Mộng Xuân

Chương 13: Trước gương (Cao H)

"A"

"Ưm"

Côn ŧᏂịŧ khao khát thật lâu rốt cuộc thọc đi vào, nước nách tất cả đều phun ở trên qυყ đầυ, giống như lữ nhân tập tễnh trên sa mạc cuối cùng cũng tìm được cam tuyền.

Hung khí sắc bén bổ ra nội thịt, tiểu huyệt hai ngày không có chịu đựng xuyên sáp khôi phục căng chật tới cực điểm. Bất quá cảnh trong mơ không có cảm giác đau, Trường Ngọc chỉ cảm thấy hôm nay côn ŧᏂịŧ càng lớn hơn, càng trướng hơn, chen đẩy trong tiểu thịt của cô.

Mông hẹp chàng trai phát lực, hai chân cơ bắp căng chặt, côn ŧᏂịŧ dựng thẳng tắp mà chọc, Trường Ngọc khóa ngồi trên người anh, thân thể đã mềm mại thành một đoàn, hai tay lỏng lẻo tròng lên vai anh, huyệt thịt no đủ bị kiên ngạnh hung hăng đè ép, đầṳ ѵú tiểu anh đào ngạnh ngạnh trên dưới run rẩy, cùng đầṳ ѵú màu nâu của Cố Tranh cọ xát.

Thoải mái đến độ cô duyên dáng gọi to ra tiếng.

"Ưʍ... Ưʍ... Thật thoải mái..."

Côn ŧᏂịŧ quấy phá tầng tầng lớp lớp mị thịt, mỗi lần đều đỉnh đến điểm cao trào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô co rút đến lợi hại, đại khai đại hợp đưa đẩy, thẳng tới chỗ sâu trong hoa tâm, một đợt lại một đợt kɧoáı ©ảʍ, từ eo tuyến cùng chỗ giao hợp không ngừng chồng chất, ùa vào trong óc.

Thế nhưng trước một giây cô sắp sửa lêи đỉиɦ, Cố Tranh bỗng ngừng lại, côn ŧᏂịŧ liền bất động!

Trường Ngọc không kiên nhẫn mở mắt ra, kiều mông no đủ hơi giật giật, môi đỏ thủy nhuận dán trên môi mỏng chàng trai nhẹ nhàng cọ xát. Ý tứ bất quá rõ ràng.

Chàng trai bỗng nhiên đứng lên, rút ra côn ŧᏂịŧ. Trường Ngọc hô hấp cứng lại, buộc chặt tiểu thịt không cho anh đi.

Côn ŧᏂịŧ đột nhiên bị mυ'ŧ, kɧoáı ©ảʍ cơ hồ muốn bao phủ toàn bộ ý thức anh, mυ'ŧ đến anh thiếu chút nữa bắn ra. Cố Tranh thở hắt một hơi, hận không thể một lần nữa sáp thật mạnh trở về.

Nhưng trên thực tế anh vẫn là cường ngạnh mà rút ra gậy thịt, lôi ra một sợi chỉ bạc thật dài. Đã không có gậy thịt chèn ép, hoa thịt mở ra một cái miệng lớn, hoa môi còn nhẹ nhàng mấp máy, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong ục ục mà phun ra, làm lông tóc bị ướt nhẹp đến sáng bóng.

"...Không cần..."

Trường Ngọc không có chống đỡ, cả người vô lực mà ngã xuống giường, hai chân mở lớn, cảnh sắc giữa hai chân bị Cố Tranh thu hết vào đáy mắt.

Bất quá anh thực mau mà đem người ôm lên. Trường Ngọc trong chốc lát còn đang không vui vẻ, chốc sau bỗng phát hiện chính mình bị anh ôm đến trước gương.

Một ý niệm mơ hồ từ trong đầu hiện lên.

Như là nghe được tiếng lòng Trường Ngọc, Cố Tranh xoay mặt cô, đem hai chân cô mở rộng ra mà đối diện trước gương.

