Dường như thím Trương nhận ra sự thiếu tự nhiên của Tiêu Hằng, liền nhẹ nhàng nói: “Thiếu phu nhân đối xử với mọi người đều rất tốt, nếu cậu chưa ăn gì thì cùng ngồi xuống ăn một chút đi. Mấy bữa trước là sinh nhật của Tiểu Vương, thiếu phu nhân đã mời hết tất cả nhóm trợ lý đến đây dự tiệc đó. Người chủ tốt như vậy thì trên đời này khó có người thứ hai!”
Để chứng minh cho lời nói của mình, thím Trương đã ngồi xuống bên Cố Hề Hề, dĩ nhiên bà vẫn ưu tiên chăm sóc và gắp đồ ăn cho cô trước.
Cái bụng của Tiêu Hằng lúc này đã phản bội lại vẻ ngoài của anh, đột nhiên kêu to lên khiến Tiêu Hằng đỏ mặt ngượng ngùng.
Cố Hề Hề và thím Trương cùng che miệng cười cười.
Tiêu Hằng không biết nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống tại một chỗ khá xa ở góc bàn, quy củ chờ Cố Hề Hề cầm đũa dùng cơm trước, sau đó Tiêu Hằng mới động đũa.
Vóc dáng Tiêu Hằng cao to, quả nhiên cần rất nhiều năng lượng hoạt động, cả một buổi sáng chạy tới chạy lui, Tiêu Hằng lúc này quả thật đã cảm thấy đói. Cố Hề Hề ăn không nhiều, còn lại Tiêu Hằng đều ăn sạch sẽ không bỏ sót. Khi hai người dùng cơm trưa xong thì đúng lúc Tiểu Vương trở về từ đại trạch của Doãn gia.
Tiểu Vương vừa vào cửa đã reo lên hưng phấn: “Thiếu phu nhân, chị xem đây là gì này?”
Cố Hề Hề chưa kịp trả lời thì Tiêu Hằng đã cau mày, lên tiếng trách cứ: “Gọi lớn tiếng như vậy thì phép tắc chỗ nào? Trước kia anh dạy em ra sao?”
Tiểu Vương tức khắc rụt cổ, lè lưỡi nhìn Tiêu Hằng, bộ dáng lấy lòng. Hai người dù sao cũng là anh em họ, nên Tiêu Hằng dĩ nhiên không rầy la cô quá nhiều.
Cố Hề Hề cười trả lời: “Là món gì mà khiến em vui đến vậy?”
Nghe câu hỏi của Cố Hề Hề, Tiểu Vương vội vàng chạy vào, cẩn thận lấy hộp trong túi xách ra: “Đây là do phu nhân dặn em mang về, phu nhân nói thiếu phu nhân mang thai đã tám tháng, cần phải tẩm bổ đầy đủ để chuẩn bị cho ngày sinh nở. Cây tuyết liên sơn này tuy chỉ có tám trăm năm, nhưng vẫn là cực phẩm rất quý.”
Cố Hề Hề không ngờ Doãn phu nhân sẽ gửi cô một món quà đáp lễ, cô đưa vuốt ve hộp tuyết liên sơn mà hốc mắt đã hoe hoe đỏ. Tâm ý của mình rốt cuộc đã được đáp lại, nếu nói không vui thì là nói dối rồi.
Tiêu Hằng đứng một bên, nhìn thấy toàn bộ biểu tình của Cố Hề Hề, đáy mắt ửng đỏ, nhưng lại cật lực ra vẻ bình tĩnh, đột nhiên anh cảm thấy vị thiếu phu nhân này không hề khiến người ta chán ghét như anh tưởng tượng ban đầu.
