Mộng Xuân

Chương 24: Bị thao đến phun nước (Cao H)

Cố Tranh một lần nữa đem cô ngồi lên trên ghế, bẻ ra hai chân cố định trên tay vịn, như vậy Trường Ngọc liền hai chân mở ra đối diện Cố Tranh.

Thịt khẩu ướt ngượng ngùng bị thao ra một lỗ nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa ở thịt nội đỏ thắm liền ẩn ẩn chảy ra, thịt nội còn mềm mụp mà "Lép nhép lép nhép" muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ ăn trở về. Cố Tranh nhìn đến một màn này, khóe mắt liền đỏ lên.

Cự long mới vừa bắn xong liền cương lại lần nữa, thậm chí so với lúc trước còn thô hơn.

Hoa thịt run rẩy thẳng tắp đối diện cự long, chỉ cần anh đĩnh eo một cái liền có thể đem cả căn nhập vào trong động, theo lý mà nói thì không hợp logic, nhưng ở cảnh trong mơ, sao lại không có khả năng?

Vị trí này thực hợp ý anh, Cố Tranh liền đem áo trên cùng nội y của Trường Ngọc cởi bỏ, chỉ để lại cái váy đã bị ướt nhẹp. Đầṳ ѵú đã ngạnh, anh cúi người cắn một viên, thuận thế đĩnh cự long thọc tiến tiểu thịt.

"Phụt phụt"

Dâʍ ŧᏂủy̠ bị cự long bài trừ, bắn đến lông c* tỏa sáng.

"A..." Trường Ngọc khó nhịn rêи ɾỉ, tay nắm tay vịn, thân thể hơi cong về phía trước, bức đến Trường Ngọc nổi điên, ngón tay thâm nhập vào trong mái tóc ngắn của anh, có chút ngứa ngứa da thịt hoạt nộn của cô, lại ngứa lại đau, còn kèm theo một tia kɧoáı ©ảʍ.

"Ưʍ... Mạnh một chút... A... Thật thoải mái"

Trường Ngọc hai mắt híp lại, cái miệng nhỏ lung tung phun ra lời nói, Cố Tranh lại yêu chết bộ dáng say mê phó thác tất cả này của cô, dưới thân càng ra sức, trong dũng đạo đỉnh đỉnh một điểm nhỏ lại ma lại cọ, bức cô khuôn mặt nhỏ đà hồng, lâm vào du͙© vọиɠ càng sâu.

Đầṳ ѵú được chiếu cố mà kiên quyết dựng thẳng, nước miếng bao phủ nhũ tiêm doanh doanh lượng lượng, điểm xuyến trong không khí một mảnh sáng loáng, vừa đẹp đẽ vừa dụ hoặc, dẫn dụ anh vươn đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"A... Bên này cũng muốn."

Tay nhỏ trắng nõn cầm lấy ngực bên kia, ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú cọ xát đã trở nên đỏ thắm, lại còn rất ngạnh.

Cố Tranh há mồm hàm vào trong miệng.

"Ưm a..."

Đầu lưỡi thô lệ đảo qua ngón tay, cuốn lấy hồng mai nhô ra giữa khe hở ngón tay, Trường Ngọc theo bản năng cầm nãi bạch chính mình, bài trừ ra thành hình giọt nước, muốn cho anh nếm thử.

Đối với mỹ thực được dâng lên tận miệng, tự nhiên không có đạo lý khước từ, anh đem một đôi thỏ con tuyết trắng cắn đến ửng đỏ mới không tha mà buông ra, dưới háng nảy sinh ác độc, đâm đến Trường Ngọc kiều mềm mà ma sát với chỗ tựa lưng, tuy rằng không đau, Cố Tranh vẫn là ôm lấy cô, ấn vào trong ngực.

Trong mũi tràn ngập hương vị hormone của đàn ông, còn có dâʍ ŧᏂủy̠ chính mình cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, có vẻ dâʍ đãиɠ hoang đường. Trường Ngọc cũng không còn ý thức, chỉ một mặt đón ý nói hùa động tác của anh, nhưng lúc sau căn bản theo không kịp tiết tấu của Cố Tranh, chỉ có thể kiều kiều mềm mại bị anh đùa nghịch đủ loại tư thế.

Không nhớ đây là lần thứ mấy cao trào, Trường Ngọc bị ôm ở trên đùi Cố Tranh, hai chân được nâng trên khuỷu tay anh, dùng tư thế tiểu hài tử xi tiểu mà thao đến đại khai đại hợp, dâʍ ŧᏂủy̠ vẩy ra tung tóe.

Thậm chí, mông lung nhìn thấy chính mình phun trào, cột nước mỹ lệ trong không khí xẹt qua một độ cung, ào ào tích tích bắn lên lưng ghế màu lam, lưu lại nhàn nhạt dấu vết.

Như là tín hiệu đánh vỡ ảo cảnh, ý thức Trường Ngọc toàn bộ trở lại, lúc này mới phát giác chính mình thật sự cùng Cố Tranh, trên xe công cộng mà làm!

Cái suy nghĩ cùng nhau này khiến ánh mắt cô trở nên rực rỡ.

Cố Tranh buồn cười nhìn cô.

Trường Ngọc đột nhiên cương ngạnh, che mặt lắc đầu, chật vật muốn từ trên người anh đứng lên.

Đường đi chợt co chặt, vòng eo lại vặn lại động, anh thấp giọng mắng một tiếng, rốt cuộc khống chế không được, tinh quan thất thủ, bắn vào tử ©υиɠ Trường Ngọc.

