Thú Vương chết rồi!
Cảnh tượng thần kỳ tiếp theo xảy ra, sau khi Thú Vương hoàn toàn tắt thở, màn sương bao phủ khắp trang viên đã từ từ rút về cấm địa nhà họ Ngô.
Bầu trời trong trang viên nhà họ Ngô dần khôi phục lại ánh sáng.
Tầm nhìn của mọi người trở nên rõ ràng.
Đám người trong trận pháp đã hoàn toàn yên tâm, tảng đá đè nặng trong lòng đã biến mất. Gương mặt của mỗi người đều ánh lên vẻ mừng rỡ, một nguy cơ lớn như thế mà đã được Ngô Bách Tuế giải quyết triệt để. Đến Thú Vương kinh khủng như vậy mà vẫn bị Ngô Bách Tuế gϊếŧ chết, cái kết này làm mọi người phấn khích mừng như điên.
Đủ loại cảm thán bùng nổ ở hiện trường: “Trời ơi, chúng ta còn sống này, đúng là khó tin quá!”
“Đúng vậy, ban nãy sợ muốn chết, đám hung thú kia đáng sợ quá!”
“Mọi người nhìn đi, mặt đất đầy rẫy những xác chết kinh khủng của đám hung thú. Tam thiếu gia thật sự quá mạnh mẽ, một mình cậu ấy mà lại gϊếŧ được nhiều quái thú như vậy”.
“Đúng đó, nhờ có Tam thiếu gia, đánh đuổi nhà họ Đường, lại còn tiêu diệt hung thú đáng sợ như vậy, cậu ấy là ông trời của chúng ta!”
Tiếng bàn luận cứ ào ào không ngớt, mọi người không thể kiềm chế được sự kích động, không thể ngăn được sự phấn khích. Lòng ai cũng thấy kích động, cũng có người thấy hoảng hồn bởi vì những thật sự chuyện vừa rồi quá kinh khủng. Đặc biệt là khi sương mù rút đi, cảnh tượng trong trang viên đập thẳng vào mắt họ, hình ảnh máu me bạo lực này làm mọi người nhìn mà phát hoảng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của mọi người, làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Cả tòa trang viên đã bị phá hủy hơn phân nửa, phòng ốc sụp đổ, cây cối ngả nghiêng, cỏ cây hoa lá đã thành bụi. Phàm là những nơi bị sương mù bao trùm đều trở thành đống phế thải, cực kỳ lộn xộn.
Nhưng không có thương tích về người đã là chuyện rất may mắn cho nên người nhà họ Ngô đều không quan tâm số tài sản bị thất thoát. Trong tình huống thế này, giữ được mạng mới là chuyện tốt nhất. Giờ phút này, trong lòng mọi người, vui mừng chiếm đa số, đồng thời còn cảm kích và nể phục Ngô Bách Tuế. Trong lòng mọi người, anh đã trở thành anh hùng không gì có thể thay thế được.
Mặc dù Hạ Mạt Hàn cũng đứng trong đây nhưng cô cảm thấy mình đã là người ngoài cuộc. Khoảng cách giữa cô và Ngô Bách Tuế đã càng ngàng càng xa, thành tựu của Ngô Bách Tuế cũng càng ngày càng xán lạn nhưng những thứ đó lại không hề liên quan gì đến cô. Đối với cô mà nói, đây chính là niềm an ủi to lớn nhất trong lòng cô. Cô không thể gò ép, cũng không thể can thiệp. Cuối cùng cô và Ngô Bách Tuế cũng sắp trở thành người lạ.
Mà Đường Dĩnh, cô là vợ của Ngô Bách Tuế, cơn sóng trong lòng cô là cơn sóng đang sục sôi nhất. Ngô Bách Tuế vẫn còn sống lành lặn, Đường Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, Ngô Bách Tuế rất mạnh mẽ, chém gϊếŧ tứ phương, tiêu diệt hết toàn bộ quái thú, cứu vớt tất cả mọi người. Chuyện này cũng làm Đường Dĩnh cảm thấy tự hào, cô tự hào vì có một người chồng như vậy.
Ngô Thanh Đế, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên đều mỉm cười vui vẻ, mắt họ đều phát sáng, Ngô Bách Tuế cũng là niềm kiêu hãnh trong lòng họ.
