Bảo Nam ngạc nhiên: chuyện này...sao cô ấy lại muốn gϊếŧ chết cháu chứ?
- Vì chữ yêu nên rất khó nói con trai ạ! Mẹ lo cô ta sẽ còn tiếp tục làm hại con nên mới nhờ ông ngoại giúp đỡ.
- Vậy giờ chúng ta phải làm sao mới ngăn cản được cô gái đó? Cháu có cần về nhà cô ấy hay không?
- Không cần! Ông cho cháu một lá bùa này. Khi cháu mang nó trên người thì vong ma ấy không thể làm hại cháu được. Tuy nhiên ngoài vong ma ấy còn một kẻ khác nữa. Kẻ này không dễ đối phó đâu.
Ái nhíu mày: còn vong ma khác đang theo Bảo Nam sao bố?
- Không phải vong ma! Nó chính là quỷ tinh. E là con bé kia chết có liên quan tới quỷ tinh.
Ái gật đầu: con biết rồi. Con nghe nói quỷ tinh luôn chọn người cùng mệnh số ra tay. Không lẽ cô gái này cùng mệnh số quỷ tinh sao?
- Không! Mà có lẽ quỷ tinh lợi dụng cô ta mà thôi. Nếu có thể chiếm lĩnh linh hồn của những kẻ mang tâm ma thì ắt quỷ tinh cũng được củng cố thêm sức mạnh. Nếu quỷ tinh trở lại chỉ e người gặp nguy hiểm sẽ không chỉ riêng Bảo Nam nữa. Đứa con gái kia cũng khó thoát.
Bảo Nam nhíu mày: ông à, còn ai nữa vậy? Đứa bé gái nào?
- Là phúc tinh của con.
- Phúc tinh của con sao? Vậy giờ cô bé đó ở đâu?
Ái liền trả lời: con yên tâm đi, phúc tinh đó có quý nhân phù trợ nên chắc chắn không sao. Tuy nhiên hiện tại người cần lo chính là con.
- mẹ con nói phải, chúng ta cần tìm cách ngăn cản quỷ tinh tái xuất.
- Có cách hoá giải không bố?
- Quỷ tinh dựa vào hồn ma của cô gái kia dần dần phục hồi. Chỉ e là người chết dưới tay ma nữ đó không ít. Chúng ta tạm thời xử lý vong ma đó trước. Sau đó chúng ta cần tìm người đã tiêu diệt quỷ tinh trước đây. Lão ta đã gϊếŧ quỷ tinh một lần thì chắc chắn sẽ có cách diệt tận gốc quỷ tinh này.
Ái lo lắng: vậy sẽ rất nguy hiểm.
- Không lo. Biết địch, biết ta, trăm trận trăm thắng.
Ông Phi đưa bộ bài lại cho Bảo Nam yêu cầu cậu rút thêm một lá bài nữa. Lá bài rời tay ông Phi liền cười vang cả nhà: đúng là ý trời, có người đang âm thầm giúp chúng ta.
- Là người nào vậy bố?
- Kẻ này ẩn thân, họ không muốn ra mặt thì hà cớ gì chúng ta phải tìm? Miễn là không phải địch thì chúng ta cứ yên tâm. Có lẽ đây là kẻ thù của kẻ thù với chúng ta.
Ông Phi cất bộ bài đi rồi mang ra một bộ tranh có vẽ các khuôn mặt quỷ rồi yêu cầu Bảo Nam chọn lấy một hình cậu ấn tượng nhất. Bảo Nam chọn một hình màu đỏ rực. Ông Phi gật gù: vậy hai mẹ con mau đi nghỉ đi, đúng 1h đêm nay chúng ta sẽ làm lễ khoá vong ma nữ kia lại.
Ái liền giục bảo Nam: con xuống dưới nhà trước, mẹ có chuyện cần hỏi ông ngoại.
Bảo Nam đứng dậy rời đi, Ái nghe tiếng biowcs chân của con đã tắt hẳn phía cầu thang mới kéo lại bộ tranh hỏi: bố, việc này có nguy hiểm không? Con lo lắm, lỡ có chuyện gì xảy ra thì con sẽ ân hận suốt đời. Dù gì thì Bảo Nam cũng....
