Duyên điện thoại cho bà Âm hỏi chuyện về phúc tinh. Bà Âm trả lời rằng ngôi sao đã biến mất. Điều đó có nghĩa cô gái kia đã chết. Duyên như phát điên: nói như vậy thì con Ái đã tìm được được đứa con gái đó rồi ra tay trước chúng ta hay sao?
- Có thể là như vậy. Tuy nhiên tôi gieo quẻ sao cũng không ra người đàn bà ấy.
- Tại sao lại thế? Nó đứng trước mặt tôi bằng xương bằng thịt đây này. Hôm nay nó làm cho tôi mất hết cả thể diện.
- Thằng Bảo Nam đó sao rồi?
- Nó vẫn nằm trong bệnh viện nhưng chẳng khác gì môt người chết. Bác sỹ nói tim với não chết cả rồi.
- Vậy thì thật lạ! Nếu cô ta tìm được phúc tinh thì thằng Bảo Nam phải không gặp nạn mới đúng. Chuyện này có vấn đề . Người phụ nữ này quả nhiên cũng không đơn giản chút nào.
- Nó từng bị ép uống thuốc điên. Tôi không hiểu sao sau mười mấy năm mất tích nó đã lại tỉnh táo bình thường như chưa hề bị bệnh.
- tôi đang lo thế lực đứng sau người phụ nữ này. Có thể kẻ đó đang giở trò che mắt tôi nên mất thông tin. Phía bên lão Lý thì sao?
- cũng không khác gì bên bà. Lão cũng không tìm được nguyên nhân. Vậy thằng Huy nhà tôi thì sao? Có phải không có cách cứu nó hay không?
Duyên tắt điện thoại thì bất ngờ thấy Ái đứng ngay phía sau. Duyên bị giật mình tới đánh rơi cả điện thoại. Ái lên tiếng: sao? Có tật giật mình à?
Duyên liếc mắt nhìn Ái đay nghiến: mày là thứ âm hồn bất tán.
- À, cũng đúng. Con Ái nó chết 1 lần rồi nên âm hồn nó bám theo mấy người tâm sự chuyện xưa thôi. Sao nào? Bất ngờ khi nó xuất hiện hả?
Duyên toan bỏ đi thì Ái nói với theo: vì các người mà tôi có nhà không được về, có con không được nhận, món nợ này tôi sẽ đòi cả vốn lẫn lời. À mà tiện thể tôi thông báo cho mợ cả biết thêm một tin buồn: nhà hàng của gia đình bên ngoại mợ sắp đóng cửa rồi. Tuy hơi muộn so với dự kiến của tôi nhưng có còn hơn không?
Duyên giật mình: mày nói cái gì? Thì ra mày đã giở trò?
- Tôi có làm gì đâu. Cái nhà hàng nát ấy vốn phải đóng cửa từ lâu rồi. Nó tồn tại tới ngày hôm nay đã là cố sức. Ông bà già nhà mợ già cả rồi, cũng cần nghỉ ngơi. Tôi làm vậy mợ cả phải cám ơn tôi chứ?
- Mày....họ làm gì đắc tội mày mà mày làm như vậy?
- Đúng là họ không làm gì tôi nhưng họ đắc tội với bạn của tôi nên tôi thay bạn mình trả mối ân tình này.
Duyên siết chặt bàn tay, hai vai rung lên vì tức giận. Ái nở nụ cười: tôi cũng chuẩn bị một phần quà tặng mẹ chồng và mợ cả. Hi vọng hai người sẽ hài lòng.
- Mày đã làm gì?
Ái đưa ngón tay lên môi ra hiệu nói nhỏ tiếng. Hai cánh môi khẽ tách ra rồi bật thành tiếng: bí mật!
