Cố Tranh ngồi xuống trước, sau đó vỗ vỗ đùi, "Ngọc Nhi lại đây ngồi."
Khuôn mặt nhỏ của Trường Ngọc hồng hồng, xem ra nếu anh không thị phi ở trên xe một lần sẽ không chịu bỏ qua.
Cố Tranh dựa trên chỗ ngồi, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Trường Ngọc níu góc áo, bĩu môi tới gần, chưa kịp làm gì đã bị người kéo vào trong l*иg ngực, làn váy xẹt qua một độ cong, xòe ở trên đùi anh.
Tay vòng qua cổ anh, giây lát hô hấp liền bị cướp đoạt, cô bị bắt ngửa đầu thừa nhận độ ấm anh cho.
Đầu lưỡi quấy phá, một chút cuốn đi nước bọt trong khoang miệng cô, tay dọc theo làn váy vói vào.
Qυầи ɭóŧ đã ướt, anh không vội kéo xuống, mà lòng bàn tay lại cách vải dệt cọ xát, ở trên ngọc châu nhẹ nhàng vuốt ve, đánh vòng nơi thịt khẩu, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hoa môi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó phun ra một cổ hoa dịch nhỏ.
Trường Ngọc nằm nghiêng trong lòng ngực Cố Tranh, mặt hướng ngoài cửa sổ, tay nhỏ nắm quần áo anh, cái miệng nhỏ hô hấp, tiểu biên độ mà lắc mông, có điểm không nghĩ muốn anh chạm vào, mà là muốn ngón tay hướng vào trong thịt đâm. Rốt cuộc ở trên xe động tác cũng không dám quá lớn, cô đẩy đẩy anh.
Phía dưới mông chính là côn ŧᏂịŧ đã phồng lên của anh, đĩnh mông non mềm cọ xát, côn ŧᏂịŧ kích động liền chọc phá quần, bắn ra.
Anh trừng phạt mà cắn lấy môi đỏ của cô, ngón tay túm lấy qυầи ɭóŧ xoắn lại thành một cuộn thô dài, trên dưới lôi kéo.
Vải dệt ma xát đến hoa thịt, vừa đau vừa ngứa, Trường Ngọc lập tức nắm chặt cánh tay anh, nức nở lắc đầu.
"Không cần... Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá... A... Ha!"
Đôi mắt như nai con vô tội dầm dề nửa mở, đáy mắt mông lung, tìиɧ ɖu͙© cùng khẩn trương trong mắt nâu mà kích động, môi anh đào nhất khai nhất hợp rêи ɾỉ khiến người ta huyết mạch sôi trào, cái lưỡi phấn phấn nhòn nhọn lộ ra một chút, câu người đến trí mạng.
Trường Ngọc yếu ớt ngưỡng cổ, mắt hạnh mở to, cơ hồ làm cho Cố Tranh ngạnh đến phát đau.
Vốn ỷ vào chính mình có thể tự khống chế lực, hiện tại anh không thể không quan tâm, động tác trong anh càng nhanh hơn.
Trường Ngọc vốn đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến da đầu tê dại, tay anh lại càng nhanh hơn, rốt cuộc nhịn không được mà nức nở phun ra.
"A a a... Anh là người xấu... Ưm"
Lời nói khiển trách còn chưa xong đã bị chàng trai một phen hôn trụ, qυầи ɭóŧ cũng bị kéo xuống, tiểu thịt khó khăn lắm mới thối lui liền bị cự vật lạnh lẽo chống lại.
Cô còn không kịp cảm nhận hình dạng của nó, hai cánh mông đã bị anh mạnh mẽ bẻ ra, động thân một cái nhét đi vào.
"A!"
Bàn tay mềm một phen ấn xuống cánh tay anh, nửa người trên mềm yếu vô lực ngã nhào vào trên người anh, nửa người dưới đột nhiên bị thọc, theo bản năng nâng lên muốn thoát đi khống chế, nhưng giây tiếp theo liền bị anh hung hăng ấn xuống.
Du͙© vọиɠ chọc thẳng vào hoa thịt, cự long gân xanh phập phồng bổ ra thịt nội đóng chặt, chống đến cực hạn, không có một khe hở.
"A... Quá sâu... Không cần... Ha a"
Chàng trai không đợi cô thích ứng liền bắt đầu ôm cô thao lộng, làn váy lắc qua lắc lại, qυầи ɭóŧ màu đen bị rơi ra, bại lộ dưới tầm mắt hai người.
Qυầи ɭóŧ ướt một tảng lớn, nhão nhão dính dính đều là hoa dịch của cô, phảng phất chỉ cần vắt một cái liền có thể chảy nước.
Cố Tranh từ phía sau hôn lấy bả vai trơn bóng, nửa là trêu chọc nửa là vừa lòng: "Nước thật nhiều."
Như là đáp lại lời anh, côn ŧᏂịŧ trừu sáp phát ra tiếng nước "Phụt phụt", Trường Ngọc khuôn mặt nhỏ bạo hồng, đáy mắt ánh nước liễm diễm, vô lực mà nắm lấy quần áo anh, vô lực mà thừa nhận, rồi lại cực lực đón ý nói hùa.
Cố Tranh nào chịu được biểu tình này của Trường Ngọc, mạnh mẽ đâm mấy chục cái, đem người đẩy đến trước cửa sổ, xốc váy cô lên, bóp mông cắm đi vào.