Ông Phi đưa tay ngăn câu nói của con gái: không được phép nói lỡ như. Chúng ta chờ đợi ngày này quá lâu rồi. Hơn nữa chỉ có cách này mới tiêu diệt được thế lực âm binh đang muốn nổi loạn kia dẹp đường cho chúng ta. Thằng Bảo Nam có phúc tinh giúp sức. Con còn lo lắng điều gì?
- Con chỉ là sợ lỡ như mà thôi. Nếu như có sơ hở gì chẳng phải không chỉ một thằng Bảo Nam gặp nguy hiểm.
- Quẻ bố xin được có người đang âm thầm giúp đỡ. Chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền. Con thử nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào nếu quỷ tinh kia sống lại? Lão thầy mo kia gϊếŧ nó một lần vậy thì để lão gϊếŧ nó thêm lần nữa đi. Đây là trừ hoạ cho mọi người, cũng là thuận việc cho chúng ta.
-Vâng!
- Con nên nhớ Phú Gia nợ chúng ta những gì, mẹ con, thậm chí dì con và các con cháu của con từng vì ai mà chết oan ức như vậy?
- Con chỉ sợ lỡ chuyện thất bại thì bao công sức của chúng ta sẽ đổ xuống sống xuống biển, bao nhiêu người chết kia sẽ bỏ mạng oan ức.
- Vậy thì nhất định chúng ta phải thành công.
Đêm hôm ấy, ông Phi làm lễ dẫn linh hồn của Mai. Quả nhiên mọi chuyện thành công. Linh hồn của Mai bị ông Phi bắt nhốt lại. Mai điên cuồng vùng vẫy mong thoát ra ngoài nhưng lá bùa trấn vong làm cho sức cô ta càng ngày càng yếu ớt. Ông Phi ép Mai nói ra nơi trú ẩn của quỷ tinh nhưng cô một mực không nói. Mỗi lần như vậy ông Phi lại lấy chai nước vẩy một lần lên chiếc bình. Mai đau đớn lăn lộn gào thét: khốn nạn, các người rồi sẽ không được yên thân. Quỷ tinh sẽ tới cứu tôi. Quỷ tinh sẽ tiêu diệt hết tất cả các người. Các người đừng tưởng vài chiêu trò cỏn con ấy làm khoa được quỷ tinh. Tôi sẽ đợi ngày từng người các người nộp mạng.
- Tại sao cô thà chết cũng không quay đầu? Tại sao ép mình chết để trao linh hồn cho quỷ?
- Vì anh ta, chỉ có nắm trong tay quyền lực mới khiến anh ta phải cúi đầu trước tôi. Bảo Nam, anh từ chối tôi thì tôi khiến cho anh cả đời sống không yên. Nhất định anh sẽ sớm ngày xuống âm tào địa phủ.
Ông Phi đáp: vậy ta toại nguyện cho cô trước. Ta giao linh hồn cô cho quỷ sai đày xuống 18 tầng địa ngục chịu phạt. Cô vốn là linh hồn nhỏ bé lại đòi quyền lấy mạng của kẻ khác, làm trái lại đạo trời. Cô đáng bị phạt.
Tiếng cười vang lên: chậm chân rồi, ta đã sớm đoán được có ngày hôm nay nên đã chuẩn bị trước.
Cô ta dứt lời lá bùa trấn vong kia cũng bị mất tác dụng. Vong hồn lập tức thoát ra ngoài lớn tiếng nói: quỷ tinh nói không sai, mấy người ắt muốn cứu bọn họ nên sẽ dùng chiêu này. Con bé kia còn nửa cái mạng, mấy người muốn cứu cũng không xong. Tốt nhất hãy tự cầu an cho bản thân mình trước khi bị quỷ tinh lấy mạng.
Ông Phi từ tốn nói: tôi cho cô một cơ hội quay đầu. Nếu cô chỉ ra nơi quỷ tinh kia trú ngụ thì ta sẽ cho cô một con đường tu đạo siêu sinh.
- Đừng co mơ. Ta đã tự kết liễu đời mình thì ít nhất phải đưa các người cùng chết. Tôi không chỉ muốn anh ta, còn phải đưa thêm con bé đó, ngoài ra còn thêm vài kẻ trước đây không trân trọng ta cùng xuống dưới này. Mấy người muốn cứu cũng cứu không được, quỷ tinh sớm đã sống lại rồi.
