Khoái Xuyên Chi Mị Sắc

TG2 - Chương 5: (H)

Edit: Nhọ

Nam nhân như có được bảo bối, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm huyệt nộn trắng nõn không một sợi lông, môi hoa trắng nộn ngon miệng hệt như bánh bao, bởi vì động tình mà hai cánh hoa môi lật nghiêng ra ngoài, lộ ra cái miệng nhỏ e thẹn cùng đậu phộng nhỏ phía trên, trong miệng nhỏ tuôn trào mật hoa, cuồn cuộn không ngừng phun ra dịch ngọt, huyệt nhỏ lúc đóng lúc mở, chờ đợi nam nhân yêu thương.

Trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngọt của cô gái khi động tình, làm say đắm lòng người. Du Ngạn Thanh khống chế không được mà muốn nếm thử da^ʍ thuỷ rốt cuộc có phải ngon miệng như vậy hay không, liền không chút do dự cúi mình, kéo hai chân thon dài cô gái nhỏ ra lớn nhất, thuận tiện cho mình nhấm nháp. Nam nhâm ngậm toàn bộ kiều hoa vào trong miệng, bừa bãi trìu mến. Hàm răng không cẩn thận đυ.ng tới tiểu âm đế co dãn mười phần của nữ hài, chọc tiểu cô nương dưới thân thét chói tai một tiếng dài, xuất ra.

Lượng lớn mật hoa không khống chế được phun ra, nam nhân không kịp trốn tránh, một ít thẳng tắp bắn lên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh nam nhân. Du Ngạn Thanh không chớp mắt nhìn hình ảnh kiều diễm khi nữ hài triều phun thu hết vào đáy mắt, không khỏi tán thưởng: "Thật là một bảo bối nhỏ! Mới lần đầu tiên liền sẽ phun nước đến như vậy! Tuổi còn nhỏ sao lại nhiều nước như thế! Mau cho phu quân nếm thử xem ngọt hay không ngọt!"

Mồm to liền dùng sức liếʍ mυ'ŧ cánh hoa còn lưu mật nước, hương vị quả thực cực kỳ ngọt thanh, không mang theo bất kỳ vị tanh nào, như là hương vị độc chỉ có trên người Mị Sắc, khiến nam nhân như là uống không đã, đầu lưỡi lớn trong ngoài cọ rửa toàn bộ mật hoa, lúc này mới thoả mãn ngẩng đầu.

Mũi thẳng nam nhân không ngừng quét qua âm đế, trong miệng nữ hài phát ra rêи ɾỉ khó nhịn, rầm rì như mèo con muốn côn ŧᏂịŧ thô dài. Du Ngạn Thanh thấy cô gái nhỏ đã chuẩn bị đầy đủ, không kìm nén du͙© vọиɠ kêu gào đã lâu nữa, nhanh chóng cởϊ qυầи lót, gân xanh bọc quanh côn ŧᏂịŧ lớn nóng hôi hổi ước chừng dài gần hai mươi cm, qυყ đầυ uy vũ hơi hơi run, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang muốn khai phá vùng đất của mình.

Miệng huyệt nhỏ hẹp, côn ŧᏂịŧ lớn tìm kiếm đã lâu cũng không tìm thấy cửa vào, Du Ngạn Thanh gấp đến mồ hôi ướt đẫm, hai ngón tay thọc vào tìm kiếm miệng huyệt, nhẹ nhàng khếch trương, nỗ lực mở ra hai mảnh cánh hoa nhỏ, một tay khác đỡ côn ŧᏂịŧ, lúc này mới khó khăn chen đầu vào.

Nấm đầu to như trứng ngỗng vừa tiến vào liền chạm được một tầng mỏng, tượng trưng cho sự thuần khiết cùng non nớt của cô gái dưới thân. Nam nhân cúi đầu hôn cánh môi đỏ bừng nữ hài, tiểu cô nương ngoan ngoãn mà hé mở môi đỏ, thuận tiện nam nhân đòi lấy. Lưỡi lớn thô ráp lập tức cường thế chui vào trong miệng nhỏ phấn nộn, điên cuồng đoạt lấy sự đẹp đẽ của nữ hài, không buông tha một góc nào, cắn nuốt.

Lưỡi cô gái bị nam nhân hút đến tê dại, ô ô gọi bậy vặn vẹo thân mình muốn né tránh dị vật xâm lấn. Eo thon nam nhân đột nhiên đỉnh một cái, nháy mắt phá vỡ tấm lá mỏng ngăn trở, hùng hổ mà xâm nhập chỗ sâu hơn. Mị Sắc không nghĩ tới lần thứ hai phá thân vẫn là đau đớn tê tâm liệt phế như vậy, không thể ức chế được mà cao giọng thét chói tai, nhưng rêи ɾỉ còn chưa ra khỏi miệng đã bị nam nhân nuốt tất cả xuống.

Móng tay nhọn Mị Sắc cào qua sống lưng nam nhân, hạ thân Du Ngạn Thanh bị đường mòn như ruột dê kẹp đến muốn mạng, sau lưng lại truyền đến một trận đau đớn, nam nhân vừa sướиɠ vừa đau, càng hết sức cắm côn ŧᏂịŧ nóng bỏng vào hoa tâm. Nguyên cây cự côn cơ hồ toàn bộ nhét vào hoa huyệt chặt khít, chỉ để lại hai viên trứng mềm mại bên ngoài.

