Tác giả: Vân Phi Mặc
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, cô hầu bên cạnh lập tức rót cho hắn một ly rượu vang đỏ, an tĩnh đứng cạnh hắn.
Năm người một tổ đứng trước mặt hắn, người đàn ông dùng ánh mắt đánh giá hàng hoá nhìn các cô.
"Mang hết đi." Người đàn ông nhìn một tổ người được chọn, lãnh đạm nói.
Bảo tiêu đồ đen lập tức dẫn tổ người đó ra khỏi phòng.
Tổ thứ hai chỉ để lại một người, còn lại bị mang đi hết.
Tổ thứ ba cũng chỉ để lại ba người.
Bắc Vũ Đường và Annie là tổ thứ sáu.
Chờ đến lượt các cô, người trong phòng đã ít đi một nửa.
Ánh mắt bắt bẻ của người đàn ông liếc qua các cô, lúc đối mặt với đôi mắt của Bắc Vũ Đường, ánh mắt tạm dừng một giây rồi rời đi.
"Cô ta, cô ta." Người đàn ông chọn cô gái đứng ngoài bên trái, lại chọn Annie.
Ánh mắt người đàn ông quét qua Bắc Vũ Đường và một cô gái khác cuối cùng chỉ Bắc Vũ Đường, "Còn cả cô ta."
Hai cô gái khác bị dẫn đi.
Sàng chọn xong, các cô gái bị đưa vào một căn phòng có một cái ao lớn.
Một người phụ nữ trung niên lạnh như băng nói với các cô, "Cho các cô nửa giờ tắm rửa sạch sẽ, nửa giờ sau mà không sạch, vậy đừng trách tôi không khách khí."
Annie thấp giọng nói: "Đường, bọn họ muốn làm gì vậy?"
"Không biết. Giờ nghe lời họ nói đi."
Dù trong lòng cô rõ ràng, nhưng cô không thể nói rõ ra.
Annie gật đầu.
Nửa giờ sau, mọi người khác một cái áo tắm dài đứng trước mặt người phụ nữ trung niên kia. Bà ta khẽ nhấc tay, hầu gái sau bà ta kéo rèm ra, sau rèm xuất hiện một loạt quần áo.
"Chọn bộ hợp với mình đi, các cô chỉ có thời gian mười phút để mặc nó. Không mặc trên người thì tự gánh hậu quả."
Một đám người đi lên trước, có người cầm quần áo trong đó, lúc thấy rõ phong cách của chúng nó thì lập tức ném về trên giá.
"Đây là kiểu quần áo gì thế?"
"Những bộ quần áo này căn bản không mặc được."
Dù họ có tìm thế nào, toàn bộ quần áo đều là những bộ rất bại lộ.
"Trời ơi, quần áo này tôi không mặc được." Annie ném quần áo trên tay về giá.
Annie thấy Bắc Vũ Đường còn đang chọn, "Đường, cô thật sự định mặc loại quần áo này à? Loại quần áo này mặc hay không cũng không khác gì nhau."
Thực sự như lời Annie nói, những bộ đồ này cực kỳ, cực kỳ bại lộ, nơi tư mật có mấy miếng vải che, còn lại lộ ra hết, loại vải dùng còn là vải dệt thấu thị.
Các cô nhất định là phải mặc, nếu mọi người đều không chọn, cô là người chọn đầu tiên thì có thể có nhiều lựa chọn hơn, chọn một bộ 'bảo thủ' nhất trong những bộ đồ lộ liễu này.
"Chọn đi." Bắc Vũ Đường nói.
Annie nhíu mày lại, thấy cô thực sự đang nghiêm túc chọn quần áo, do dự vài giây rồi cũng bắt đầu chọn.
Những cô gái khác thấy hai người chọn, cũng bắt đầu lục tục chọn đồ cho mình.
Bắc Vũ Đường rốt cục tìm được một bộ tương đối bảo thủ trong đống quần áo.
Váy rất ngắn, ngắn đến mức chỉ có thể che khuất mông, nếu hơi khom lưng hoặc cơ thể phập phồng là hở ngay. Còn quần áo trên, hoàn toàn là một chiếc áo mạt ngực, thiết kế hình chữ V, bày ra đường cong một cách hoàn mỹ.
Bắc Vũ Đường nhìn người trong gương, đây là lần đầu tiên cô mặc mát lạnh thế này, quả thực là quá mát lạnh!
