Edit: Nhọ
Từ khi xảy ra quan hệ với Thi Mẫn, tên này liền luôn quấn lấy cô, không có lúc nào là không trưng qua một vẻ mặt "tôi rất cơ khát", điều mày làm cho Bạch Tiểu Ảnh rất đau đầu. Bởi vậy mấy ngày nay vừa tan học cô liền chạy ra bên ngoài.
Đến giờ vào lớp, Bạch Tiểu Ảnh đẩy cửa phòng học ra, một chậu nước lạnh liền trực tiếp xối lên người cô, cả người ướt nhẹp. Cô nhắm mắt lại, duỗi tay lau nước trên mặt. Bộ dáng chật vật làm một đám người cười to.
Chung Thiên bị động tĩnh ở cửa hấp dẫn, thấy Bạch Tiểu Ảnh chật vật đứng trước cửa. Hắn không thoải mái nhíu mày. Tuy rằng lúc trước hắn cùng Bạch Tiểu Ảnh ầm ĩ đến không thoải mái. Chung Thiên vẫn là đứng lên muốn giải vây giúp cô gái nhỏ.
"Người anh em. Cô ấy bây giờ là nữ nhân của tôi. Không có quan hệ với cậu." Thi Mẫn đuổi theo kịp từ phía sau, duỗi tay ngăn Chung Thiên lại, chặn ngang bế cô gái nhỏ lên xoay người đi ra ngoài.
Chung Thiên đứng tại chỗ nắm chặt tay, một cảm giác không cam lòng nổi lên.
"Cậu dẫn tôi đi đâu." Bạch Tiểu Ảnh ngoan ngoãn mà để anh ôm.
"Đi nhà tôi." Thu Mẫn đổi áo khoác của mình cho cô. Bạch Tiểu Ảnh ôm lấy vòng eo rắn chắc của chàng trai. Cô không nghĩ đến Thi Mẫn sẽ giúp mình, thật ra người này vẫn luôn luôn không đứng đắn. Thế nhưng thời điểm mấu chốt lại đáng tin cậy ngoài dự đoán của mọi người.
"Muốn làm hay không?" Bạch Tiểu Ảnh vừa tắm xong, đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng của nam sinh dụ hoặc nói.
"Bạch Tiểu Ảnh, cậu đúng thật là mâu thuẫn." Thi Mẫn cười nhạo một tiếng.
Đã đưa đến cửa rồi không lẽ không ăn, cô gái nhỏ lùn hơn anh không ít, mặc trên người áo sơ mi trắng của anh, che khuất cả nửa đùi. Anh biết bên trong áo sơ mi cô gái không mặc cái gì cả. Tiểu đầṳ ѵú đều bị nhô lên.
Bàn tay to nam sinh dọc theo vạt áo sơ mi sờ đến bên trong, tiến đến hoa huyệt không chút phòng bị. Sau đó ngón tay bẻ hoa huyệt cơ khát thọc tiến vào.
" n ha..."
Bạch Tiểu Ảnh dán lên thân thể nam sinh, đôi tay ôm lấy cổ anh, hai chân hơi tách ra để mặc anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Chảy nước. Tự mình nếm thử xem." Nam sinh rút ngón tay ra, trêu đùa.
Bạch Tiểu Ảnh hé miệng ngậm ngón tay nam sinh vào trong miệng, đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ da^ʍ thuỷ tanh ngọt.
"Thao, cậu tại sao lại da^ʍ như vậy hả." Thi Mẫn không chịu nổi rủa thầm một tiếng.
"Mang bao." Bạch Tiểu Ảnh không quên nhắc nhở.
"Cậu thế nhưng cũng lý trí thật. Giúp tôi"
Thi Mẫn kéo ngăn kéo lấy ra một cái bao đưa cho cô, Bạch Tiểu Ảnh thuần thục mà xé mở vỏ áo mưa, tròng áo mưa trong suốt lên côn ŧᏂịŧ chàng trai.