Dù xem bề ngoài và gia thế thì có vẻ vẫn chưa tương xứng với thiếu gia, nhưng chính là thiếu gia thật sự yêu cô ấy. Tuy cô ấy hơi bình dị một chút, nhưng tâm tư không xấu, lại rất hiếu thảo. Nếu cô ấy trở thành chủ nhân của anh, dường như cũng không có gì là không tốt…
Ý niệm này khiến Tiêu Hằng giật mình, chẳng qua chỉ mới mấy ngày mà anh đã tán thành người phụ nữ này? Không lẽ chỉ vì cô đã làm một bữa cơm trưa cho anh?
Gương mặt Tiêu Hằng hiện lên một tia kỳ quặc, rõ ràng đã bị chinh phục bởi nhân phẩm của Cố Hề Hề, nhưng không muốn thừa nhận…
Cố Hề Hề đem hộp tuyết liên sơn đưa cho thím Trương: “Nếu mẹ đã cho, vậy thì phải dùng ngay, bác sĩ cũng nói tám tháng là thời điểm phải bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng. Tuy đứa bé này rất khoẻ mạnh, nhưng bồi bổ thêm thì càng tốt!”
Thím Trương thấy cuối cùng phu nhân đã ưng thuận và chấp nhận thiếu phu nhân, trong lòng bà vui mừng không tả xiết.
Cho đến ngày hôm nay, thì những thành viên còn lại của Doãn gia, nhất là người bên dòng phụ dường như không tán thành thiếu phu nhân, người duy nhất làm chủ cho thiếu phu nhân chính là Doãn lão phu nhân. Hiện tại phu nhân đã tỏ rõ thái độ, để xem còn ai dám nói địa vị của thiếu phu nhân không thể đứng vững?
Lúc này di động của Cố Hề Hề vang lên, Tiểu Vương lập tức đưa di động cho cô, nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình: “Chị dâu, tôi muốn mời chị và anh hai dùng cơm.”
Là Doãn Tư Dược?
Cố Hề Hề nhất thời ngẩn người.
Vì cái gì mà Doãn Tư Dược lại muốn mời cô và Doãn Tư Thần dùng cơm?
Chẳng lẽ người này muốn dựa vào mối quan hệ với Doãn Tư Thần để tìm ra điểm yếu gì của anh ấy? Trải qua nhiều chuyện như vậy, Doãn Tư Dược hẳn phải biết Doãn Tư Thần không phải người dễ đυ.ng chạm. Nếu chỉ tuỳ tiện một bữa cơm để có được điều mình muốn, vậy thì hà tất gì phải vất vả dốc sức tính kế?
Cố Hề Hề nghĩ mãi vẫn không hiểu được dụng ý của Doãn Tư Dược, cô liền gọi điện thoại cho Doãn Tư Thần, kể lại mọi chuyện và nói ra nỗi lo lắng của mình.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của Doãn Tư Thần, xem ra tâm tình của anh khá tốt.
“Nếu cậu ta muốn mời cơm, thì cứ đi đi.” Doãn Tư Thần lười biếng trả lời: “Anh và em là anh hai và chị dâu của cậu ta, đi ăn cơm với cậu ta một bữa, chẳng lẽ lại không nên?”
Ha hả… Anh hai Tư Thần này, anh tính kế giăng bẫy người ta nhiều năm như vậy, giờ còn không biết xấu hổ đi ăn cơm sao? Nói đi nói lại thì càng không thể đoán được chủ ý thật sự của Doãn Tư Dược?
Nhưng Doãn Tư Thần đã nói vậy, Cố Hề Hề chỉ có thể trả lời tin nhắn của Doãn Tư Dược: “Được.”
Ở bên kia, Doãn Tư Dược nhận được phản hồi của Cố Hề Hề, trong ánh mắt thật sự phức tạp.
Đối với người chị dâu này, ấn tượng đầu tiên của Doãn Tư Dược thì cô chính là một phụ nữ có thai, ấn tượng tiếp theo vẫn chỉ là một phụ nữ có thai, hoàn toàn không có cảm giác trực quan gì khác.