Annie thấy Bắc Vũ Đường như thế, trong mắt là kinh ngạc cảm thán.
"Đường, dáng người cô thật tốt. Nhìn cô lúc này, là đàn ông đều sẽ muốn nhào lên." Annie 'sắc mê mê' nhìn Bắc Vũ Đường.
Không thể không khen dáng người nguyên chủ không tồi, phập phồng quyến rũ, làn da tinh tế như ngọc, dáng người cân xứng, đặc biệt là cặp đùi thon dài, tuyệt đối mê người.
"Cô cũng rất đẹp." Bắc Vũ Đường nhìn quần áo hoa văn da báo của Annie nói.
Mười phút sau, người phụ nữ trung niên xuất hiện trước mặt các cô, thấy quần áo các cô đang mặc, lộ ra biểu tình vừa lòng.
"Đi theo tôi."
Người phụ nữ trung niên đi tuốt đằng trước, các cô đi theo sau, trái phải và đằng sau đều có người đi theo các cô.
Annie thấp giọng nói: "Cô nói bọn họ định đưa chúng ta đi đâu? Để chúng ta mặc loại quần áo này, tôi có cảm giác chẳng lành."
Người cảm thấy thế không chỉ có Annie, các cô gái khác cũng thấy vậy.
Các cô bị đưa đến một căn phòng xa hoa, có người chuyên đưa số dán lên quần áo các cô đang mặc. Cả căn phòng yên tĩnh dị thường, mọi người đều sợ hãi."
Annie nắm tay Bắc Vũ Đường, "Đường, tôi sợ."
Bắc Vũ Đường vỗ về mu bàn tay cô ấy, trấn an cảm xúc bất an của cô ấy.
Người phụ nữ trung niên nghiêm nghị đảo mắt qua các cô, "Lát nữa các cô sẽ bị đưa lên đài bán đấu giá, người mua các cô sẽ là chủ nhân tương lai của các người. Người đó có thể quyết định các cô sống hay chết, bần cùng hay phú quý. Các cô nếu muốn sống tốt, phải học được lấy lòng chủ nhân của các cô."
Bà ta vừa nói xong, lập tức có người nổi giận.
"Chúng tôi là người, không phải nô ɭệ, càng không phải sủng vật."
Trên mặt mọi người đều là vẻ phẫn nộ.
Người phụ nữ trung niên thấy các cô phẫn nộ cũng chẳng để bụng, bên môi ngậm nụ cười lạnh, "Từ thời điểm các cô tiến vào nơi này đã không còn quyền con người, không còn tự do. Các cô chỉ là một món hàng mà thôi."
"Tôi phải rời khỏi đây."
"Thả chúng tôi đi, các người không có quyền làm vậy với chúng tôi, đây là trái pháp luật."
Mấy cô gái kích động kêu gào, càng không quan tâm gì mà chạy lao về cửa.
"Đường, chúng ta......"
Annie vừa mở miệng, đã thấy Bắc Vũ Đường lắc đầu với mình.
Annie tức khắc đứng im một bên với Bắc Vũ Đường.
"Đường, bà ta muốn bán chúng ta như những món hàng. Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Annie run rẩy sợ hãi hỏi.
"Annie, nếu cô tin lời tôi, thì phải nghe tôi."
"Tôi tin cô."
Bắc Vũ Đường thấp giọng nói: "Ở đây đừng phản kháng, nghe theo họ đi. Có người mua cô đi, cô lại tìm cơ hội trốn đi từ trong tay người mua cô. Ở đây nơi nơi đều có camera, chúng ta trốn không thoát. Chỉ có bị bán đấu giá đi rồi thì mới có cơ hội chạy trốn."
"Sau khi rời khỏi đây thì phải tìm người cô tin được đầu tiên, kiểm tra toàn thân. Nhớ là tuyệt đối không thể tìm cảnh sát."
Annie nghiêm túc gật đầu.
Khi hai người nói chuyện, một đám người mặc đồ đen đã vào phòng, nhanh chóng khống chế mấy cô gái đi đầu kia lại.
Các cô gái còn lại thấy những người kia thì lại không dám động nữa.
Người phụ nữ trung niên nhìn hai cô gái dẫn đầu gây chuyện, vẫy tay, "Mang chúng nó đi."
Bảo tiêu mặc đồ đen thô lỗ kéo hai người ra khỏi phòng.
