, cô tại sao lại nghĩ như vậy? Từ ba năm trước tới giờ cô đều không nói qua chuyện kết hôn, anh cho rằng cô không muốn kết hôn cho nên không ép cô. Trời mới biết anh đã từng bao nhiêu lần nghĩ tới muốn cùng cô kết hôn, nghĩ mình quang minh chính đại có được cô, nghĩ tới cả đời đều bá chiếm cô.

"Anh..." Giang Hi một bộ dạng nhận sai: "Anh không có không yêu em, cũng không có không nghĩ muốn cùng em kết hôn. Anh chỉ là... chỉ là không nghe em nói qua cho nên... cho nên..."

Vô Dược dở khóc dở cười: "Anh là đồ ngốc sao? Nào có việc nhà gái nói chuyện kết hôn trước."

Giang Hi: "Ý của em là em đồng ý kết hôn?"

Vô Dược ngạo kiều nói: "Hừ... Tưởng bở, em không vui, em mới không cần cùng anh kết hôn."

Giang Hi có chút không biết làm sao, nhưng vẫn cường ngạnh mở miệng: "Không, không được. Chúng ta ngày mai trở về liền kết hôn. Không, chúng ta hiện tại liền trở về kết hôn."

K quốc cách I quốc không xa, trở về chỉ cần mấy tiếng đồng hồ. Vừa vặn đến lúc Cục Dân Chính chuẩn bị tan làm. Kỳ thật bọn họ tan làm rồi cũng không sao hết, Giang Hi có rất nhiều biện pháp.

————

Lúc tuyên thề, Giang Hi đối nàng nói: "Nguyệt Nguyệt, anh yêu em, anh yêu em từ đời trước rồi. Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, mặc kệ sau bao lâu anh đều vĩnh viễn yêu em."

Vô Dược cười cười, cô biết người Giang Hi yêu chính là Đồng Nguyệt, cũng hiểu rõ bọn họ không có khả năng có kiếp sau. Nhưng hiện tại cô chính là Đồng Nguyệt, tự nhiên thấy rất cảm động.

Vô Dược thâm tình trả lời: "Em cũng yêu anh." Có lẽ không sâu đậm như anh yêu em, nhưng em thật sự yêu anh.

[Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần +2, giá trị yêu thích hiện tại là 100! Nhiệm vụ hoàn thành.]

Tĩnh Dạ: Chúc mừng ký chủ, ký chủ muốn trở về hay ở lại?

Vô Dược nhìn thoáng qua Giang Hi, sau đó trả lời: "Tôi ở lại."

Tĩnh Dạ: Được ký chủ, tôi trở về không gian trước chờ cô quay lại.

Vô Dược gật gật đầu: Được.

Vô Dược sống cùng Giang Hi 60 năm, trong lúc đó có một người con, Vô Dược xem như lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc gia đình mỹ mãn.

Sau khi Vô Dược qua đời, Giang Hi cũng đi theo rời đi, khi rời khỏi trên khóe miệng còn nét tươi cười.