Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 587: Anh em bất hoà

Cố Hề Hề thở dài một tiếng: “Nói không chừng cọng bún đó là một tay thiện xạ không tệ thì sao?”

“Anh ta là thiện xạ thì ích lợi gì? Cậu chưa nghe qua hay sao? Đã là nam thần thì có mặc khố không thôi vẫn cao quý ưu nhã, còn đã ẻo lả thì có mặc áo vest đi đánh golf vẫn là tên đáng chán!” Mặc Tử Huyên không ngần ngại lên tiếng chê bai khinh thường Cảnh Dung.

Cố Hề Hề bất đắc dĩ không nói được gì nữa, cô từng nhìn thấy Cảnh Dung một lần, thật ra đâu đến nỗi thảm như Mặc Tử Huyên miêu tả. Tuy Cảnh Dung hơi chăm chút vẻ ngoài thật, có khi còn nổi bật hơn cả phụ nữ, nhưng khuôn mặt trông cũng khá ưu tú.

Mặc Tử Huyên tiếp tục lên án: “Cậu nói xem, không biết gia đình tôi đang nghĩ gì nữa? Khi không tự dưng lại ép tôi phải lấy tên Cảnh Dung đó! Hề Hề, cậu cũng thấy mà đúng không? Tôi và anh ta hoàn toàn không xứng chút nào hết!”

Cố Hề Hề gật gật đầu: “Đúng vậy, Mặc gia vốn dĩ không cần dựa vào liên hôn để mở rộng thế lực chính trị.”

Mặc Tử Huyên chỉ hận không thể ôm chặt Cố Hề Hề mà hô to một tiếng đúng là tri kỷ, nước mắt lưng tròng nói: “Đúng, đúng! Quái lạ là ở chỗ, Hề Hề, cậu nghĩ xem, rốt cuộc lý do gì mà cả gia đình đều muốn tôi phải lấy Cảnh Dung?”

Cố Hề Hề trầm ngâm chốc lát, lại nói: “Cậu định chờ tôi đến Mặc gia rồi hỏi dùm cậu vấn đề này? Cũng được, tôi cũng rất tò mò không hiểu vì sao Mặc gia lại muốn tác hợp hai người đến vậy.”

Mặc Tử Huyên lập tức chắp hai tay trước ngực, làm động tác cầu khẩn: “Chính xác, Hề Hề, nếu cậu có thể thuyết phục ông nội từ bỏ ý định buồn cười này thì tốt quá, khi cậu và Doãn Tư Thần kết hôn, tôi nhất định sẽ đi thiệp cưới cực kỳ cực kỳ hậu hĩnh để cảm tạ!”

Cố Hề Hề bật cười ha ha: “Thôi, thôi khỏi, tôi chỉ thuận miệng hỏi dùm cậu một chút thôi.”



Theo lễ tiết, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần gửi thư chào hỏi trước, sau đó một ngày mới chính thức đến Mặc gia. Mặc gia đã sớm chuẩn bị mọi thứ để nghênh đón, cho nên từ tờ mờ sáng khi hai người còn chưa tới thì Mặc gia đã cho người đứng chờ ở cửa.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần vừa đến thì đã được tiếp đón và dẫn vào hoa viên nhỏ gặp Mặc lão gia tử.

Khí hậu ở tỉnh Y rất ôn hoà dễ chịu, vậy nên trong hoa viên của Mặc gia trồng rất nhiều loại hoa quả. Bất quá, bởi vì Mặc gia nhiều đời làm quân nhân, nên kiến trúc chủ yếu lấy phong cách đơn giản là chủ yếu, không có nhiều kiểu trang trí, nhìn sơ qua trông sẽ như một quân doanh rộng lớn. Mặt đất sử dụng đá gạch xanh, khắp nơi được quét tước sạch sẽ không có một hạt bụi. Kỷ luật của các nhóm người hầu cũng rất nghiêm ngặt, không khác gì trong quân đội.

