Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 243: Lần nữa hoà hảo

Cố Hề Hề vô ý ngẩng đầu lên thì thiếu chút đã bị doạ đến sợ, vì sao mọi người ở đây đều dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng mà nhìn cô như thế này?

Doãn Tư Thần tiếp tục cầu xin: “Hề Hề, anh đã thuyết phục được mẹ, bà sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa! Hề Hề, trở về đi, trở lại bên anh, để cho anh bảo vệ em, có được không? Hiện tại không còn ai có thể khi dễ em được nữa! Bất luận là ai cũng đừng mơ tưởng đến việc mang em rời khỏi anh! Hề Hề, anh thật sự không thể không có em… Thông minh như em, còn anh chỉ là người khờ dại… Anh không thể cứ như vậy mà để em ra đi, anh không làm được…”

Hốc mắt Cố Hề Hề nóng lên, nước mắt lại rơi xuống.

“Chuyện đêm qua đều do anh làm?” Cố Hề Hề mở miệng hỏi: “5% cổ phần…”

“Đó là bà nội lấy danh nghĩa chủ tịch của tập đoàn Doãn thị cho em, em cứ nhận đi đừng nghĩ nhiều, sẽ không có ai dám nghi ngờ tính hợp pháp của số cổ phần này! Ngay cả mẹ anh cũng không thể!” Doãn Tư Thần kiên định nói: “Đây chính là phần tiền vốn thứ nhất giúp em có đủ sức mạnh tự bảo vệ vị thế của mình, mà an cư lạc nghiệp, còn phần thứ hai, chính là anh! Chỉ cần một ngày anh vẫn còn là người thừa kế của tập đoàn Doãn thị, chỉ cần một ngày anh vẫn là Doãn Tư Thần thì không ai có thể xúc phạm tới em!”

“Vậy còn Nhiễm Tịch Vi…?” Cố Hề Hề biết hiện tại không nên nhắc tới cái tên này nhưng bản thân cô lại nhịn không được mà nghĩ tới. Đây chính là cái đinh nhức nhối ở trong lòng cô!

“Cô ta không còn là chướng ngại của chúng ta nữa. Bởi vì…” Doãn Tư Thần lập tức ôm lấy Cố Hề Hề vào trong lòng, thanh âm băng lạnh, khí phách trả lời: “Bởi vì về mặt quyền lực tài phú thì cô ta đã mất đi tư cách cạnh tranh với em!”

Cố Hề Hề ngạc nhiên: “Tài phú?”

“Cô bé ngốc! Em cho rằng thương nhân là loại người gì? Thương nhân tất nhiên sẽ chú ý đến bản chất của lợi ích là đầu tiên! Ai mang đến lợi nhuận thì họ sẽ lựa chọn người đó. Mẹ anh sở dĩ lựa chọn Nhiễm Tịch Vi chỉ vì nghĩ cô ta sẽ mang đến một lợi ích nhất định. Anh biết rõ điểm này, nếu anh chỉ đơn thuần đối kháng thì nhất định không có tác dụng. Nói một vạn câu anh yêu em vẫn không bằng cho em một quyền lực vững chắc, để không ai có thể khoa chân múa tay trước mặt em nữa! Cho nên anh muốn để bà nội tự mình cho em chỗ dựa này. Có chỗ dựa này, cho dù mẹ anh không thích em thì bà cũng sẽ cắn răng mà giữ gìn hôn nhân của chúng ta. Bởi vì bà luôn đặt quyền lợi lên hàng đầu! Bà tuyệt đối không cho phép em mang theo tài sản của Doãn thị mà rời khỏi, đừng nói đến việc gả cho người đàn ông khác.” Doãn Tư Thần bình tĩnh thong dong trả lời.

Cố Hề Hề ngẩn ra, ngay sau đó liền kinh ngạc phản ứng lại!

Trời ơi!