Ái nói xong xoay gót bỏ đi càng khiến Duyên giận điên người. Duyên thét lên rồi giậm chân nhìn theo bóng lưng của Ái. Sự việc dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Duyên kể từ lúc Ái xuất hiện. Duyên chạy tới gặp bà Phú mách chuyện Ái vừa mới nói. Bà Phú thở dài: quả nhiên là nó, trước đây tôi lại tưởng thần thánh phương nào dám tới quấy phá công việc làm ăn nhà này. Nó ẩn mình kĩ quá, bao nhiêu lâu nay tôi đã cố tra nhưng không được.
Duyên tức giận: con chết bầm, nó thân cô thế cô thì sao có thể chuyển mình nhanh như thế chứ? Thời gian qua concho người theo dõi ông bà Mỹ An sát sao nhưng không phát hiện ra bất cứ chuyện gì bất thường.
- Chỉ e là ông bà già đó cũng không biết chuyện.
- Con Ái quả nhiên là gan. Nó trốn mười mấy năm nuôi chí trả thù thậm chí không thèm nhận bố mẹ và thằng Bảo Nam. Mẹ xem lần này có phải nó trở về sẽ có bão lớn hay không?
- Bão chưa thấy nhưng công việc làm ăn của nhà này đã bị xáo trộn hết cả rồi. Chị xem sổ sách mà không thấy hay sao?
Duyên nhíu mày: con điều tra ra những kẻ phá hoại chúng ta toàn kẻ vô danh tiểu tốt cả.
Bà Phú hừ lạnh: vô danh tiểu tốt mà khiến chúng ta bao phen điêu đứng như thế sao? Mấy cửa hàng của chúng ta bị người phá đám và kiện tụng liên tục. Thậm chí bao nhiêu mối làm ăn liên tục bị cướp mất. Chị nói xem tại sao?
Duyên lắp bắp: mẹ...chuyện này....con Ái nó nói đã chuẩn bị cho mẹ món quà. Mẹ nghĩ xem nó đã làm gì rồi?
Bà Phú ném chiếc cốc trên bàn xuống đất: con Ái, Diệp Ngọc Ái. Tao thề sẽ bóp chết mày đòi lại công bằng cho con trai tao.
Ái xuất hiện ở cửa phòng từ bao giờ. Cô cười khẩy: chỉ e là mẹ tuổi cao sức yếu sẽ không bóp chết con được rồi. Lỡ như con làm gì đó mẹ xương cốt yếu ớt lại gãy thì khổ mợ cả.
Bà Phú nhìn gương mặt người phụ nữ vừa xuất hiện ở cửa phòng thoáng ngạc nhiên. Ái trước đây vốn hiền lành và dịu dàng nhưng người phụ nữ này lại cực kì lạnh lùng, ánh mắt cô ta lại sắc bén và sâu thăm thẳm. Ái lên tiếng: lâu quá không gặp, mẹ không nhận ra con sao?
Bà Phú tức giận: chị muốn gì?
- Con qua chào hỏi mẹ. Dù gì mẹ cũng là mẹ chồng của con nên phận làm dâu tới chào hỏi mẹ chồng là phải phép thôi mẹ.
Ái bước lại gần đặt một tập hồ sơ xuống trước mặt bà Phú: con có món quà gặp mặt gửi mẹ.
Bà Phú mở ra xem và giật mình khi toàn bộ hồ sơ mấy mảnh đất gia đình bà vất vả nhờ người ta mua đều đã đứng tên của Ái. Hai tay bà run run. Duyên liếc mắt nhìn rồi há miệng ngạc nhiên: mày, mày làm cách nào?
Ái cười nhạt: con cái trong nhà mua cả, mợ cả không cần tức giận làm gì. Anh em lọt sàng xuống nia, không đi đâu mà thiệt thòi.
Bà Phú đột ngột đau tức ngực, bà không thở được vội ngả người ra sau lấy hết sức mà hít mạnh. Ái cười: mới một chút vậy mà mẹ đã mừng tới không thở được sao? Vậy vài hôm nữa con còn có món quà lớn hơn nữa thì sợ mẹ mừng quá mà tắt thở mất.
Bà Phú ném mạnh tập hồ sơ về phía Ái: cút, mày khôn hồn thì cút đi cho tao.