Người phụ nữ trung niên nhìn những người còn lại đã an tĩnh trở lại, từ từ nói: "Các cô có biết chúng nó sẽ bị đưa đi đâu không? Sắp gặp cái gì không?"
Mọi người trầm mặc không nói, phẫn nộ lại sợ hãi nhìn bà ta.
"Các cô hẳn lên cảm thấy may mắn, may mắn vì các cô còn ở lại đây."
Người phụ nữ trung niên vung tay lên, hầu gái ở bên mở TV lên, rất nhanh các cô đã thấy hai cô gái bị mang đi ban nãy xuất hiện trong một mật thất, quần áo trên người hai người đã bị cởi sạch, trước màn ảnh xuất hiện hai người đàn ông mặc áo blouse trắng.
Bọn họ rạch bụng các cô gái kia ra, lấy nội tạng trong cơ thể các cô gái kia ra khi các cô gái kia còn đang sống sờ sờ!
Các cô gái trong phòng đều bị cảnh tượng máu me này dọa sợ, có người còn sợ ngã ngồi trên đất.
Annie túm chặt tay Bắc Vũ Đường, thân mình run rẩy.
Người phụ nữ trung niên rất vừa lòng với phản ứng này, bà ta nhấc tay, hầu gái lập tức tắt TV đi.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn bà ta, trong mắt các cô, những người này giống như ác quỷ làm người ta sợ hãi.
"Phàm là không nghe lời, không ngoan ngoãn đều bị mang đi. Các cô mới chỉ thấy một hình thức xử phạt thôi. Nếu lát nữa các cô lên đài rồi mà còn làm ra hành vi nào không ổn, vậy kết cục của các cô sẽ thê thảm hơn chúng nó gấp trăm lần."
"Có ai không tin thì có thể thử một lần." người phụ nữ trung niên mỉm cười nhìn các cô.
Các cô gái trong phòng đều sợ trắng mặt, mọi người đều hiểu rõ, lời bà ta là sự thật.
"Được rồi, các bảo bối, điều chỉnh lại cảm xúc của các cô đi, bày ra mặt hoàn mỹ nhất của mình. Nếu các cô không thể khiến khách hàng mua các cô, vậy thì các cô sẽ không còn giá trị, điểm đến duy nhất chỉ có căn phòng kia."
Căn phòng bà ta nói là phòng gì, người ở đây hiểu cả.
"Cho các cô nửa giờ, thu nước mắt, thu hoảng sợ của các cô lại, bày ra mặt hoàn mỹ nhất của các cô, cầu nguyện có khách hàng mua các cô, trở thành sủng vật của họ."
Người phụ nữ trung niên mang theo hầu gái rời khỏi phòng, để các cô gái sắp bị bán đấu giá lại.
Cùng lúc đó, ở một phòng khác, hình ảnh trên TV đúng là căn phòng của các cô.
Sau khi người phụ nữ hung tàn kia rời đi, các cô gái trong phòng rốt cuộc không khống chế được cảm xúc nữa, tan vỡ khóc lóc hoặc mắng liên tục.
Annie yên lặng chảy nước mắt, "Đường, lỡ không ai mua chúng ta, có phải sẽ giống lời bà ta nói, mổ bụng bán nội tạng chúng ta không?"
"Đúng." Bắc Vũ Đường nói.
Tuy muốn an ủi, nhưng cô không muốn lừa gạt Annie.
"Annie, đừng ôm tâm lý may mắn. Cô cũng thấy phong cách xử sự của họ rồi. Những người này đều là một đám độc ác tàn nhẫn, không có chuyện gì không dám làm. Nghe lời bà ta, điều chỉnh cảm xúc lại, biểu hiện mặt đẹp nhất của mình." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
"Cô đẹp như vậy, đàn ông không bị mù thì chắc chắn sẽ mua cô."
Annie gật đầu.
Trong phòng điều khiển, mấy người quan sát các cô, người phụ nữ trung niên chú ý tới hai người Bắc Vũ Đường và Annie, đặc biệt là Bắc Vũ Đường. Biểu hiện của cô rất bình tĩnh, không giống những người khác vẫn đang ở đó khóc sướt mướt.
Người phụ nữ trung niên chỉ Bắc Vũ Đường, "Đưa tôi tư liệu của cô gái này."
Rất nhanh có người đưa tư liệu lên, người phụ nữ xem kỹ qua rồi mới yên tâm.