Cái tên gia hoả này không biết còn đen tối đến mức độ nào? Đến cả mẹ mình mà anh cũng tính kế!

Doãn Tư Thần vốn dĩ là người thâm trầm, am hiểu nhân tâm! Muốn tính kế mẹ của mình cũng không có gì là không thể, xem ra anh đã vì cô mà tính kế mẹ anh…

Khụ khụ, thôi được rồi, tha thứ cho anh!

Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp ứng!

Doãn Tư Thần rốt cuộc đã chờ được Cố Hề Hề gật đầu, trong lòng mừng rỡ như điên, nở nụ cười hạnh phúc ôm lấy cô vào lòng.

“Hề Hề, cảm ơn em! Cảm ơn em đã trở về bên anh! Cảm ơn em!” Doãn Tư Thần ôm chặt lấy Cố Hề Hề, xúc động hôn liên tục lên trán của cô.

Khán giả xung quanh chứng kiến màn này mà cảm động đến phát khóc!

Cố Hề Hề cũng rơi lệ trước mắt mọi người.

Có trời biết đất biết, mấy ngày qua cô đã chịu đựng như thế nào, mỗi ngày đều miễn cường cười cười nói nói… Nhưng xứng đáng, anh cuối cùng cũng không làm cô thất vọng!

Cuộc thi nấu ăn ngày hôm nay cứ vậy mà trở thành một buổi thổ lộ bày tỏ tình cảm… Tuy chủ đề đã thay đổi nhưng tâm tình các vị khách nơi đây vẫn cảm thấy rất xúc động.

Cho đến lúc đám đông được giải tán thì mới có người kịp phản ứng lại!

A a a!

Từ từ! Bọn họ vừa nói cái gì?

Người đàn ông đó là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị?

Còn người phụ nữ mang thai kia chính là thai phụ quốc dân trong truyền thuyết?

A a a! Muốn chết mà! Quên chụp ảnh rồi…

Trong lúc đám người đó không ngừng hối hận thì Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đã ở trong phòng cùng Giản Tiếu cúi đầu xin lỗi.

“Mẹ, thật xin lỗi, giấu diếm người lâu như vậy. Kỳ thật hoạt động lần này là do con bỏ vốn tài trợ.” Doãn Tư Thần thành khẩn xin lỗi Giản Tiếu.

Giản Tiếu sửng sốt nửa ngày, lúc này mới nở nụ cười: “Mẹ thật ra không có ý kiến gì, chỉ cần con và con gái của mẹ hạnh phúc bên nhau thì mẹ vui rồi, tất cả đều tốt.”

Mộc Nhược Na khoanh tay đứng một bên: “Ai da, cuộc truy tìm thê tử coi như xem thế là đủ rồi!”

Mặc Tử Huyên cũng thở dài: “Đâu chỉ xem đủ rồi! Quả thật là vô tiền khoáng hậu ấy chứ!”

Mạch Luân tỏ vẻ không bình luận gì.

Người đàn ông này sao có thể kiêu hùng đến như vậy chứ, Mạch Luân có người con rể khí phách như thế này đúng là vô cùng áp lực!



Ở một góc khác trên tàu, Thượng Kha rốt cuộc đã tìm được Nhiễm Tịch Vi. Cô ta nằm trên một chiếc giường trắng, ngủ li bì hai ngày hai đêm. Thượng Kha rút ống truyền trên đầu giường ra khỏi tay Nhiễm Tịch Vi, một lúc sau cô ta mới chậm rãi mở mắt.

“A… Nơi này là chỗ nào?” Nhiễm Tịch Vi lẩm bẩm, vừa mở mắt liền nhìn thấy Thượng Kha.

Cô ta lập tức sợ hãi: “Thượng Kha, sao anh lại ở chỗ này? Đây là đâu? Em như thế nào lại…”

Thượng Kha dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nhiễm Tịch Vi.

