Doãn Tư Thần xứng đáng là một nam thần, mặc kệ trang phục gì, thậm chí có khi chỉ khoác cái bao tải vào người, có lẽ anh vẫn là người đàn ông quyến rũ lịch lãm nhất.
“Chuẩn bị xong chưa?” Doãn Tư Thần liếc mắt nhìn nhóm trợ lý đem từng vali hành lý lên xe, nói tiếp: “Chúng ta có phi cơ riêng nên sẽ không sợ trễ giờ bay.”
Cố Hề Hề lo lắng: “Những món đồ đó đều rất dễ vỡ.”
Doãn Tư Thần cười khẽ: “Được, được, em yên tâm đi, em cứ giao hết cho họ! Việc này họ có kinh nghiệm hơn ai hết!”
Cố Hề Hề lúc này mới cười cười: “Đúng, là do em khẩn trương quá. Em chỉ sợ họ sẽ làm khó anh nên mới nghĩ…”
“Chỉ có vợ là biết xót anh nhất.” Doãn Tư Thần nghe vậy, liền vui vẻ ôm Cố Hề Hề vào lòng và hôn vào má cô: “Có vợ ủng hộ anh như vậy, anh nhất định toàn thắng.”
…
Mã Anh Anh vất vả lắm mới tìm được cớ để đến biệt thự tìm Cố Hề Hề, rốt cuộc lại được người hầu báo lại Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đã rời khỏi thành phố N được nửa tiếng trước. Cô ta đứng ngây ngốc tại chỗ thật lâu vẫn chưa định thần được.
Lại đi rồi? Sao… lại đi nữa rồi?
Mã Anh Anh thương tâm mất mát đứng trơ người, nếu lúc này Mã Anh Anh kịp thời nhận ra sự khác biệt giữa Cố Hề Hề và cô ta, có lẽ mọi thứ hãy còn kịp thời cứu vãn.
Đáng tiếc… cô ta lại kiên quyết đi theo con đường đã chọn!
Mà đương sự Cố Hề Hề không hay biết gì về việc Mã Anh Anh đang ham muốn chiếm lấy người đàn ông của mình, lúc này cô đang ngồi trên phi cơ riêng cùng Doãn Tư Thần, thảnh thơi thưởng thức một tập tranh.
Tập tranh này là tập hợp hình ảnh các chủng loại hoa cỏ dự thi cho triển lãm hoa năm nay. Tất nhiên Cố Hề Hề chỉ xem cho vui, cô không có ý định tham gia thi thố gì, bởi vì nhiều năm qua sống ở Pháp cô đã tham dự rất nhiều triển lãm, không dự thi mà y như dự thi, quá mệt mỏi. Vậy nên lần này cô chỉ muốn đi thưởng hoa nhàn hạ, đương nhiên, Mặc gia quyết định ra thử thách gì cho Doãn Tư Thần, điều này hoàn toàn nằm ngoài khả năng suy đoán của cô, cô có muốn suy nghĩ cũng lực bất tòng tâm.
Thời gian bay từ thành phố N đến thành phố K rất nhanh, chỉ vài tiếng là phi cơ đã đáp xuống sân bay chính.
Phi cơ vừa hạ cánh, Doãn Tư Thần nói: “Biệt thự lần trước chúng ta mua ở đây, anh đã cho người sửa chữa.”
“Sao phải sửa chữa?” Cố Hề Hề tò mò.
“Căn phòng kia từng có người phụ nữ khác vào ở, anh sợ em tức giận.” Doãn Tư Thần mỉm cười trả lời.
Cố Hề Hề ngơ ngác vài giây, sau đó mới nhớ ra Nhiễm Tịch Vi từng ở tại căn biệt thự đó, cô liền bật cười. Không ngờ nhiều năm trôi qua, khi trở về nơi này lại có cảm giác lạ lùng đến thế, chỉ mới ba năm mà dường như mọi thứ đều thay đổi.
“Lần này tới tỉnh Y, chúng ta nên đến thôn Viễn Sơn một chuyến.” Ánh mắt Cố Hề Hề bỗng nhiên ôn nhu hơn rất nhiều.