Dù sao thì lúc Doãn Tư Dược trở về Doãn gia, thì người bên cạnh chính là Nhiễm Tịch Vi, mà Nhiễm Tịch Vi lúc đó nhan sắc rạng ngời khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý, còn Cố Hề Hề chỉ là một bà bầu bụng to nặng nề. Vì vậy nếu luận vẻ ngoài, dĩ nhiên Nhiễm Tịch Vi ăn đứt Cố Hề Hề.
Hơn nữa Cố Hề Hề không thường ở lại đại trạch của Doãn gia, cô chỉ là ngẫu nhiên thỉnh thoảng về dùng cơm. Sau đó thì ai về nhà nấy, cho nên Doãn Tư Dược hoàn toàn không có ấn tượng gì đặc biệt với cô.
Điều duy nhất Doãn Tư Dược biết, Cố Hề Hề chính là người phụ nữ rất quan trọng của Doãn Tư Thần.
Nhưng hiện tại thì Doãn Tư Dược lại suy nghĩ về Cố Hề Hề, là bởi vì từ lúc Mã Anh Anh chạy đến khóc lóc kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay ở hội đấu giá. Dù Doãn Tư Dược không quan tâm chuyện của Tưởng gia, thì việc Tưởng đại tiểu thư Tưởng Huy Âm kiêu ngạo ương ngạnh là chuyện mọi người đều biết, người phụ nữ mang thai có thể khiến Tưởng Huy Âm gọi một tiếng chị dâu, thì chỉ có duy nhất Cố Hề Hề.
Điều Doãn Tư Dược không ngờ, chính là mình muốn đối phó Cố Hề Hề, nhưng cô lại cứu Mã Anh Anh. Điều này khiến trong lòng Doãn Tư Dược nhất thời rối bời, ngũ vị tạp trần, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên mời họ ăn bữa cơm, xem như nói lời cảm tạ Cố Hề Hề, thuận tiện có thể dò xét thái độ của Doãn Tư Thần.
Hiện tại chủ tịch của tập đoàn Doãn thị là Doãn lão phu nhân, nhưng người sáng suốt đều hiểu mọi quyền lực thật sự đã nằm trong tay Doãn Tư Thần. Tuy anh thường xuất hiện với thân phận thiếu gia của Doãn gia, nhưng phỏng chừng không lâu nữa thì anh chính là ngài Doãn. Tới lúc đó thì Doãn Tư Dược dù có làm trò gì cũng chỉ là nhảy nhót vô tác dụng.
Chính vì vậy, bữa cơm ngày hôm nay để thăm dò ý tứ đối phương, cũng là một lựa chọn khôn ngoan.
Doãn Tư Dược vốn dĩ cho rằng Cố Hề Hề sẽ cự tuyệt, không ngờ cô đồng ý nhanh chóng, ngược lại khiến Doãn Tư Dược cảm thấy bất an.
Mã Anh Anh ở bên cạnh nhận ra sự lo lắng của Doãn Tư Dược, liền nói: “Anh Tư Dược, có phải chuyện của em làm anh khó xử không? Nếu vậy em sẽ không đi làm nữa, để anh không phải khó xử…”
Nhìn Mã Anh Anh bộ dáng sắp khóc, đáy mắt đỏ hồng, Doãn Tư Dược cảm thấy mủi lòng, tức khắc nói: “Không liên quan đến em. Được rồi, nếu chỗ làm không có sa thải em thì cứ tiếp tục đi làm! Chuyện khác em không cần lo!”
Mã Anh Anh gật gật đầu, cô không hiểu tâm sự của anh trai, càng không có khả năng hiểu, những ẩn tình này hoàn toàn nằm ngoài tầm với của cô gái trẻ.
Doãn Tư Dược chờ Mã Anh Anh rời khỏi, lúc này mới khẽ cắn môi, lấy di động nhắn tin báo địa điểm nhà hàng. Mời cơm Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, dĩ nhiên phải chọn chỗ sang trọng.