Sau đó trong tầm mắt cô, côn ŧᏂịŧ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ liền hung hăng mà sáp đi vào!

Tư vị này một chút cũng không xa lạ, hai ngày trước Cố Tranh vừa mới đối cô làm như vậy xong, nhưng biết là một chuyện, nhìn chính mình bị thao lại là một chuyện khác.

Chàng trai sau lưng ôn nhu cười, cúi đầu thân mật liếʍ cắn lỗ tai cô, gậy thịt dưới thân lại tục tằng dữ tợn, hung ác ở hoa huyệt cô mà rong ruổi.

Cô có thể tinh tường nhìn đến chính mình kiều kiều nhỏ nhỏ trong gương, ngay cả tiểu thịt cũng nhỏ, bị chàng trai thọc ra một cái miệng to, thời gian sáp vào rút ra quá nhanh, hoa môi bị ma xát đến đỏ bừng, đáng thương hề hề mà bị lật qua lật lại, tiểu hoa châu cũng bại lộ trong tầm mắt.

Cố Tranh cắn lỗ tai cô, đầu lưỡi thô lệ ở trong tai đảo quanh, khàn khàn thở dốc bên tai cô, gợi cảm muốn chết.

"Ngọc Nhi, sờ sờ chính mình."

Trường Ngọc lắc đầu, Cố Tranh cũng không vội, dùng một bàn tay đỡ hai chân cô, mặt khác tay kia dẫn tay cô sờ xuống hoa môi chính mình.

"Sờ thấy chưa, đây là địa phương khiến em thoải mái."

Bàn tay to trùm lên tay cô đẩy ra hoa môi, toàn bộ hoa châu dừng ở trên ngón tay cô.

Mềm mại, ẩm ướt.

Điện lưu tinh tế ma ma xộc thẳng vào trong óc.

"A..."

"Ngoan, chính mình sờ nó, bằng không em sẽ rơi xuống đó." Cố Tranh nhẹ giọng cười, thân mình cô bỗng nghiêng ngả, bởi vì thể trọng mà nhắm thẳng côn ŧᏂịŧ ngồi xuống, nguyên cây côn ŧᏂịŧ đều bị tham ăn mà nuốt đi vào, một chút cũng không thừa.

"Á!"

Bị đỉnh mở miệng tử ©υиɠ, ngón tay đang vuốt âm đế run lên, du͙© vọиɠ tăng vọt, Trường Ngọc được vui thích, nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu, vòng quanh hạt châu đảo quanh, thi thoảng véo niết, vân vê, đùa nghịch. Ngẫu nhiên đυ.ng tới gậy thịt lạnh lạnh, chỉ chốc lát sau trên tay liền dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ chính mình cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

Một cái tay khác cũng không thỏa mãn mà vươn lên bầu ngực, tay nho nhỏ cầm lấy vυ' đẫy đà, một tay hoàn toàn cầm không được, hãm đi vào, đầṳ ѵú đỏ thắm bị kẹp ở giữa ngón tay, cứng như hạt đậu.

Cố tình vì lòng tham của cô mà tất cả đều bị nhét vào, run rẩy tạo ra nhũ sóng xinh đẹp.

"A... Nha... Ưm"

Trường Ngọc khó nhịn ngửa đầu, tiện đường cho Cố Tranh nghiêng mặt hôn tới, vươn đầu lưỡi cạy mở cánh môi cô, đem phấn nộn đầu lưỡi câu ra trong không trung mà day dưa.

Nước bọt không thể khống chế mà từ khóe miệng chảy xuống, cô vô thức bắt lấy đầṳ ѵú chính mình vuốt ve.

Cố Tranh đỏ mắt nhìn thấy hết thẩy, sớm tại thời khắc cô tự an ủi anh đã muốn làm như vậy rồi. Anh chôn mình trong huyệt khẩu cô, cảm nhận được mị thịt một trận có quy luật co rút lại, liền biết cô sắp cao trào, gậy thịt hung hăng bay nhanh cắm vào rút ra, cuối cùng trong lúc cô co giật vì lêи đỉиɦ, anh cắn lấy cổ cô, đâm nguyên căn vào thật sâu cùng cô tiến đến cao trào.