Doãn Tư Thần gọi điện thoại cho anh, nói rằng Nhiễm Tịch Vi đang ở một căn phòng nhỏ trên thuyền này, muốn tìm cô ta thì trực tiếp tới đây. Lúc này Thượng Kha mới biết Nhiễm Tịch Vi sớm đã bị Doãn Tư Thần khống chế giam lỏng.

Nghĩ đến tâm tư Doãn Tư Thần dành cho Cố Hề Hề và những lời Cố Hề Hề nói với anh ngày hôm đó, Thượng Kha đã dần dần hoài nghi mọi chuyện.

Đặc biệt là Nhiễm Tịch Vi, cô ấy vẫn là một người đơn giản thuần tuý hay sao? Nếu thật sự như vậy thì sao có thể nảy ra ý định đẩy ngã Cố Hề Hề chứ?

Đáy lòng Thượng Kha hoang mang, khó mà tin tưởng chuyện này… Nhưng chính là anh không thể không tin!

“Thượng Kha, anh sao vậy? Sao nhìn em kỳ quái như vậy?” Nhiễm Tịch Vi thấy ánh mắt Thượng Kha xa lạ, đáy lòng tức khắc có một chút thấp thỏm, liền giả bộ giống như trước đây, tức thì ôm lấy cánh tay Thượng Kha, dùng bộ ngực của mình không ngừng va chạm đè lên cánh tay của anh, làm vẻ vô tội ngước nhìn.

Ánh mặt Thượng kha dừng lại trên cánh tay mình.

Đúng vậy, Cố Hề Hề nói rất đúng! Nếu Nhược Na thấy cảnh này thì sao cô ấy có thể không tức giận?

Hoá ra từ trước đến nay là anh sai rồi!

Thượng Kha nhanh chóng rút tay ra, nhàn nhạt nói: “Em vì thân thể quá hư nhược cho nên mới ở phòng này truyền thuốc. Anh đến mang em trở về. Chúng ta phải về thành phố N rồi.”

“Quay về thành phố N?” Nhiễm Tịch Vi tuy có chút không vui với thái độ vừa rồi của Thượng Kha, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà lại truy vấn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Doãn nhị thiếu gia sắp trở lại Doãn gia, Tư Thần đã quay về để sắp xếp tiệc sinh nhật hai mươi lăm tuổi cho người em trai này, những người khác cũng đều trở về thành phố N!” Thượng Kha giải thích đơn giản rồi hỏi: “Em có đi hay không?”

“Đương nhiên đi rồi!” Nhiễm Tịch Vi lúc này vẫn chưa hay biết giá trị của Cố Hề Hề nay đã đổi khác, chỉ nghĩ đơn thuần một trường hợp quan trọng như vậy thì không thể vắng mặt cô ta được! Cô ta chính là mối tình đầu của Doãn Tư Thần, cũng là thiếu phu nhân chân chính của Doãn gia!

Thượng Kha nhẫn nhịn, không hề hé răng nói gì về tình hình thực tế. Nếu Doãn phu nhân đã thích Nhiễm Tịch Vi đến vậy thì nên để bà tự nói với Nhiễm Tịch Vi đi.

“Nếu phải quay về thành phố N thì nên nhanh một chút. Đêm nay chúng ta sẽ trực tiếp bay về nước.” Thượng Kha định thần nói: “Tư Thần và mọi người đã đi trước rồi, chúng ta phải nhanh lên mới được.”

“Cái gì? Bọn họ đi rồi sao? Sao lại như vậy chứ? Em còn ở đây sao anh ấy lại có thể đi?” Nhiễm Tịch Vi tức khắc hét ầm lên: “Từ từ! Còn Cố Hề Hề? Cô ta cũng đi theo rồi ư?”

“Cố Hề Hề là con dâu được Doãn gia cưới hỏi đàng hoàng, Doãn gia đại thiếu phu nhân, cô ấy là chị dâu, tất nhiên phải về rồi.”

