Mỗi Ngày Đều Sẽ Đè Em

Chương 8: Sáng sớm tuyên dâm

Cảnh Thiên tỉnh dậy vào sáng hôm sau cũng đã là 9h sáng, tinh lực cường thịnh nhất vào lúc sáng sớm, cậu em hùng dũng đã ngẩng cao đầu, qυყ đầυ thô to, nong nóng chen vào khe mông của vật nhỏ mềm mại, toả ra mùi hương thơm ngọt hắn đang ôm trong lòng, Cảnh Thiên cúi đầu ở bên cổ Mục Nhiên hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng liếʍ liếʍ cần cổ non mịn

Đêm hôm qua, trước cảnh đẹp tiêu hồn lạc phách kia hắn thật sự đã nhẫn nhịn, nhìn cái lỗ xinh đẹp của vợ hắn như cái nhụy hoa liên tục hộc mật dịch ướŧ áŧ, dâʍ đãиɠ, hắn như loài côn trùng bị thu hút đến cùng cực

Nhưng thật sự hắn sợ vợ hắn chịu không nổi, cũng có không ít chuyện omega trong kì phát tình kiệt sức đến phải nhập viện, đêm qua đã làm hơn 4 tiếng, nhìn cậu co giật trong cao triều, cả người bê bết mồ hôi cùng các loại dâʍ ɖị©ɧ, bướm nộn cũng sưng đến thê thảm, đôi con ngươi mơ hồ tan rã, hắn đành nhịn xuống nhưng thật sự còn chưa tận hứng

Hôm qua nhịn thì hẳn hôm nay nên tận hứng một chút nhỉ! Cảnh Thiên khẽ nhếch môi, đưa tay vào trong chăn sờ lên miệng bướm Mục Nhiên, nơi tư mật mềm mại còn đang hãm chặt một cái nút, là đêm qua hắn cố tình nhét vào, giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong, mơn trớn một hồi hắn khẽ cười, rất hài lòng với loại thuốc đặc trị hắn nhờ bạn xách tay từ nước ngoài về, khả năng giảm sưng rất được, vân vê một hồi chủ nhân chưa tỉnh thì bướm da^ʍ đã không nhịn được rỉ nước, một chút ướŧ áŧ chảy ra quanh nút bịt, nhìn vùng bụng dưới hơi nhô cao của Mục Nhiên, hẳn là ngậm tinh một đêm cũng trướng rồi đi, nên sớm lấy hết ra một chút.

Cảnh Thiên nhếch môi, rời giường xuống bếp làm chút đồ ăn sáng

10p sau Cảnh Thiên quay lại giường, trên tay là 1 ly toàn trái cây tươi ngon mọng nước: có nho, có dâu, việt quất, cà chua bi, còn có cả mâm xôi

Nhìn cục cưng bé nhỏ còn đang thu mình trên giường ngủ, vì còn đang trong kì phát tình không dán miếng ức chế nên hương đào thanh nhẹ cứ liên tục thoảng ra

Đặt ly trái cây xuống tủ đầu giường, Cảnh Thiên ngồi lên giường, luồn tay vào chăn ngắt núʍ ѵú Mục Nhiên, kéo luôn chăn để cả cơ thể trắng trẻo thơm ngon lộ ra, Cảnh Thiên một tay sờ núʍ ѵú, tay còn lại luồn xuống giữa cặp mông tròn đầy, đẩy 1 ngón tay vào lỗ hậu căng chặt, liên tục kiêu khích dùng cách thức dâʍ ɖu͙© này gọi cậu dậy

Chưa đầy 5p bé cưng nhà hắn có vẻ là bị nứиɠ đến tỉnh, hai má đỏ nựng, nước miếng cũng vì rêи ɾỉ trong vô thức mà không khống chế được chảy ra, lông mày cũng hơi nhăn lại, ánh mắt ngái ngủ mơ màng, cả thân thể vẫn đang trần trụi, thật con mẹ nó gợi ȶᏂασ