Nửa giờ sau, tất cả mọi người đã điều chỉnh tốt cảm xúc.
Cho dù trong lòng sợ hãi, khó chịu, trên mặt lại đều là tươi cười, chỉ là nụ cười hơi cứng đờ.
Người phụ nữ trung niên lại xuất hiện trước mặt các cô, "Rất tốt, đều là những cô bé thông minh, biết nên làm thế nào mới có lợi cho mình."
"Tiếp theo đến phiên các cô lên sân khấu, các cô gái chuẩn bị sẵn sàng, bày ra mặt đẹp nhất, cầu nguyện có người nguyện ý mua các cô."
Các cô gái bị đưa đến hậu trường, mơ hồ nghe được tiếng ồn ào náo động.
Một đám bị mang lên đài, bị mang lên rồi, các cô sẽ không thấy họ nữa. Không biết là bị bán đấu giá như nguyện hay không.
Bắc Vũ Đường xếp sau Annie, rất nhanh đã đến lượt Annie.
"Đừng sợ, nhớ kỹ lời tôi, bày ra mặt đẹp nhất, tưởng tượng cô đang bước trên sàn catwalk, cô là ngôi sao sáng nhất ở đó."
Annie gật đầu.
Annie bị mang đi, rất nhanh sẽ đến lượt cô.
"Số 15."
Nghe được số, Bắc Vũ Đường đứng lên, đi về phía cửa.
Tuy ngày thứ mười xảy ra rất nhiều chuyện, không quá giống trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng hướng đi của cốt truyện đại khái vẫn vậy. Cô không lo không có người mua, vì cô biết tên chó Joseph kia sẽ mua cô đi.
Lúc này, trên đài bán đấu giá, người bán đấu giá đang kể chuyện cười rồi mới vào chủ đề chính.
"Kế tiếp, mời vị mỹ nhân duy nhất đến từ phương Đông của chúng ta hôm nay, dung mạo của cô ấy dùng cách hình dung của người phương Đông xưa để miêu tả thì phải là 'Khuynh quốc khuynh thành'."
Sau khi người bán đấu giá nói xong, Bắc Vũ Đường chậm rãi được đưa lên, mãi đến khi ngừng lại, cả người cô bại lộ trước mặt mọi người.
Ánh đèn sáng người chiếu lên người cô hình thành tiên minh đối lập với bối cảnh đen tối chung quanh.
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn toàn bộ phòng đấu giá, đủ loại thương nhân phú hào ngồi thoải mái trên sofa, bên người có rượu và mỹ nhân làm bạn. Khi cô xuất hiện, vô số ánh mắt xích͙ ɭõa dừng thẳng lên người cô.
Dù cô có ám chỉ trong lòng vô số lần, nhưng khi mặc quần áo không thể che hết đứng trên sân khấu, bị đám người kia nhìn chằm chằm, biểu tình trên mặt cô hơi cứng lại.
"Giá khởi điểm là 100000."
Dưới đài rất nhanh có người nâng bảng lên.
"200000."
"400000."
Giá cả không ngừng tăng lên.
Mỹ nhân phương Đông vẫn rất nổi tiếng trong giới, rất nhiều phú hào truy đuổi đấu giá.
Trong mắt đám phú hào đó, mấy triệu trong mắt chẳng là gì cả, bỏ mấy triệu mua về một sủng vật về, chẳng ai sẽ bủn xỉn cả.
Bắc Vũ Đường chú ý trong đám người đấu giá không có Joseph, xem ra gã còn chưa ra tay.
Cùng lúc đó, cửa nhã phòng lầu hai bị mở ra, bốn bảo tiêu mặc đồ đen khí thế lạnh lẽo đẩy cửa ra rồi nhanh chóng đứng sang bên, hơi cúi đầu cung kính chờ đón.
Chỉ thấy một đôi giày da sáng xuất hiện trước, sau đó là một thân ảnh cao dài đi vào. Khi người đàn ông xuất hiện, khí thế lãnh lệ cũng đến theo.
Ngũ quan người đàn ông thâm thuý, ánh mắt sắc bén đầy khí phách, cuồng vọng mà cao ngạo, ngạo khí như là giẫm nát trời đất dưới lòng bàn chân, mũi thẳng, đôi môi mỏng lạnh lẽo nhấp chặt, tuy là vậy, đôi môi mỏng kia vẫn rất gợi cảm mê người.