Doãn Tư Thần hơi cúi đầu, nói nhỏ với Cố Hề Hề: “Vừa đến nơi này là anh đã cảm giác hơi khẩn trương rồi.”

Cố Hề Hề khẽ cười: “Thật hiếm thấy nha, có thể làm Doãn chủ tịch như anh khẩn trương, đúng là không có bao nhiêu người.”

Doãn Tư Thần không ngại khi bị Cố Hề Hề trêu chọc, anh nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay cô và xoa xoa: “Ừ, cũng chỉ là việc liên quan đến em mới khẩn trương.”

Cố Hề Hề tức khắc mỉm cười ngọt ngào.

Hai người đi về hướng phòng của Mặc lão gia tử, trước cửa phòng là vài binh lính đang đứng canh gác. Binh lính nhìn thấy Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần thì lập tức hành lễ: “Mời hai vị chờ một lát.”

Dứt lời, binh lính này liền vào trong bẩm báo, và quay trở ra mời hai người vào phòng.

Từ phía trong phòng đã truyền ra tiếng nói của Mặc lão gia tử: “Vào đi, nơi đây là nhà, không có người ngoài.”

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cùng nắm tay nhau bước vào, nhìn thấy Mặc lão gia tử đang ngồi trước bàn trà, ông bận quân phục màu xanh lục, tay đang chậm rãi châm nước trà.

“Gia gia.” Cố Hề Hề ngoan ngoãn mở miệng.

“Gia gia, chúng con đã tới.” Doãn Tư Thần cũng lên tiếng.

“Ngồi xuống uống trà đi.” Mặc lão gia tử ra hiệu, mời hai người ngồi đối diện ông: “Lá trà này là mẹ của Hề Hề cho người đưa đến đây, Mặc gia của ta một năm uống trà khắp bốn mùa đều là trà của Vân gia. Xem ra về sau không còn phúc được hưởng cái lộc trà này nữa rồi.”

Cố Hề Hề liền cảm thấy xấu hổ: “Nếu gia gia muốn uống, con sẽ biếu trà cho gia gia cả đời.”

“Ha ha, cái con bé này…” Mặc lão gia tử cười cười, lấy tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Cố Hề Hề, nói: “Đúng là rất biết cách dỗ dành cho ta vui.”

Cố Hề Hề thẹn thùng cười cười.

Doãn Tư Thần có chút khẩn trương nhìn Mặc lão gia tử: “Gia gia, người muốn ra thử thách gì cho chúng con?”

“Việc gì phải gấp gáp? Không định thư thả vui chơi vài ngày trước sao? Không chừng đây là thời gian cuối cùng hai đứa có thể ở bên nhau.” Mặc lão gia tử nhẹ nhàng rũ mắt, dù cho khuôn mặt già nua nhưng không hề kém phần sắc bén.

“Gia gia!…” Cố Hề Hề nhịn không được đành mở miệng.

“Ha ha, được, được, ta không đùa nữa.” Mặc lão gia tử nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nói: “Lần này ta kêu hai đứa lại đây, vừa là để ra thử thách, cũng xem như là muốn gần gũi tiểu bối nhiều hơn một chút. Rốt cuộc cả đời ta đều cống hiến cho quân đội, đến tuổi này mới nhận ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.”

Mặc lão gia tử nhẹ nhàng thở dài cảm khái, sau đó nói thêm: “Có phải Tử Huyên đã đi tìm hai đứa hay không?”

“Người biết rồi sao?” Cố Hề Hề ngạc nhiên.

Mặc lão tử tức khắc cười cười, nụ cười của ông khiến đáy lòng Cố Hề Hề dấy lên cảm giác bất an.

Mọi chuyện không phải như cô đã đoán chứ? Nếu vậy thì phải làm sao?