Cô đã thay Vân Tử Tiêu tìm được Thích tướng quân, có phải nên đến đó hồi báo một tiếng hay không? Kiếp trước hai người họ chỉ có thể sống một cười đời đau khổ đầy thương tiếc, vậy thì kiếp này hãy để cô và Doãn Tư Thần tiếp nối giấc mộng của họ.
“Được.” Doãn Tư Thần không hỏi Cố Hề Hề đến thôn Viễn Sơn để làm gì, chỉ cần là việc cô muốn làm, anh sẽ luôn đồng ý vô điều kiện.
Mọi người bước vào biệt thự, Cố Hề Hề vừa mở cửa bước vào đã nhận ra mọi thứ bên trong thật sự đã thay đổi, tất cả đều được sửa chữa và bày trí khác hẳn. Nếu không phải vì lúc trước cô từng nói rất thích biệt thự này thì hẳn là Doãn Tư Thần đã mua luôn một căn biệt thự khác. Dù sao bây giờ toàn thế giới đều biết, Doãn chủ tịch cưng chiều vợ là không có một giới hạn nào cả.
Chờ Tiểu Vương, Tiểu A, cùng người hầu sắp xếp đồ đạc xong, Cố Hề Hề mới nói: “Tất cả mọi người cứ đi nghỉ ngơi trước đi, tạm thời hôm nay tôi không có ra ngoài.”
Từ giờ đến ngày hẹn chính thức đến Mặc gia còn một thời gian ngắn, Cố Hề Hề quyết định phải hỏi han thăm dò tình hình trước.
Cố Hề Hề trốn vào phòng, lấy điện thoại gọi cho Vân phu nhân: “Mẹ ơi, mẹ nói xem, lần này Mặc gia gia muốn thử thách Tư Thần cái gì đây?”
Vân phu nhân cũng trốn vào một góc nghe điện thoại: “Mặc gia mấy đời đều là quân nhân, có khi nào là thử thách về súng ống hay vũ khí không?”
Cố Hề Hề méo mặt: “Không thể nào, kỹ năng thương pháp của Tư Thần rất tốt.”
Vân phu nhân nghĩ mãi không ra, đành nói: “Nếu người thử thách là ba con thì mẹ trả lời được, kiểu gì cũng là thử thách về học vấn, nhưng còn Mặc gia thì mẹ chịu. Hề Hề à, con có nắm chắc phần thắng không?”
“Tuyệt đối chắc chắn. Mẹ, Tư Thần nhất định sẽ thuận lợi!” Cố Hề Hề tràn đầy tự tin nói: “Con tin tưởng anh ấy!”
Vân phu nhân chỉ có thể thở dài: “Được rồi, nếu con có lòng tin như vậy, mẹ sẽ ủng hộ hai đứa. Hiện tại bà nội con chưa nói gì cả, con muốn làm gì cứ làm đi.”
Vân lão phu nhân đương nhiên sẽ không nói gì, bởi vì liên tiếp hai lần, Cố Hề Hề đều thể hiện rất tốt trong việc mang danh tiếng của Vân gia trình diễn trước thế giới, bà sao có thể phản đối điều gì?
Vân phu nhân giống như sực nhớ ra điều gì, vội nói: “A đúng rồi! Lần này con đến thành phố K, nếu có gặp Tử Huyên thì nhớ khuyên nhủ con bé đi.”
“Tử Huyên có chuyện gì sao?” Cố Hề Hề ngạc nhiên.
“Tử Huyên đã đào hôn hơn một lần.” Vân phu nhân than nhẹ một tiếng: “Nghe nói nhà trai bên phía Anh quốc đã cho người qua đây, muốn Tử Huyên phải thực hiện hôn ước, con đó, khuyên được nó như thế nào cứ khuyên.”
Không biết vì sao trong lòng Cố Hề Hề lại dấy lên cảm giác bất an, thời điểm Mộc Nhược Na nhắc đến Mặc Tử Huyên và Cảnh Dung, cô không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng bây giờ khi nghe mẹ cô đề cập tới, cô lại cảm thấy lạnh cả sống lưng…!?