- Vâng, con đi ngay đây. Bao năm qua cảm ơn mẹ đã chăm lo, nuôi dưỡng con trai con thành người. Mẹ cũng già yếu rồi, từ nay về sau con không phiền mẹ phải hao tổn tâm sức nữa.
Bà Phú thở phì phì: mày câm miệng đi. Thằng Bảo Nam là cháu nội của tao. Mày đừng hòng cướp nó đi.
-ồ vâng, con đâu có dại. Con phải để thằng Bảo Nam lại để kế nghiệp của gia đình. Số tài sản trong nhà thằng Bảo Nam cũng phải bảo quản cho thật tốt nữa chứ mẹ.
Duyên dường như đã không còn chịu nổi sự hống hách của Ái nên lao tới đẩy Ái ra ngoài: mày cút đi, thứ con hoang ấy đừng mơ đυ.ng vào gia sản của nhà này.
- Ồ! Con hoang sao? Nực cười! Tôi được mẹ chồng mang trầu cau, tiền vàng tới cưới về cho anh Phú. Tôi với chị cùng phận dâu con. Tại sao con tôi sinh ra lại là con hoang. Chị nói vậy chẳng phải chửi vào mặt mẹ sao?
- Mày....mày đừng xảo ngôn. Tao chưa bao giờ thừa nhận sự tồn tại của nó.
Ái bĩu môi: con trai tôi là dòng dõi chính tông. Chẳng phải mấy người đã dùng vòng gia truyền để thử sao?
Bà Phú ngạc nhiên: tại sao mày biết? Lúc ấy mày chẳng phải đã bị nhốt lại rồi sao?
Ái cười vang cả căn phòng: mấy người tưởng nhốt tôi thì tôi không biết chuyện hay sao? Là con Đào đã cho tôi biết chuyện này. Nếu hôm ấy thằng Bảo Nam không đeo vừa chiếc vòng thì chẳng phải cũng bị mấy người một tay bóp chết chứ đừng nói nuôi lớn nó tới tận bây giờ.
- Con Đào? Chính là con Đào! Tại sao nó cũng biết chuyện này? Duyên quay sang hỏi bà Phú.
Ái đáp: tôi trả lời giúp cho, con Đào nó ở nhà mấy người lâu vậy thì không chuyện gì là nó không biết. Nó biết chuyện còn nhiều hơn cả chị đấy, chị cả.
Vừa hay mẹ con thằng Huy cũng vào phòng bà Phú. Thằng Huy thấy bà Ái lập tức reo lên: bà Ái, con nhớ ra rồi, bà là người hay tới cửa hàng của nhà mình vào mồng1 hàng tháng. Con gặp bà mấy lần rồi nhưng lúc trưa không nhớ ra.
Bà Phú liếc mắt nhìn về phía Duyên ngạc nhiên. Duyên hỏi: con gặp bà ta ở cửa hàng nhà mình sao?
Huy gật đầu: vâng, con gặp rồi. Nhưng sao bà không về nhà?
Ái mỉm cười:chẳng phải bà đã về rồi đó sao?
Duyên lập tức kéo thằng Huy cách xa khỏi Ái: cô muốn làm gì?
- Tôi chỉ muốn nhận người nhà, không được sao chị cả?
Bà Phú lên tiếng ngắt cuộc đọ mắt của Duyên và Ái: đủ rồi, tôi mệt rồi. Mấy người ra ngoài hết cho tôi.
Đoàn người lập tức kéo nhau ra ngoài. Huy hỏi thăm Ái: chú Bảo Nam sao rồi hả bà?
- Chú ấy không sao, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Con yên tâm đi.
Duyên lẩm bẩm: để xem không có phúc tinh nó tỉnh dậy thế nào?
Ái cố ý bước ngang qua Duyên bỏ lại một câu: phúc tinh cô cần tìm tôi vốn đã tìm thấy từ lâu. Chuyện lập đàn hoán mệnh tôi cũng đã làm xong rồi. Các người cứ chờ chết đi. Thật tội nghiệp cho thằng bé.