"Ha... A a a"

Trường Ngọc thét chói tai, hai tay vô lực rũ xuống, rốt cuộc không còn chút khí lực nào.

Ánh mắt mông lung nhìn chính mình một khắc kia ở trong gương cao trào, kiều diễm tích dụ, ánh mắt mị hoặc câu nhân, toàn thân mỹ lệ phiếm hồng, mỹ diễm không gì sánh được.

Trường Ngọc xem đến ngây dại.

Cố Tranh bắn xong cũng không có rút ra, đón lấy hoa dịch cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, ở trong đầm lầy rối tinh rối mù mà trừu động.

Đập vào đáy mắt là dấu răng bị anh cắn đỏ hồng, anh đau lòng vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, giống như cún con mà liếʍ láp miệng vết thương. Chính là vừa mới cao trào xong, Trường Ngọc mẫn cảm tới cực điểm. Anh chỉ hơi chạm vào một chút cả người cô liền run rẩy, hoa thịt không ngừng phun ra mật dịch.

"Từ bỏ... Em không được... A a a"

Trường Ngọc lắc đầu, mái tóc ướt đẫm dính sát vào má, cho người ta một loại mỹ cảm làm nhục, trong lúc nhất thời khiến Cố Tranh khống chế không được muốn thao hư cô.

Anh đem người áp trở lại giường, nâng mông cô lên dùng tư thế phía sâu sáp đi vào, phần eo cùng mông phát lực, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đâm vào rút ra, mỗi một cái đều cắm tiến đến tử ©υиɠ, dán vách tường tử ©υиɠ mà cọ xát.

Trường Ngọc mỗi một lần đều cơ hồ bị đâm đến bay ra ngoài, nhưng trong một giây bị kéo trở về, bàn tay to giam cầm eo nhỏ, dùng sức lớn đến độ eo cô rơi xuống vài dấu tay xanh tím.

"Bạch bạch bạch"

"Phụt phụt phụt"

Mông bị trứng dái chụp đánh phát ra tiếng vang, dâʍ ŧᏂủy̠ bị đâm phát ra thanh âm dâʍ đãиɠ. Trường Ngọc nhắm hai mắt, lắc lư, hai tay vô lực chống chăn, nội thịt bị hung hăm đâm chọc bay tới bay lui, rõ ràng cơ hồ đều chịu không nổi, mông nhỏ lại đón ý nói hùa đẩy đưa cùng gậy thịt, đĩnh kiều mượt mà chu lên thành một độ cung.

Kɧoáı ©ảʍ chồng chất thành độ cao không thể tưởng tượng, Trường Ngọc hoàn toàn đắm chìm trong biển tìиɧ ɖu͙©, vô lực bị mang đến cao trào.

Trong ý thức mơ hồ bỗng nhiên nhiều ra một thanh âm khàn khàn.

"Ngọc Nhi."

"A..."

"Nói anh nghe, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

"A... Ha" Hoàn toàn không ý thức được mình bị hỏi chuyện, toàn thân đều bị anh chi phối, cô chỉ có thể vô ý thức mà trả lời, "A... Có biếи ŧɦái... Hồ Tư Tùng... Chán ghét... Ưm ha... Chậm một chút..."

Cố Tranh rũ mắt, đôi mắt đỏ đậm hiện lên một tia hàn ý, anh hung hăng xỏ xuyên qua một cái, đem cô đưa lêи đỉиɦ.

"A!"

Trường Ngọc ngã ở trên giường, tay chặt chẽ bắt lấy khăn trải giường, bị thao đến ngất đi.

Cố Tranh ôn nhu sờ sờ mái tóc ướt dầm dề của cô, đáy mắt hàn ý khiến người phát run.