"Thật là thành tạo." Thi Mẫn ngữ khí ê ẩm. Anh không cởϊ áσ sơ mi trắng cô gái nhỏ ra, qυყ đầυ đặt ở cửa hoa huyệt ướŧ áŧ lập tức thọc vào. Ngón tay cách vải dệt mỏng manh nhéo đầṳ ѵú mẫn cảm của cô gái.
"A ha... Vào rồi, thật thoải mái." Bạch Tiểu Ảnh phát ra tiếng rêи ɾỉ thoả mãn. Áo sơ trắng cấm dục lúc này lại trở thành nội y tình thú mê người nhất. Cô vặn vẹo thân mình, tận tình mà hưởng thụ vui thích thân thể.
Thi Mẫn đang thao đột nhiên lại sinh ra một nghi vấn. Bạch Tiểu Ảnh biết mình đang làm cái gì không? Cô có biết người bây giờ đang thao cô là ai không?
"Tôi là ai?" Nghĩ như vậy anh liền đột nhiên dừng lại. Nắm giữ cằm cô gái, cố chấp hỏi.
" n ha... Đừng ngừng, a... Cho tôi." Bạch Tiểu Ảnh cơ khát mà kẹp lấy eo anh, di chuyển mông, hoa huyệt khát vọng mà ngậm côn ŧᏂịŧ càng sâu hơn.
"Bạch Tiểu Ảnh. Tôi là ai?"Thi Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.
" n ha... Thao tôi... Cho tôi, xin cậu..."
Bạch Tiểu Ảnh không biết là thật sự không nghe được hay là cố ý trốn tránh. Cô câu lấy eo rắn chắc thoải mái của chàng trai, hoa huyệt lập tức nuốt côn ŧᏂịŧ càng sâu.
"Thao... Bạch Tiểu Ảnh, nếu cậu dám xem tôi trở thành người khác, lão tử thao chết cậu."
Thi Mẫn bị cô quyến rũ đến không chịu nổi. Mạnh mẽ mà bẻ hai chân cô gái ra càng lớn, côn ŧᏂịŧ từng chút một thọc tiến vào chỗ sâu nhất rồi lại thoáng rút ra một chút, sau đó lại toàn căn đi vào. Anh thao vừa mau vừa mạnh, Cô gái dưới thân từ bắt đầu hưởng thụ dần dần lại xin tha.
"A ha... A... Lại sâu nữa rồi, a a... Không được... Quá sâu... A a..."
Bạch Tiểu Ảnh chỉ là muốn có một bạn giường bình thường mà thôi, nào biết bạn giường này sẽ đột nhiên nổi điên. Tiểu huyệt bị thao đến vừa sướиɠ vừa tê, hoa tâm cơ hồ bị cắm hỏng, tuy là như vậy, thân thể của cô cũng đạt được kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
"Bạch Tiểu Ảnh. Tôi thật muốn thao chết cậu."
Chàng trai bắn tinh xong liền ghé vào trên người cô, cắn răng nói lời thô tục khiến người ta mềm cả chân. Tuy rằng thật ra cô cũng đã bị anh thao đến mềm chân rồi.
*
Quần áo Bạch Tiểu Ảnh bị ướt cho nên không thể về nhà.
Thi Mẫn ở nhà một mình. Anh liền ra ngoài giúp Bạch Tiểu Ảnh mua một bộ nội y mới cùng một cái váy liền áo.
Bạch Tiểu Ảnh lớn như vậy nhưng chưa bao giờ được mặc váy.
Gia đình đơn thân, bần cùng, xuất thân của cô đã được chú định không thể có bất cứ yêu cầu gì về mặt vật chất. Dần dà cô đã sớm chết lặng, đồng phục cũng tốt, to rộng, không sợ dơ. Đến mùa đông, bên trong tuỳ tiện mặc một chút quần áo giữ ấm là được.