Trường Ngọc hai tay hư nhuyễn đỡ lấy tay vịn, thân mình nghiêng về phía trước, mặt để ở trên cửa sổ xe hít lấy không khí lạnh băng, rõ ràng thân mình đã mềm than, mông lại kiều phối hợp.
Thịt khẩu đỏ thắm một chút đều không uổng lực nuốt vào cự long dữ tợn, tiểu cúc non đáng yêu bị trứng dái chụp đánh đến phấn hồng, khẩn trương co rụt lại, ngay cả hai cánh mông cũng bị anh véo ra dấu tay, lại hồng lại thanh, có thể dễ dàng kích khởi ham muốn bắt nạt của đàn ông.
"Ưm ưʍ... A... Không cần... Em không được... A a a"
Cẳng chân banh đến phát run.
Cố Tranh đẩy áo trên cô ra, đem nụ hôn dừng trên lưng trần trụi, từ xương cùng một đường hôn lên, mỗi hôn một tấc thân thể dưới thân liền mềm mại run rẩy một phân.
"Cái miệng nhỏ phía dưới cũng không nói như vậy." Ngón tay anh thon dài ở thịt khẩu đảo quanh, môi âʍ ɦộ đã bị căng đến phình phình trướng trướng, rất giống một cái tiểu màn thầu, anh còn dùng ngón tay đâm vào một chút, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trường Ngọc thần kinh tan vỡ. "Tiểu Ngọc Nhi tham ăn như vậy, đút nhiều mới có thể ăn no, Tiểu Ngọc Nhi em nói có đúng không?"
Anh hỏi đến, thẳng tắp thọc tiến hoa tâm, hoa tâm đáng thương hề hề mà phun ra một trận dâʍ ŧᏂủy̠ lớn, cọ rửa côn ŧᏂịŧ anh.
"Em xem, cô ấy nói đúng." Cố Tranh hôn hôn lỗ tai Trường Ngọc.
"Anh... chơi xấu!" Trường Ngọc khóc lóc lên án, làm gì có bộ dáng này, rõ ràng là khi dễ người ta.
"Ngọc Nhi không nghĩ muốn sao?" Cố Tranh nhướng mày, "Vậy anh liền ra."
Nói rồi, định đem côn ŧᏂịŧ rút ra.
Trường Ngọc nơi nào chịu, vội vàng co rút đường đi không cho anh bứt ra, Cố Tranh bỗng nhiên bị kẹp lấy, thiếu chút nữa trực tiếp bắn tinh, ánh mắt trầm xuống, một ngụm cắn lấy vành tai cô, răng nanh cọ trên vành tai ma xát, "Như thế nào? Ngọc Nhi nói không muốn, thế sao lại không cho anh đi?"
Trường Ngọc cắn môi dưới trừng anh, đúng là người chiếm được tiện nghi còn thích khoe mẽ.
Cố Tranh thấy cô mấp máy môi đỏ lại không nói lời nào, thử thăm dò rút ra bên ngoài một phân.
Trường Ngọc lập tức ngăn cản, "Không..."
"Không cái gì?" Anh dẫn dụ.
"Không cần đi... Muốn anh..." Trường Ngọc quay đầu lại, thẹn thùng hôn hôn khóe miệng Cố Tranh, môi đỏ phun ra u hương, "Thao em."
Đồng tử Cố Tranh co chặt, giây tiếp theo liền hung ác hôn trả, đầu lưỡi thô lệ câu lấy lưỡi cô cùng nhau sa đọa biển tình, nước bọt không kịp nuốt xuống, côn ŧᏂịŧ chỉ dịch ra ngoài một phân liền thẳng tắp thọc trở về phá vỡ cửa tử ©υиɠ đang phát run, không ngừng thao lộng.
Một đôi thỏ ngọc bị thao trên dưới lắc lư, Trường Ngọc hôn thôi đã vô lực, rủ đầu nửa nhắm mắt, liền từ chính khe rãnh trông thấy côn ŧᏂịŧ đang trừu sáp, giống như đang ở giữa hai vυ' sáp làm.
"Ưʍ... Thật lớn... Sâu quá..."
Đàn ông không ai là không thích nghe khen ngợi, Cố Tranh híp mắt, duỗi tay cầm lấy bầu ngực non mềm, xúc cảm mềm mại dưới bàn tay thật không thể tưởng tượng, ánh mắt càng ngày càng sâu, mang theo ánh đỏ hỗn loạn.
Trường Ngọc vốn dĩ mẫn cảm, bị thao lộng ở tần suất cao như vậy cơ hồ chỉ trong chốc lát đã đến cao trào, còn chưa kịp tận hưởng dư vị, Cố Tranh lại động đến càng nhanh.
"Không... Ha... Ưʍ..."
Vách trong mẫn cảm bị lặp lại cọ xát, đường đi vô ý thức co chặt, côn ŧᏂịŧ lao tới mấy trăm cái rốt cuộc giật giật, tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ phun thẳng vào tử ©υиɠ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lạnh lẽo cùng vách trong ấm áp va chạm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trường Ngọc cả người run rẩy, hoa dịch cũng từ từ phun ra.
Sau cao trào cự long nửa mềm nửa cứng, Cố Tranh vẫn không có rời đi, mà là vuốt ve mông Trường Ngọc, ở trong hoa huyệt hỗn loạn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ mà nhẹ nhàng đâm chọc.
Cũng không biết là chất lỏng của ai tí tách chảy xuôi đến trên mặt đất, loang ra thành một vũng nước.