Không bao lâu thì trời đã chạng vạng, Cố Hề Hề dẫn theo Tiểu Vương, Tiêu Hằng và bốn vệ sĩ khác đến chỗ hẹn trước. Doãn Tư Thần bận họp, đã báo sẽ đến sau.
Doãn Tư Dược ngày hôm nay chọn âu phục màu trắng thanh nhã, bộ dáng nhanh nhẹn linh hoạt. Cố Hề Hề từ xa đã nhìn thấy Doãn Tư Dược, trong lòng âm thầm gật đầu tán thưởng, quả nhiên là huyết thống của Doãn gia có khác, cho dù là con vợ lẽ thì vẫn là mi thanh mục tú, tuấn dật phong lưu.
Đương nhiên so với ông anh Doãn Tư Thần mà nói thì còn kém xa, nhưng chỉ vì tên yêu nghiệt Doãn Tư Thần kia ở một cấp bậc không thể so sánh được rồi. Doãn Tư Dược nếu đứng giữa một nhóm đàn ông bình thường thì sẽ nổi bật xuất chúng.
Doãn Tư Dược nhìn thấy Cố Hề Hề đã đến, ánh mắt tức thì sáng lên, nhanh nhẩu bước tới chào đón, miệng hơi co quắp: “Chị dâu.”
Cố Hề Hề cười cười gật gật đầu, cô đưa túi xách cho Tiểu Vương giữ lấy, rồi đi theo Doãn Tư Dược vào trong sảnh nhà hàng.
“Hôm nay khiến cậu phải tốn kém rồi.” Cố Hề Hề cười nói.
“Bữa cơm này là tôi muốn cảm ơn chị dâu.” Doãn Tư Dược cắn môi nói.
Bước chân Cố Hề Hề khựng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Doãn Tư Dược.
“Hôm nay ở hội đấu giá, chị dâu đã giúp một người…” Doãn Tư Dược nói một nửa thì dừng lại, chưa thể đủ can đảm thẳng thắn nói ra thân phận của Mã Anh Anh.
Nhưng dù không nói ra, thì Doãn Tư Dược đoán được Cố Hề Hề hẳn đã biết. Ở thành phố N này, liệu có chuyện gì có thể qua mặt người của Doãn gia? Rất nhiều chuyện không cần phơi bày thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Cố Hề Hề không né tránh vấn đề này: “Cô bé dù sao cũng là người vô tội.”
Ánh mắt Doãn Tư Dược loé lên một chút, ngay sau đó lại ảm đạm: “Anh hai… đã biết đúng không?”
“Cậu nói thử xem?” Cố Hề Hề tiếp tục đi về phía trước, Doãn Tư Dược chậm rãi đi theo bên cạnh.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn biết… thái độ của anh hai…” Doãn Tư Dược cắn chặt răng, rốt cuộc đã mở miệng hỏi: “Anh hai thật sự sẽ truy cùng gϊếŧ tận tôi sao?”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười, ý vị thâm trường nhìn đối phương: “Vấn đề này cậu nên hỏi anh ấy. Nhưng nể tình cậu đã có lòng mời chúng tôi bữa cơm này, tôi không ngại nhắc nhở cậu một câu. Một miếng bánh to lớn đem chia cho tất cả mọi người, nhưng điều đó không có nghĩa ai cũng đều được phần lớn như nhau, đôi khi nên biết an phận lấy phần nhỏ, ngược lại cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều.”
Lời này xem như đã chỉ điều Doãn Tư Dược cần phải làm.
Nếu Doãn Tư Dược chấp mê bất ngộ muốn tìm đường chết, Cố Hề Hề sẽ không ngăn cản.
Tập đoàn Doãn thị đã hoàn toàn nằm trong tay Doãn Tư Thần, người khác muốn nhúng tay vào đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Cho dù có được 5% cổ phần của Doãn lão phu nhân chuyển nhượng lại thì vẫn không thể tiến vào hội đồng quản trị được.
Edited by Airy
Beta by Airy