Không lẽ thật sự cô phải hy sinh hạnh phúc của Mặc Tử Huyên chỉ vì cô?

Nhưng nếu không tác hợp Mặc Tử Huyên và Cảnh Dung, thì cô và Doãn Tư Thần phải chia ly?

Phải làm sao bây giờ?

Doãn Tư Thần dường như đã đoán được điều gì, ánh mắt tức thì mở to: “Thử thách của gia gia là muốn chúng con phải tác hợp cho Cảnh Dung và Mặc gia đại tiểu thư?”

Mặc lão gia tử khẳng khái gật đầu.

Trái ngược với vẻ kinh ngạc của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần khá điềm tĩnh, vì thực tế anh ít nhiều đã đoán trước được. Cho nên từ thời điểm vừa đặt chân đến London ở Anh Quốc, anh đã bắt đầu dàn xếp trước mọi thứ, chỉ là tất cả đều được tiến hành một cách âm thầm, không ai hay biết, đến cả Cố Hề Hề cũng hoàn toàn không biết.

Cố Hề Hề dĩ nhiên không thể ngờ đến trong thời gian cô vẫn còn mất trí nhớ, lúc hai người đến Anh Quốc thì Doãn Tư Thần đã chủ động tìm gặp Cảnh Dung, còn đồng ý hỗ trợ Cảnh Dung để có được sự hợp tác lâu dài. Và chính vì Cố Hề Hề không biết, vậy nên cô mới cảm giác vô cùng rối rắm.

Nhìn vẻ mặt quẫn bách của Cố Hề Hề, Mặc lão gia tử vui vẻ cười cười.

Rối rắm quẫn bách như vậy mới tốt chứ!

Dù sao lần này ít nhất cũng được một trong hai, không được cháu rể thì có cháu dâu, ở tuổi của ông thì làm sao mà mất hết được!

“Gia gia, có chuyện này con vẫn không hiểu, vì sao người nhất định phải muốn Tử Huyên ở bên cạnh Cảnh Dung?” Cố Hề Hề nhịn không được liền hỏi.

Vấn đề này thì không chỉ cô, mà cả Mặc Tử Huyên cũng muốn biết.

Mặc lão gia tử nhẹ nhàng cười: “Hai đứa nói xem, Cảnh Dung và Tử Huyên là người như thế nào?”

Cố Hề Hề nhíu mày, nói: “Con đối với Cảnh Dung chưa gặp nhau được bao nhiêu lần, cũng không có giao thiệp, hoàn toàn không biết gì về anh ta. Nhưng con hiểu rõ Tử Huyên, tuy bề ngoài Tử Huyên có vẻ nhu nhược, nhưng thực chất là người kiêu ngạo và có chủ kiến mạnh mẽ. Tử Huyên không phải Lâm Đại Ngọc (*), cũng không phải là một Tiết Bảo Thoa khuất phục gia đình, Tử Huyên chỉ là chính mình, tuyệt đối không nghe theo sự an bài của người khác.”

(*) Câu chuyện về Lâm Đại Ngọc và Tiết Bảo Thoa dài quá, ad làm biếng đọc và trích dẫn, các bạn tự google xem wikipedia nhé.

Mặc lão gia tử gật gật đầu, quay sang nhìn Doãn Tư Thần: “Cậu thấy thế nào?”

“Con và Hề Hề lại trái ngược nhau, con không có tiếp xúc nhiều với Mặc gia đại tiểu thư, nhưng lại giao thiệp và hiểu về Cảnh gia.” Doãn Tư Thần bình tĩnh trả lời: “Cảnh gia và Doãn gia đều là quý tộc ở Châu Âu, con và thế hệ gia chủ đời trước của Cảnh gia có qua lại vài lần. Sở dĩ Cảnh gia có thể trụ vững tại Anh Quốc là vì họ có thứ mà gia tộc khác không có được, đó chính là quặng Urani với số lượng dự trữ cực kỳ dồi dào phong phú, mà gia tộc của họ bảo vệ quặng Urani rất tốt. Vì duyên cớ này nên Anh Quốc rất coi trọng Cảnh gia và cho họ không ít đặc quyền, cho nên quyền lực của Cảnh gia ở Anh Quốc vô cùng vững vàng.”