Không ngờ tới vừa mới tiến vào cung khẩu, hoa huyệt đột nhiên kịch liệt rung động, nhanh chóng co rút lại, tiểu nhân nhi dưới thân không ngừng vặn vẹo vòng eo như rắn nước, phát ra tiếng rên mê hồn cùng thở dốc trằn trọc, toàn thân run rẩy, mị thịt trong đường nhỏ liên tục trái hút phải liếʍ. "Hô... Thật sướиɠ..." Nam nhân đã lâu không làm qua mất đi khống chế, dường như đã tiến vào chốn tiên cảnh đẹp không tả nổi, gầm nhẹ một tiếng phóng toàn bộ nùng tinh tích góp nhiều năm vào trong hoa huyệt nhỏ hẹp.

Tầng tầng nếp uốn nữ hài bị căng ra, cảm giác no trướng từ xương cùng một đường truyền đến vỏ não, lại bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng cháy tưới đến thân thể mềm mại loạn run, " Ân a" một tiếng cong eo mà tiết thân mình, lượng lớn mật dịch trút xuống, tất cả bắn lên qυყ đầυ nam nhân, không ngừng cọ rửa mã mắt.

Trong đầu Du Ngạn Thanh trống rỗng, hắn cũng không biết phu thê giao hợp thế nhưng là có thể mang lại cho người ta kɧoáı ©ảʍ thăng thiên như thế này. Đã từng cùng thê tử đã mất Giang thị kết làm vợ chồng, là ý muốn của cha mẹ, đến tuổi tất nhiên là yêu cầu thành gia lập nghiệp, hắn cũng không kháng cự nhiều, không phải Giang thị cũng sẽ là một nữ tử khác, với hắn mà nói thì không có gì khác biệt.

Sau khi thành thân, hắn cũng thật vừa lòng với Giang thị. Giang thị là tiểu thư khuê các, tri thư đạt lý, dịu dàng động lòng người, hiếu thuận với cha mẹ, cũng rất săn sóc mình, nhưng việc trên giường của hai người... Giang thị là người ít ra nước, mỗi lần thấy đồ vật hắn liền khẩn trương muốn chết, sắc mặt trắng xanh nhắm nghiền hai mắt, khi đó mình cũng không biết tán tỉnh, vật kia lại thô to dị thường, lúc đi vào đều hết sức khó khăn.

Mặc dù thành công đi vào, cũng không có ý vị gì, đường đi khô khốc không có một chút bôi trơn nào, khó chịu muốn chết, hắn thông thường qua loa vài cái bắn ra cũng liền kết thúc. Hai người cũng chưa từng nếm thử tư thế khác, Giang thị dễ nghe mà nói là biết đúng mực giữ lễ độ, khó nghe hơn chính là trên giường như cá chết, nửa phần phản ứng đều không có, lúc phu thê giao hợp luôn giống như là mình cưỡиɠ ɠiαи phụ nữ nhà lành. Dần dần Du Ngạn Thanh cảm thấy cực nhạt nhẽo, cho rằng nam nữ hoan hảo cũng liền chỉ như vậy, cũng hoàn toàn mất hứng thú với việc này.

Lúc trước hắn không thể lý giải vì sao nam tử đều thích đi thanh lâu, đến hôm nay mới hiểu được ôn hương nhuyễn ngọc, thịt non kiều mị như nước quả thật là có thể làm người ta chết trên người nữ hài cũng cam nguyện.

Ghé vào trên thân thể mềm như không xương của cô gái bình phục tâm tình, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trơn mềm, nhu tình nhàn nhạt quanh quẩn trong hôn phòng. Ánh mắt ôn nhu giằng co trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo, lông mi nữ hài cong vυ't, như cánh quạt quét tới quét lui, ngứa đến cả tâm nam nhân.

Khoé mắt kiều nhân nhi còn lưu lại nước mắt trong suốt đau đớn, nam nhân khẽ liếʍ vào trong miệng, sợ vừa rồi mình quá mãnh liệt, vội vàng khẩn trương mà nhìn nàng, nếu là toát ra một chút thống khổ, hắn sẽ tạm tha điểm tâm nhỏ ngon miệng dưới thân. Nhưng trên mặt tiểu cô nương chẳng những không có một chút kháng cự, ngược lại toát ra vẻ như mèo con được ăn no đến căng tròn, dưới ánh mắt trần trụi của hắn còn cười khanh khách.

Bị nụ cười tươi sáng của nàng làm hoảng con mắt, tiểu huyệt bao bọc lấy Du Ngạn Thanh còn không ngừng mấp máp co rút lại, nam nhân không hề thương tiếc nữa, người dưới thân như trời sinh để hắn khi dễ đòi lấy, côn ŧᏂịŧ lớn lại lần nữa căng trướng, cứng nóng như bàn ủi, hung hăng căng ra nếp uốn khúc khuỷu.

PS: Chương tiếp theo sẽ có thịt n(*≧▽≦*)n, tác giả ngốc luôn vào nhắn vài câu để cho mọi người thấy mình vẫn còn tồn tại thôi ha ha ha ლ(╹◡╹ლ)

Cầu ấn ⭐️, cầu follow a~