"Cảm ơn, tôi không cần. Đưa tôi về nhà đi."
Bạch Tiểu Ảnh lấy quần áo còn ẩm ướt mặc vào. Cảm giác nhão nhão dính dính kia, đến Thi Mẫn nhìn cũng khó chịu. Anh không biết Bạch Tiểu Ảnh vì sao lại muốn sống như thế này, là bởi vì bần cùng?
"Tôi đây là lần đầu tiên mua đồ cho con gái. Cậu nếu là không nhận tôi sẽ rất mất mặt." Thi Mẫn nói giỡn với cô.
"Vậy giữ lại cho người khác đi." Bạch Tiểu Ảnh không sao cả nói.
"Nhưng tôi cố tình chỉ muốn tặng cho cậu." Thi Mẫn đè cô gái nhỏ trên giường, thân thủ kéo xuống đồng phục ướt nhẹp trên người cô.
"Cậu thật là kỳ lạ. Nào có ai cưỡng chế bắt người khác nhận quà?" Bạch Tiểu Ảnh bất đắc dĩ mà tuỳ ý để cho chàng trai cởϊ qυầи áo mình. Cô không phản kháng cũng không phối hợp, để chàng trai vụng về mà mặc váy liền áo lên cho mình.
"Như vậy rất đẹp. Tóc cũng nên sửa một chút."Thi Mẫn vừa lòng nói. Duỗi tay sờ sờ tóc mái dày của cô. Tóc Bạch Tiểu Ảnh rất dày, tóc mái cơ hồ che lại nửa khuôn mặt. Thật giống như là cố ý cắt như vậy để dấu đi.
Dáng người Bạch Tiểu Ảnh cũng rất không tệ. Chỉ là ngày thường vẫn luôn mặc đồng phục to rộng, cho nên căn bản không nhìn ra được thì ra cơ thể cô lại mê người như vậy.
"Tôi phải trở về." Trong lòng Bạch Tiểu Ảnh bỗng lộn xộn.
Tên Thi Mẫn này một khi nghiêm túc mà đối xử với người ta liền làm đối phương rất khó để chống đỡ. Thật ra thì đối mặt với một soái ca thì dù có làm gì đều trở thành một cảnh đẹp ý vui. Bị chàng trai đối xử dịu dàng, trái tim u tối sắt đá kia của cô thế nhưng lại chậm rãi sống dậy.
Mày đúng thật là hạ tiện, Bạch Tiểu Ảnh tự giễu nói. Người ta tùy tiện ban cho một chút ấm áp thì mày liền liều chết bám lấy không bỏ. Bản thân như vậy thật là đáng buồn.
"Tôi đưa cậu." Thi Mẫn duỗi tay đẩy tóc mái cô. Trong lòng thầm nghĩ phải tìm một lúc lừa cô gái nhỏ đi cắt tóc. Có đôi khi kiểu tóc cũng có thể ảnh hưởng đến tự tin của một người.
Bạch Tiểu Ảnh thật ra cũng không phải là xấu xí, thậm chí có thể nói là khá xinh đẹp. Chỉ là ngày thường cô âm trầm, lại vẫn luôn mặc đồng phục, mặt còn bị tóc che khuất hơn phân nửa, cho nên ấn tượng đầu tiên của người khác với cô chính là một cô gái âm trầm tử khí quanh thân.
Lời tác giả:
—————— Không biết đồng phục của các đại gia là như thế nào, dù sao đồng phục của tác giả ngốc từ tiểu học đến đại học đều xấu vô cùng, vừa dài vừa rộng. Khi còn nhỏ không biết làm đẹp, liền mặc áo lông các loại bên trong đồng phục, cực kỳ ấm áp, nhưng lại béo giống như gấu í. Giả thiết Bạch Tiểu Ảnh mặc đồng phục này là lấy cảm hứng từ việc tự tác giả trải qua, tóc mái thời trung học thật sự rất hại người.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~