Lúc trước, thời điểm Trường Ngọc bị bắn vào cũng sẽ đạt ngắn ngủi cao trào, nhưng lần này cô hoảng loạn đến mức phân biệt không rõ, nức nở suy nghĩ muốn tìm một chỗ lui vào.

"Đừng, đừng nhìn em!"

Đường đi kẹp đến thật chặt, Cố Tranh căn bản là rút không ra, cũng may vừa mới bắn xong nên côn ŧᏂịŧ đã hơi mềm, bằng không bị kẹp như vậy, dựa trên kích cỡ lúc trước khẳng định sẽ đau.

Nhưng anh cũng không để tâm đến chuyện này, vội vàng che lại đôi mắt Trường Ngọc.

"Ngọc Nhi, không có ai cả," Anh đem nhân nhi toàn bộ ôm vào trong ngực, không cho cô lộ ra ngoài dù chỉ một tấc, "Ở cảnh trong mơ, trừ anh ra không có người khác."

"Đều là ảo giác của em, đừng nghĩ nữa được không?"

Thanh âm ôn nhu, ôm ấp rắn chắc đem ý thức hoảng loạn của cô trở lại một chút, nhưng cô vẫn là không dám, biết là một chuyện, cảm giác lại là một chuyện khác.

Cô cảm giác có người đang nhìn cô!

Trường Ngọc cả người phát run, chui vào ôm ấp của anh, tay chân đều quấn đi lên.

Cố Tranh khoác kiện áo khoác, đem người bọc đến kín mít, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, nguyên bản khuôn mặt đỏ bừng giờ đã sợ tới mức tái nhợt, sau một đợt được anh yêu, ngọn tóc có vẻ hỗn độn ướt dầm dề đến đáng thương.

Cố Tranh nhấp môi, hối hận, ở trên địa phương như vậy lại muốn cô, anh đau lòng hôn hôn cái trán cô, ôn thanh an ủi: "Ngọc Nhi, không ai nhìn cả, em xem chúng ta đang ở nơi nào?"

Trường Ngọc hồng mắt, thút tha thút thít nức nở mà trả lời: "Trên xe..."

"Xe gì?"

"... Xe công cộng."

"Không đúng, là xe tư nhân."

Trường Ngọc hồ nghi.

"Em ngẩng đầu nhìn xem anh nói có đúng không?" Cố Tranh nhẹ nói.

Trường Ngọc cắn môi dưới, đầu hơi nâng lên, trong giây lát lại vội vã trở về. "Anh gạt người! Rõ ràng là xe công cộng!"

Cố Tranh lắc đầu, "Không đúng, em nhìn lại kỹ xem?"

Thanh âm anh khàn khàn, nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu, "Em xem, ở xe tư nhân, mặt kính xung quanh đều là giấy ráp chắn ánh sáng, sắc trời tối sầm, chúng ta ở trong rừng cây, chung quanh không có người..."

Bên tai truyền đến tiếng nói của Cố Tranh, Trường Ngọc thử thăm dò ngẩng đầu, cư nhiên đúng như vậy! Trường Ngọc hai mắt sáng lên, nhìn về phía Cố Tranh không thèm che dấu. Cố Tranh có chút buồn cười, hôn hôn gương mặt cô.

Trường Ngọc từ áo khoác chui ra, bả vai trần trụi đầy vết dâu tây, ngọn tóc nhu thuận đảo qua cổ anh, trong nháy mắt bị cô cọ tới cọ lui làm du͙© vọиɠ rục rịch khởi động trở lại.

Anh ách giọng nói: "Vừa mới nãy chúng ta làʍ t̠ìиɦ ở chỗ này, em cưỡi trên người anh, lắc mông khóc lóc muốn anh..."

Trường Ngọc quay đầu, đỏ mặt che lại miệng anh, một đôi mắt hạnh trừng đến tròn tròn, vừa thẹn vừa bực, hận không thể ước lỗ tai mình đừng nghe rõ như vậy.

Cố Tranh nhìn cô, vươn đầu lưỡi ở trong tay cô đánh vòng, Trường Ngọc phát ngứa muốn rút lại, anh không thuận theo buông tha mà còn kéo qua liếʍ.

"Cố Tranh!" Trường Ngọc thẹn thùng.

"A..." Cố Tranh bỗng hút không khí.

Trường Ngọc dừng tay lại, quan tâm hỏi: "Anh làm sao vậy?"

"Chặt quá, đem anh kẹp đau." Cố Tranh ủy khuất nói: "Ngọc Nhi thả lỏng chút."

Trường Ngọc thấy vẻ mặt anh không có vẻ gì là giả bộ, lúc này mới sực nhớ anh vẫn còn trong người mình, lúc nãy động tác kia do cô quá mức khẩn trương, có thể đã kẹp đau anh, vội vàng thả lỏng đường đi, đang nghĩ anh sẽ lấy ra, ai ngờ cô vừa buông lỏng, anh liền thẳng tắp mà thọc sâu vào.

Cố Tranh cắn lấy ngón trỏ cô, một tấc mà hôn, thanh âm hàm hồ: "Đúng vậy, chính là như vậy."

Trường Ngọc tức giận đấm xuống cơ ngực anh, ở phía sau Cố Tranh liền nặng nề mà đỉnh lấy hoa tâm, cô lập tức dùng thêm sức, nhưng lại bị người ôm chặt.

"Ngọc Nhi ngoan, thêm một lần nữa nhé."