Ngay cả Ngô Thiên cũng thật lòng nể phục Ngô Bách Tuế. Bỗng nhiên hắn cảm thấy sự ghen ghét và đua đòi trong lòng hắn cực kỳ buồn cười. Khoảng cách giữa hắn và Ngô Bách Tuế xa như dải ngân hà, hắn không thể sánh bằng anh. Danh xưng gia chủ nhà họ Ngô này chỉ là danh xưng hữu danh vô thực, nhưng bây giờ nó đã không còn quan trọng nữa. Sự tồn vong của nhà họ Ngô mới là chuyện tất cả người nhà họ Ngô đang quan tâm nhất. Bây giờ Ngô Bách Tuế đã cứu nhà họ Ngô, Ngô Thiên cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Nhưng trong khi mọi người ở đây đang đắm chìm trong nỗi hân hoan thì bỗng nhiên trang viên nhà họ Ngô lại rung lên lần nữa.
Đùng! Đùng! Đùng!
Từng đợt chấn động vừa mãnh liệt lại vừa có quy luật nhất định nối tiếp nhau, giống như là cự thú nghịch thiên đang cất bước. Mỗi khi nó hạ chân xuống sẽ làm toàn bộ trang viên chao đảo dữ dội, làm mọi người có thể tưởng tượng được sức mạnh của nó.
Nhóm người trong trận pháp lại kinh hãi, thần kinh căng thẳng, trên mặt mọi người lại ánh lên vẻ sốt sắng. Bầu không khí thoải mái đã bị quét sạch sành sanh.
Bất kỳ ai cũng trở nên hoảng loạn.
Bỗng nhiên ánh mắt của Ngô Bách Tuế bên ngoài trận pháp cũng trở nên ác liệt, anh hơi nhíu mày, nhìn về phía cấm địa nhà họ Ngô.
Những người khác thấy thế, ngay lập tức nhìn theo ánh mắt của Ngô Bách Tuế, nhìn chằm chằm về cổng phía Tây của trang viên.
Đập vào mắt mọi người, cánh cổng phía Tây là một đống đổ nát lộn xộn. Mỗi khi mặt đất rung chuyển, mảnh vụn và bụi trên đống đổ nát đều rung rinh kịch liệt.
Chỉ chốc lát sau, mọi người nhìn thấy, trong đống đổ nát, có một bóng người dần hiện ra, lão đang nện những bước chân làm rung chuyển cả trời đất, chậm rãi đi về phía bên này.
Bước chân của lão rất chậm nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, mỗi khi lão đặt chân xuống là toàn bộ trang viên lại rung lên, lão chính là người đã làm trang viên phải rung chuyển dữ dội.
Đợi đến khi lão bước lại gần, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ dung mạo của lão.
Lão già khọm, gương mặt lão hằn rõ vô số dấu vết của năm tháng nhưng tóc lão lại vừa đen vừa dài, tròng mắt cũng cực kỳ đen, giống như một hố đen không đáy, cực kỳ khủng bố. Dường như nó có thể cắn nuốt linh hồn con người. Khi mọi người mới vừa bắt gặp ánh mắt lão, họ chợt cảm thấy cơ thể run rẩy, ớn lạnh trong lòng.
Mà hiển nhiên ông lão này không hề tầm thường.
Trong khi tất cả mọi người ở đây đang sợ mất mật, nhìn chằm chằm lão già này thì Đường Chấn Phong chợt lên tiếng, ông ta kinh hãi, lẩm bẩm: “Thái, Thái Thượng trưởng lão!”
Nghe vậy, trái tim của mọi người trong hiện trường càng run rẩy hơn. Lúc trước, bọn họ đã từng nghe đám người Đường Cảnh Hoằng nói nhà họ Đường có một Thái Thượng trưởng lão, cũng là người duy nhất của nhà họ Đường có thể chống lại Ngô Bách Tuế, hoặc có thể nói, lão chính là mối đe dọa lớn nhất của nhà họ Ngô.
Bây giờ, lão đến rồi.
Lão lại nhanh đến như vậy!
Trong nháy mắt, Ngô Thanh Đế nhíu chặt mày, hỏi Đường Chấn Phong đang căng thẳng: “Lão là Thái Thượng trưởng lão của nhà họ Đường à?”
Đường Chấn Phong khẳng định: “Đúng vậy!”
Lúc Thái Thượng trưởng lão bế quan, Đường Chấn Phong vẫn còn nhỏ, ông ta không có ấn tượng gì về con người của Thái Thượng trưởng lão nhưng ông ta đã từng nhìn thấy pho tượng của Thái Thượng trưởng lão. Lão già lọm khọm trước mặt còn già hơn pho tượng một chút nhưng diện mạo giống y như đúc, Đường Chấn Phong có thể xác định đây chính là Thái Thượng trưởng lão.