Thượng Kha khẽ cau mày, lần đầu tiên anh cảm thấy Nhiễm Tịch Vi này đúng là có chút ồn ào!

“Cái gì! Cố Hề Hề sao có thể trở về được chứ? Dì sao lại không bắt cô ta quay về Cố gia? Không phải dì nói chỉ mấy ngày nữa là Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần sẽ ly hôn sao? Không thể, tuyệt đối không thể! Em mới là người thích hợp ở bên cạnh Doãn Tư Thần!” Nhiễm Tịch Vi vừa nghe thấy tin này thì không thể bình tĩnh được nữa, điên cuồng hét lên.

Thượng Kha nhíu chặt mày.

Rốt cuộc Thượng Kha phải nghiêm túc đánh giá lại Nhiễm Tịch Vi một lần nữa. Anh đột nhiên phát hiện người phụ nữ này thật sự không giống như Nhiễm Tịch Vi trong quá khứ mà anh từng biết.

Nhiễm Tịch Vi của trước kia cho dù trong bất cứ tình huống nào cũng không hề mất đi bản chất hồn nhiên lương thiện. Còn Nhiễm Tịch Vi đứng trước mặt anh lúc này lại đang nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ như khắp thiên hạ này đều phụ bạc cô ta vậy!

Thượng Kha thấy mình đúng là đã bị mù rồi…

Ngày đó sau khi nói chuyện với Cố Hề Hề, anh bắt đầu tự kiểm điểm chính mình. Rồi sao đó, Mộc Nhược Na lại nói với anh một lần nữa.

Thượng Kha cuối cùng cũng nhìn nhận ra mấy năm nay suy nghĩ của mình thật nực cười biết bao nhiêu. Cũng còn may, hiện tại tỉnh ngộ vẫn chưa muộn, không phải sao?

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Thượng Kha liền đứng lên: “Phi cơ đã chờ ở trên sân thượng boong tàu, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

Nói xong câu đó, Thượng Kha đã xoay người rời đi.

Nhiễm Tịch Vi ngây ngốc nhìn bóng dáng Thượng Kha. Cô ta cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng cụ thể thì lại không biết là gì.

Ngày hôm qua Thượng Kha đối với cô ta vẫn còn ngoan ngoãn phục tùng, sủng ái có thừa. Như thế nào mà hôm nay lại xa cách lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ… do Cố Hề Hề kia nói gì với anh?

Cố Hề Hề, cô dám làm thế! Cô đã đoạt đi Tư Thần, giờ còn muốn cướp đi Thượng Kha của tôi sao? Trên thế giới này sao có thể có người vô sỉ như cô?

Để xem tôi trừng trị cô thế nào!

Nhiễm Tịch Vi lập tức ngồi dậy, không thèm để ý đến trang phục đầu tóc rối bù, liền cầm lấy áo khoác và túi xách chạy theo.



Chiếc phi cơ đã bay theo tuyến đường thẳng nhanh nhất đáp xuống thành phố N.

Khi Cố Hề Hề vừa xuống phi cơ thì cảm thấy không khí thành phố hôm nay thật lạnh. Doãn Tư Thần ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn áo khoác, mặc lên cho cô.

Doãn Tư Thần đã cho người chuẩn bị ba chiếc phi cơ. Một cái đưa Giản Tiếu cùng Mạch Luân về quê nhà ở thị trấn, một cái để cho Thượng Kha và Nhiễm Tịch Vi sử dụng. Sau đó anh liền mang theo Cố Hề Hề, Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na đi trên chiếc phi cơ còn lại tiến về thành phố N.

Những du khách khác chờ con thuyền quay đầu hết hành trình rồi cũng trở về sau đó.

Cố Hề Hề biết lần này trở lại mọi việc đều đã thay đổi. Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới sự thay đổi này lại mang đến một ảnh hưởng rất lớn!

Edited by Thanh Bông

Beta by Airy