Duyên không tin vào tai mình muốn kéo Ái lại nhưng Ái nhanh chân bước qua rồi nói thêm một câu: ngôi sao đã biến mất, đáng lẽ mấy người phải biết chuyện gì đã xảy ra chứ?
Duyên điên cuồng hét lên: Phạm Ngọc Ái, cô đừng đắc ý.
Ái vui vẻ bước đi không ngoái đầu lại. Cô biết chắc chắn người phụ nữ phía sau kia đang giận tới phát điên. Cô tự nhủ: ngày xưa các người đối xử với tôi thế nào thì bây giờ tôi sẽ trả lại các người gấp 10, gấp trăm lần. Tôi sẽ cho các người cảm nhận được cảm giác đau khổ và tuyệt vọng thế nào.
Ái đi khuất khỏi mấy người trong gia đình Duyên liền rút điện thoại gọi cho một người đàn ông hỏi thăm: mọi chuyện tôi dặn dò cậu làm tới đâu rồi?
- Thưa cô, tôi đã thu xếp ổn thoả. Cô cứ yên tâm.
- Tôi lộ diện thì đảm bảo họ sẽ ra tay. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi. Phen này chúng ta đấu một trận.
- Vâng thưa cô. Ông chủ hỏi thăm tình hình bên này của cô. Tôi nói cho ông nghe mọi chuyện rồi.
- Tôi biết rồi. Có chuyện gì tôi sẽ chủ động liên lạc với cậu.
Ái yên tâm tắt điện thoại rồi bước lại phía cửa phòng của Bảo Nam. Ái đứng lặng người nhìn vào chàng trai bên trong rồi bật khóc: Bảo Nam, mẹ xin lỗi con. Con hãy mau chóng tỉnh lại con nhé.
🌸🌸🌸🌸🌸
Cùng thời điểm ấy ở bệnh viện nhỏ, Hân gục trước cửa phòng cấp cứu. Bác Cương ngồi cạnh vỗ về đôi vai nhỏ đang run lên vì sợ hãi: em yên tâm đi, con bé sẽ không sao.
- Anh nói em làm sao mà yên tâm chứ? Con bé đã vào trong đó bao lâu rồi mà còn chưa có tin gì. Bác sỹ sao mãi còn chưa ra chứ? Có phải con bé sẽ không qua khỏi không anh?
- Không đâu! Chắc chắn con bé sẽ qua khỏi. Em phải có lòng tin chứ?
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Bác sỹ bước ra mỉm cười: chúc mừng gia đình, cô bé đã qua cơn nguy hiểm rồi.
Hân oà lên khóc nức nở: cám ơn bác sỹ, cám ơn bác sỹ nhiều lắm.
Vị bác sỹ vui vẻ bước đi. Hân ôm chầm lấy bác Cương: con bé không sao rồi, con bé không sao rồi anh ạ.
- Em yên tâm rồi nhé. Anh đã nói con bé có quý nhân phù trợ mà. Nhất định con bé sẽ bình an.
Ngày hôm sau Trinh tỉnh dậy thấy mình nằm trong phòng bệnh, bên cạnh có mẹ và bác Cương. Trinh thắc mắc: sao tự nhiên con lại ở đây?
Hân hỏi con gái: vậy mẹ phải hỏi con tại sao lại ngã xuống sông? Chẳng phải con nói đi học cơ mà?
Trinh đưa tay ôm đầu: sao đầu con lại đau thế? Con bị sao vậy mẹ?
Bác Cương nhíu mày: con quả thực không nhớ chuyện gì hay sao?
Trinh lắc đầu: con không biết. Con chỉ nhớ là đang đi học rồi đột ngột con bị ngã xe. Sau đó thế nào con quả thực không nhớ gì cả.
Hân lo lắng: không lẽ con bé bị đập đầu mà mất trí nhớ? Em phải đi hỏi bác sỹ.