Ngô Thanh Đế nghe xong thì sắc mặt hoàn toàn âm trầm. Ông biết, Thái Thượng trưởng lão này không hề tầm thường, Ngô Bách Tuế có thể địch lại Thái Thượng trưởng lão hay không vẫn còn là một ẩn số, cuối cùng vận mệnh người nhà họ Ngô sẽ ra sao thì phải xem lần này thế nào.
Thoáng chốc Thái Thượng trưởng lão đã đến bên này, lão dừng lại ở nơi cách Ngô Bách Tuế chừng năm mét. Lão lạnh lùng nhìn thi thể hung thú xung quanh, ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế nói: “Đến hung thú trong sương mù mà cậu cũng có thể giải quyết được, xem ra đúng là cậu rất có bản lĩnh”.
Thái Thượng trưởng lão đã rất lớn tuổi nhưng giọng nói của lão lại cực kỳ mạnh mẽ, rất vang. Trên mặt lão là nét uy nghiêm không thể nghi ngờ, khí thế của lão cũng có tác dụng răn đe mạnh mẽ.
Mắt Ngô Bách Tuế sáng như đuốc, nhìn Thái Thượng trưởng lão rồi lạnh lùng nói: “Đó là điều tất nhiên!”
Đối mặt với Thái Thượng trưởng lão, Ngô Bách Tuế không hề sợ hãi chút nào, cũng hoàn toàn không hề kinh ngạc. Từ sớm anh đã biết, bỗng dưng hung thú phát điên, tấn công trang viên nhà họ Ngô, tất nhiên là có liên quan đến Thái Thượng trưởng lão. Cho nên bây giờ Thái Thượng trưởng lão xuất hiện ở đây, anh chẳng hề bất ngờ.
Thái Thượng trưởng lão khẽ hé môi, âm u nói: “Vốn dĩ là một nhân tài đáng để đào tạo, chỉ tiếc cậu đã quấy rầy sự yên tĩnh của tôi. Cậu không nên ảnh hưởng đến tôi bế quan tu luyện”.
Giọng của Thái Thượng trưởng lão không hề có chút tình cảm nào, lạnh lùng đến cực đỉnh, trên người lão cũng tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Nhưng Ngô Bách Tuế vẫn bình tĩnh, thuận miệng nói: “Tôi đâu làm phiền đến ông”.
Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Cậu gϊếŧ hai đứa con trai của tôi, cậu cho rằng tôi sẽ ngồi yên không quan tâm đến à?”
Từ lâu lúc lão bế quan, Thái Thượng trưởng lão đã quyết định không quan tâm đến thế sự, chuyên tâm tu luyện nhưng ngày hôm nay, nhà họ Đường gặp kiếp nạn, hai đứa con trai của lão đều chết dưới tay Ngô Bách Tuế, sao lão có thể thờ ơ cho được? Bây giờ, đích thân lão xuất quan là vì muốn báo thù cho con trai mình, lão phải để đám người dám chống lại nhà họ Đường nhận trái đắng.
Ngô Bách Tuế thong dong bình tĩnh, thản nhiên nói: “Người không đυ.ng tới ta, ta sẽ không đυ.ng đến người. Hai đứa con trai ông nhào vào nhà họ Ngô tôi, muốn tiêu diệt cả gia tộc nhà họ Ngô chúng tôi, tôi gϊếŧ bọn họ thì có gì là sai? Hơn nữa tôi đã cho bọn họ cơ hội sống sót, là chính họ không biết quý trọng, cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết”.
Những lời của Ngô Bách Tuế vang vọng, cây ngay không sợ chết đứng.
Thái Thượng trưởng lão nghe xong lập tức phẫn nộ, mặt lão dữ tợn, nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, hung hăng nói: “Tôi thấy, người muốn đâm đầu vào chỗ chết là cậu!”
Dứt lời, khí thế của Thái Thượng trưởng lão bộc phát, sát khí của lão càng mãnh liệt hơn. Lão không hề do dự, tay phải chưởng một chưởng về phía Ngô Bách Tuế.
Rầm!
Một luồng chân nguyên mạnh mẽ bay ra khỏi lòng bàn tay của Thái Thượng trưởng lão, đột phá hư không, xuyên thấu vạn vật, đánh úp về phía Ngô Bách Tuế.