Ông Phi nhanh tay kéo tấm trướng ra. Bên trong ấy chính là tranh phật bà quan tâm rất lớn. Vong ma kia hét lên rồi im bặt.
Bảo Nam sửng sốt: có phải cô ta chạy thoát rồi không ông?
Ông Phi lắc đầu: nó không thoát mà đã hoàn toàn biến mất. Nói chuyện với loại ác ma này chỉ thêm phí thời gian mà thôi.
Ái lo lắng: bố, quỷ tinh đã xuất hiện, vậy chẳng phải sẽ nhiều người gặp nguy hiểm sao? Con đang lo...
- Không sao! Nhất định có cách. Chuyện này mai tính tiếp. Giờ muộn rồi, mọi người mau nghỉ ngơi lấy sức đi.
Bảo Nam và mẹ Ái đêm đó ở lại nhà ông ngoại. Nam nằm trằn trọc cả đêm không tài nào chợp mắt, phần vì bất ngờ về khả năng của ông ngoại, phần vì những bí mật cả ông và mẹ còn giấu kín. Qua câu chuyện ông kể lại hoá ra trước đây ông từng thất lạc bà và mẹ. Sau đó người ta nói cho ông biết cả hai đã chết. Ông tìm hiểu cái chết của người thân và phát hiện ra mẹ vẫn sống sót nên tìm cách liên hệ.
Cô Đào trong một lần sơ ý đυ.ng trúng xe của ông. Qua cô ấy ông mới biết được thông tin của mẹ. Tuy nhiên lúc ấy mẹ không muốn chạy trốn, có lẽ vì còn lo cho Bảo Nam. Sự việc cứ thế kéo dài tới ngày mẹ rời khỏi Phú Gia. Ông đưa mẹ đi và giúp mẹ ẩn thân suốt mười mấy năm trời lên kế định trả thù.
Sáng hôm sau Bảo Nam trở về nhà còn mẹ Ái ở lại nhà ông ngoại. Hai người bàn bạc chuyện làm sao đối phó với quỷ tinh nên Bảo Nam không tham gia. Vừa vào đến cửa Bảo Nam giật mình khi thấy mọi người xúm đen lại cửa nhà mình. Thấy Bảo Nam về mọi người mới dần tản ra xì xào. Cậu bước vào thấy nguyên cánh cổng bị kẻ nào đó dùng sơn vẽ hai cái hình đầu lâu trắng. Vết sơn đã khô nên cậu đoán chừng là kẻ đó đã vẽ đêm hôm trước. Hai bên cổng loang lổ vết máu. Một người nói: sáng nay chúng tôi mở cửa đã thấy như này. Hai mẹ con cậu mới chuyển về mà khu này xảy ra chuyện ngay. Trước nay an ninh khu phố rất tốt. Cậu nên báo công an chuyện này thì hơn. Làm như vậy là phá hoại.
Một người khác lên tiếng: chắc mẹ con cậu lại gây thù chuốc oán với ai nên họ mới làm vậy mà dằn mặt. Cậu cứ báo công an cho bên họ gô cổ cái lũ phá hoại kia lại xử lý.
Bảo Nam cám ơn mọi người rồi nhanh chóng vào nhà. Cậu đang suy nghĩ xem liệt những ai vào danh sách nghi vấn thì điện thoại đổ chuông. Một giọng nói lanh lảnh vang lên: Bảo Nam, sao lâu lắm rồi anh không đến nhà sách nữa?
Bảo Nam nhận ra giọng nói ấy của Loan- cô gái muốn tỏ tình với anh dạo trước mà mẹ Duyên ra sức vun vào hòng tìm kiếm thông tin của phúc tinh. Anh vui vẻ đáp: nhà anh đang xảy ra chút chuyện nên không có thời gian đi nhà sách. Có lẽ từ nay anh cũng không tới nhà sách nữa. Ngoài ra còn 1 chuyện khác anh mong em hãy hiểu giúp cho anh, chúng ta chỉ có thể làm bạn mà thôi. Anh mong em sẽ chọn cho mình được một người đàn ông tốt. Tạm biệt!