Sao cô lại có cảm giác cứ như không có trâu thì bắt chó đi cày?
Thôi, thôi bỏ qua, không nghĩ nữa! Đến đó rồi tính sau!
Cố Hề Hề và Vân phu nhân hàn huyên linh tinh thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Hiện tại mọi việc ở học viện quý tộc San Diego hầu như đều giao cho Vân lão gia và Vân phu nhân quản lý, dù sao mỗi phân cấp học đều có hiệu trưởng, chỉ cần không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng thì Cố Hề Hề tạm thời có thể không cần nghĩ tới.
Cô trở về phòng, liền nhìn thấy Doãn Tư Thần đặt một bức thư xuống bàn, nở nụ cười nhẹ và đi về phía cô.
Doãn Tư Thần chủ động ôm lấy Cố Hề Hề, đặt cằm của anh vào hõm vai của cô, nhẹ nhàng cọ qua lại như một con mèo con, dịu dàng nói: “Không yên tâm nên định giúp anh tìm hiểu tình hình kẻ địch sao?”
“Ừa, anh hiểu rõ nhất rồi còn gì?” Cố Hề Hề không phủ nhận.
“Nghe nói Cảnh Dung đã đến đây.” Ánh mắt Doãn Tư Thần hơi mị mị, nhướng mày nói: “Nếu anh đoán không sai, thử thách lần này Mặc gia dành cho anh là phải tác hợp được hôn sự của Mặc gia đại tiểu thư và Cảnh Dung.”
“Hả?” Cố Hề Hề há to miệng kinh ngạc.
Chuyện này… sao có thể?
“Nghe nói Mặc gia đại tiểu thư đã đào hôn hơn một lần, bất quá thì Cảnh gia ở Anh quốc lại không ngại việc này, thậm chí còn sẵn sàng bất chấp để kết thông gia với Mặc gia. Có lẽ Mặc gia đang đau đầu vì việc này, đúng lúc chúng ta đến đây nên lấy anh ra để khai đao!” Doãn Tư Thần bâng quơ nói: “Nếu thành công, tất cả mọi người đều vui. Nếu thua, xem như mất con rể, lại được con dâu. Mặc gia tính thế nào cũng là có lợi.”
Cố Hề Hề ngẫm nghĩ, đúng là vậy thật!
Mấu chốt là Mặc Tử Huyên lại… cô không thể vì hạnh phúc cá nhân mà hy sinh hạnh phúc của Mặc Tử Huyên được, như vậy có phải quá ích kỷ không?
Ôi, quả thật là nan giải rối rắm!
Cầu trời phật phù hộ, hy vọng cô có thể giải được bài toán khó này!
Doãn Tư Thần chờ Cố Hề Hề đã rất lâu, sớm đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, anh nhịn không được động tay động chân, thủ thỉ nói: “Vợ này, đêm xuân không nên bỏ lỡ, chúng ta sinh thêm đứa con gái nữa đi…”
Lại nữa rồi!
Trong đầu Cố Hề Hề chỉ vừa kịp loé lên ý nghĩ trên thì giây tiếp theo cô đã bị nhấc bổng lên và đặt xuống giường.
Được rồi, quá trình tạo em bé là phải quần quật cả đêm…
…
Ngày hôm sau, Cố Hề Hề uể oải cho nhóm trợ lý tiếp tục nghỉ ngơi thêm một ngày!
Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi cũng nghỉ đây, chỉ muốn ngủ mà thôi! Là ngủ thật sự ấy!
Doãn Tư Thần, anh đi phòng khác đi! Nghiêm cấm lên giường!
Doãn chủ tịch chỉ có thể mặt dày làm vẻ vô tội: Vợ này, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, không làm gì hết…
Cố Hề Hề: Anh đi, đi chỗ khác đi!
Sau một giấc ngủ dài, cuối cùng Mặc Tử Huyên đã chủ động gọi cho Cố Hề Hề.