Mặc lão gia tử tán thưởng gật gật đầu.

“Cảnh gia đông con cháu, cơ nghiệp lại lớn như vậy, quyết định người thừa kế chính là vấn đề nan giải. Cảnh Dung là người thừa kế được lựa chọn đầu tiên nhưng lại không phải là người duy nhất. Ở vị trí của Cảnh Dung kỳ thật có chút xấu hổ, vì Cảnh Dung không phải con của Cảnh lão gia và chính thất phu nhân, mà là con của người vợ thứ. Cũng vì nguyên do đó mà Cảnh Dung không được sự ủng hộ từ anh em ruột và gia đình bên ngoại của chính thất phu nhân. Gia đình của mẹ ruột Cảnh Dung là gia tộc lớn khống chế cả tài nguyên của một vùng Tây Bắc, vì những nguyên nhân đó mà các anh trai trong gia đình không ai mong muốn Cảnh Dung có một con đường thuận lợi.”

Mặc lão gia tử gật gù hài lòng, Doãn Tư Thần có thể biết được những điều này cũng đủ chứng minh mạng lưới tình báo của anh rất nhạy bén.

“Từ nhỏ Cảnh Dung đã trải qua không ít lần bị ám sát, để bảo toàn cho mạng sống của chính mình, Cảnh Dung không thể không nguỵ trang bản thân thành một gã ăn chơi trác táng sống ngập trong vàng son. Đương nhiên Cảnh gia có dư tiền để cho cậu ta có ăn xài cũng không phá sản nổi, cho nên Cảnh Dung đã nhanh chóng trở thành con em quý tộc sa đọa nhất ở Anh Quốc, chỉ một bữa cơm đã tiêu tốn cả trăm vạn bảng Anh, xã hội thượng lưu ai nghe qua cũng líu lưỡi lắc đầu ngao ngán.” Doãn Tư Thần hơi hơi mỉm cười, nói: “Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong Cảnh Dung vẫn âm thầm gầy dựng thế lực của mình. Trùng hợp là con và Cảnh Dung có duyên hợp tác vài lần. Con có thể nhận ra Cảnh Dung không phải người đơn giản như vẻ bề ngoài.”

Cố Hề Hề nghe Doãn Tư Thần nói vậy thì kinh ngạc đến tưởng như muốn rớt cằm xuống đất!

Sao có thể chứ? Cảnh Dung không phải thiếu gia phong lưu sao?

Cảnh Dung là một tên phúc hắc thâm tàng bất lộ sao?

Tử Huyên ơi là Tử Huyên, rốt cuộc cậu có biết vị hôn phu của cậu là người thế nào không?

“Nếu cậu đã biết rõ như vậy, hẳn cậu hiểu vì sao ta lại muốn hai đứa chúng nó ở bên nhau?” Mặc lão gia tử sắc bén nhìn Doãn Tư Thần: “Cậu là người thông minh, có lẽ đã đoán được ý của ta.”

Doãn Tư Thần bình thản nói: “Nếu con đoán không sai, gia gia muốn thắt chặt quan hệ với Cảnh gia trên cùng một con thuyền lớn. Hơn nữa gia gia cũng nhận ra được Cảnh Dung thực chất là kim lân đang ẩn mình trong ao, chỉ chờ cơn mưa để hoá rồng. Người cảm thấy chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể bảo vệ cháu gái của mình.”

Cố Hề Hề ngơ ngác há miệng, vì sao những gì cô vừa nghe và những gì cô biết lại là hai thế giới khác nhau đến thế?

Edited by Airy

Beta by Airy