Bảo Nam không đợi cho Loan trả lời mà trực tiếp ngắt cuộc gọi. Trước nay cậu luôn là như vậy. Với cô gái này cậu vốn chưa từng có chút tình cảm nào. Cậu đồng ý cùng mọi người về quê cô gái chơi chỉ với mục đích duy nhất là tìm tung tích của phúc tinh.
Nghĩ tới phúc tinh Bảo Nam đột nhiên thấy hơi lạ, mọi người ai cũng nói nếu tới sinh nhật của cậu mà không tìm được phúc tinh tới cứu mạng thì cậu sẽ bỏ mạng giống như các anh của mình. Cậu cũng nghe ông ngoại nói rằng trong ngày sinh nhật cậu bị vong ma của Mai kia làm hại. Cậu ngồi tự hỏi: vậy rốt cuộc phúc tinh ấy ra sao? Nếu cứu mình mà cô ấy cũng chết, vậy thì người mà mọi người muốn bảo vệ kia rốt cuộc là ai? Phúc tinh mà phú gia muốn tìm kiếm ấy rốt cuộc có phải cô bé mà mẹ và ông đang ra sức bảo vệ?
Cậu suy nghĩ một hồi rồi quyết định sẽ hỏi chuyện mẹ của mình. Bảo Nam không biết chắc mẹ Ái có cho cậu câu trả lời hay không? Tuy nhiên cậu chắc chắn phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Nếu quả thực phúc tinh kia cứu cậu một mạng thì theo lẽ thường tình cậu cũng phải tới tận nhà cám ơn và hậu tạ.
Người giúp việc nhà Bảo Nam bấy giờ mới tới. Bà nhìn một lượt từ cổng vào nhà rồi hốt hoảng: nhà có chuyện gì vậy cậu chủ? Những thứ ngoài cổng kia rốt cuộc là làm sao?
- Không có chuyện gì đâu. Bà giúp tôi dọn dẹp. Tôi cần tới công ty giải quyết gấp một số chuyện.
Bảo Nam nói rồi rời đi nhanh chóng.
Tối hôm đó khi về tới nhà Bảo Nam lập tức hỏi thăm mẹ : chuyện quỷ tinh kia đã ổn chưa mẹ?
- Ông ngoại con đã nhờ người xử lý rồi. Con yên tâm đi.
- Con còn có chuyện muốn hỏi.
Ái nhìn con trai rồi gật đầu: chuyện phúc tinh sao? Con muốn hỏi chuyện cô bé đó.
- Vâng! Dù gì người ta cũng cứu con một mạng. Con muốn tới cảm ơn họ một câu. Mẹ biết con là người có ơn nhất định phải báo đáp.
- Bản thân con khoẻ mạnh đã là báo đáp lớn nhất rồi. Chuyện ấy con không cần bận tâm. Mẹ sẽ không để họ phải chịu thiệt đâu.
- Hôm ấy con gặp nạn rồi hôn mê tới 6 tháng mới tỉnh lại nên nhiều chuyện con cũng không rõ. Thời gian qua mẹ con mình lại bận chuyện công ty nên con chưa có thời gian hỏi chuyện đó. Phúc tinh cứu con và người Phú Gia tìm kiếm có phải cùng một người không mẹ? Nếu là một người thì nhất định con phải bảo vệ tốt cho họ. Con mong mẹ cho con biết mọi chuyện.
Ái nhìn con chăm chú hồi lâu rồi hỏi lại: thực sự con có đảm bảo sẽ bảo vệ tốt được họ không?
- Chắc chắn!
Ái thở dài: mẹ tin con nhưng có người lại không tin con. Lỡ như chỉ cần đi sai một nước cờ thì lập tức họ sẽ gặp nguy hiểm. Mẹ muốn cho con biết nhưng đặt lên bàn cân thì tính mạng của họ còn quan trọng hơn rất nhiều.
- Con không phải là đứa trẻ, con đã trưởng thành rồi mẹ. Xin mẹ hãy để con chia sẻ gánh nặng với mẹ. Hơn nữa họ là ân nhân trực tiếp cứu mạng con. Con muốn được biết về ân nhân của mình.