“Hề Hề, cậu thật sự tới đây à?” Mặc Tử Huyên liên tục tố khổ qua điện thoại: “Khi nào cậu mới chính thức đến nhà tôi vậy? A đúng rồi, là ngày mai! Không được, hôm nay tôi phải gặp cậu trước! A a a, Hề Hề ơi, cứu mạng!”
Được rồi, dù chưa chính thức đến Mặc gia chào hỏi nhưng Mặc Tử Huyên đã xung phong đến đây trước, hai người đều là bạn thân nên không để ý đến những điều này. Vậy nên, chỉ nửa tiếng sau, Mặc Tử Huyên đã lái xe tức tốc đến đây, chào hỏi Doãn Tư Thần rồi kéo Cố Hề Hề vào phòng tâm sự đau khổ các kiểu.
“Hề Hề, tôi phải làm sao bây giờ? Tên Cảnh Dung kia đến tận đây rồi!” Mặc Tử Huyên thở dài ảo não: “Tôi thấy cuộc đời tôi u ám quá, tương lai cực kỳ đen tối…”
Cố Hề Hề nheo mắt, liếc nhìn đối phương một cái: “Ừ, Nhược Na cũng rêи ɾỉ y như vậy với tôi.”
Mặc Tử Huyên tức giận thở hồng hộc: “Tôi còn thảm hơn so với cậu ấy đấy, được chưa? Ít nhất cậu ấy còn tìm được tình yêu đích thực! Hirayama Jiro không phải đối xử với cậu ấy rất tốt sao? Cả gia tộc Hirayama cũng tán thành hai người họ nữa!”
“Nhưng bị Thượng Kha theo đuổi nên chạy trốn thiếu điều sứt đầu mẻ trán.” Cố Hề Hề nói ra lý do chính: “Hiện tại Nhược Na đối với Thượng Kha hoàn toàn là không thể.”
“Ừm, điểm này giống tôi đó.” Nghe thấy chị em tốt gặp nạn giống mình, tinh thần Mặc Tử Huyên có vẻ đã phấn chấn hơn nhiều.
“Nhưng nói xem, sao cậu lại ghét Cảnh Dung đến vậy? Tôi thấy anh ta đâu đến mức kém cỏi như cậu miêu tả?” Cố Hề Hề hơi khó hiểu, vừa hỏi vừa đẩy ly nước trái cây về phía Mặc Tử Huyên.
Mặc Tử Huyên bưng ly nước lên, uống ừng ực một hơi hết sạch ly, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đường đường là Mặc gia đại tiểu thư, đâu phải thứ không ai thèm lấy, tại sao phải lấy một tên ẻo lả chứ? Hề Hề, cậu nói gia đình tôi có phải đầu óc có vấn đề hết rồi không? Chuyện rõ ràng đến vậy mà họ cứ trơ mắt nhìn tôi rơi vào hố lửa?”
Cố Hề Hề liếc mắt một cái: “Sao cậu biết là hố lửa?”
“Còn phải hỏi sao? Là ẻo lả đó!” Mặc Tử Huyên ngồi kể một loạt những tội danh tày trời của Cảnh Dung: “Chăm chút bản thân còn hơn cả tôi, thích trang điểm hơn cả tôi, mỹ phẩm nước hoa còn nhiều hơn tôi, hàng hiệu còn nhiều hơn tôi,nghe nói còn có cả phòng riêng đựng nước hoa và quần áo, gia cảnh thì phức tạp, không đẹp trai bằng anh hai của tôi, không đàn ông bằng anh hai của tôi!”
“Nhưng anh hai của cậu đâu có ở bên cạnh cậu cả đời được.” Cố Hề Hề nhỏ nhẹ nói.
“Nhưng ít ra đừng có khác biệt quá đến vậy chứ? Chỉ cần bằng một nửa anh hai của tôi… à không, một phần mười sự xuất sắc của anh hai tôi là được rồi!” Mặc Tử Huyên khinh thường nói: “Một cọng bún thiu ẻo lả thì sao so được với anh hai của tôi? Kỹ năng bắn súng của anh tôi còn vượt trội hơn cả lính đặc chủng đó!”
Edited by Airy
Beta by Airy