Bác Cương ngăn Hân lại: em bình tĩnh đi, anh hỏi rồi. Bác sỹ nói có thể do hoảng loạn quá mức nên con bé sẽ tạm thời mất trí nhớ. Tuy nhiên hiện tại con bé không có gì đáng lo. Kết quả chụp não cũng không thấy tổn thương.
Trinh đột ngột đưa tay sờ vào chiếc vòng rồi buột miệng: hình như lúc ngã con có nghe thấy giọng nói của một người. Người ấy bảo con không được đi tiếp kẻo gặp nguy hiểm tính mạng.
- Có chuyện đó sao? Người đó là ai?
Trinh lắc đầu: con không biết. Hay là con nằm mơ mẹ nhỉ? Giấc mơ này con đã thấy mấy lần rồi.
Trinh tuy không thể giải thích lý do tại sao mình lại bị ngã xuống sông trong khi cô không hề có ý định sẽ đi ra sông. Hơn nữa chỗ cô bị ngã xe cách con sông nơi cô bị rơi xuống cách nhau khá xa.
Thêm một ngày bác sỹ kiểm tra thấy Trinh đã phục hồi sức khoẻ nên Trinh được xuất viện về nhà. Tuy nhiên bắt đầu từ khi về nhà đêm nào Trinh cũng nằm mơ thấy giấc mơ lạ. Mỗi khi tỉnh dậy Trinh luôn sợ hãi và phải nắm chặt chiếc vòng tay thật lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.
Hân thấy con gái liên tục gặp ác mộng thì lo lắng vô cùng. Hân muốn tìm một thầy mo dẫn Trinh tới xem thầy giải chiêm bao nhưng bác Cương lại phản đối. Hân lúc đầu cũng thấy ngạc nhiên nhưng sau thấy thái độ của bác Cương có phần quá gay gắt mới sinh nghi nên hỏi: tại sao anh lại luôn ngăn cản em đi xem bói?
- Xem bói ra ma, quét nhà ra rác. Em chắc hiểu chuyện ấy chứ?
- Nhưng con Trinh cả tháng nay đều gặp ác mộng. Em lo lắm!
- Là do con bé bị hoảng loạn sau vụ chết đuối nên thần kinh chưa ổn định. Em hãy động viên con nhiều hơn chứ tin lời bói toán lại khổ thân.
Một tháng rồi lại thêm một tháng nữa trôi qua, tình hình của Trinh cũng không khá hơn. Thậm chí các giấc mơ của Trinh càng ngày càng rõ rệt. Sáng dậy Trinh còn có thể nhớ lại các giấc mơ chứ không còn quên như trước nữa. Sự việc cứ liên tục tiếp diễn cho tới một ngày Trinh nằm mơ thấy mình bị bắt tới một ngôi nhà nhỏ, xung quanh là một màu đen và mùi hôi thối nồng nặc. Trinh cố gắng mở to mắt ra nhìn thì bị một bàn tay vỗ mạnh lên vai. Ánh sáng xanh lập loè xuất hiện khiến Trinh nhìn rõ hơn được xung quanh. Trinh run run cất giọng hỏi: ai vậy? Sao lại đưa tôi đến đây?
Trinh ngoái lại nhưng không hề thấy người nào ở đó. Trong đầu Trinh mường tượng những hình ảnh kinh dị với bàn tay vừa đập vào vai mình. Một giọng nói the thé vang lên bên tai: mày dám làm hỏng chuyện tốt của tao, mày đáng tội gì?
- Ai vậy?
- Người quen cũ, mày nhận ra tao chứ?
Một hình ảnh đáng sợ hiện lên trước mắt Trinh. Trinh có thể xác định đó là một người phụ nữ, mái tóc cô ta dài đen nhánh. Khuôn mặt cô ta trắng bóc, hai mắt to lồi hẳn ra ngoài.Trinh rùng mình: cô là ai? Tại sao lại bắt tôi tới đây? Tôi đâu có quen cô?
Giữ tt để mai đọc tiếp nha cả nhà