"Cục cưng hư hỏng, mặt trời chiếu lên mông cưng rồi, còn chưa muốn dậy sao?" Cảnh Thiên ghé sát bên lỗ tai Mục Nhiên nói nhỏ, tay mân mê vỗ vỗ cặp mông mịn màng

"Ưʍ......đã mấy giờ rồi a~~~" vừa mới ngủ dậy giọng mũi lười biếng còn chưa tan mơ mơ hồ hồ, vợ hắn thực đáng yêu

"Em đói chưa, muốn ăn một chút hoa quả dầm không. Hửm?" nụ cười nhếch môi tràn ngập ý xấu

"Ưmmmm, em đói~~~~" Mục Nhiên ngâm một tiếng

Vừa dứt câu, lại không hiểu sao lại bị Cảnh Thiên đè ra, banh rộng hai chân, Mục Nhiên bị giật mình gần như tỉnh ngủ hoàn toàn, mơ hồ nhận ra nơi xấu hổ kia bị vật gì đó nhét vào, cả người cũng đang trần trụi, mặt lập tức đỏ đến nhỏ máu, đầu mũi lại bắt gặp khí tức alpha mùi gỗ quen thuộc, mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu cường đại, nhanh chóng vây quanh cậu, tình ý trong người lập tức dâng cao, Mục Nhiên khẽ khẽ thở gấp

"Quỳ xuống giường, mông chổng cao một chút"

Mục Nhiên đương nhiên chẳng thể cưỡng lại hắn, ngoan ngoãn nhu thuận làm theo, ánh mắt trong veo, mơ mơ màng màng nhưng thân thể làm ra hành động dâʍ ɖu͙©, như một thiên thần bị ác quỷ khắt khe điều giáo, trong trắng nhưng lại da^ʍ dật, tư vị muốn người nhìn mạnh mẽ vấy bẩn, làm cho vật nhỏ trước mắt hoàn toàn loại bỏ khí tức ngây thơ kia, chỉ còn lại sự dâʍ đãиɠ, như một con điếm mới vào nghề bị khách đè ra, từng chút hướng dẫn ȶᏂασ cho nát bét bướm da^ʍ, ngày ngày thèm tinh.

"Tốt lắm, đùi dạng rộng một chút, tự banh mép l*и ra, để tôi làm bữa sáng cho em nào" Cảnh Thiên nặng giọng đùa cợt

Mục Nhiên nửa nằm nửa quỳ trên giường, cặp mông tròn vểnh chổng cao, hai đùi dạng rộng, tự tay banh ra hai mép bướm non non, nhưng vẫn màu sắc lại đỏ thẫm, không còn sưng nhưng điều đó chứng tỏ rõ ràng là nơi đó đã bị ȶᏂασ bạo thế nào, sức khoẻ của alpha top đầu nhà cậu thật không thể coi thường, rõ ràng cậu không cần dùng sức, chỉ cần nằm một chỗ nhưng chỉ qua vài ba hiệp điểm mẫn cảm bị tên alpha kia nắm rõ từng li mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ liền trụ không nổi mệt đến muốn ngất đi, mà sao hắn vẫn như không biết mệt, cần mẫn cày cuốc như một cái máy, còn có xu hướng đυ. mỗi lúc một ác liệt hơn

Cảnh Thiên hướng dẫn vợ hắn bày ra tư thế dâʍ ɖu͙© hắn muốn liền vươn tay lấy cốc trái cây để trên tủ đầu giường đặt sát miệng bướm của cậu, cạy mở nút chặn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sau một đêm hoà cùng nước da^ʍ bên trong đã loãng ra một chút, phun ra từng dòng phủ lên trái cây căng mọng trong cốc, kì thực giống như một cốc sữa chua trái cây dầm ngon miệng, còn toả ra mùi da^ʍ tình nồng đậm

Mục Nhiên lúc thấy Cảnh Thiên để tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn cùng trái cây đã bắt đầu sợ hãi, nhưng tình triều trong cơ thể cứ thế dồn dập làm cậu một chút sức lực cùng ý thức cũng tiêu tan, liền theo bản năng lắc lư cặp mông to tròn, thúc đẩy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra nhanh hơn, hành động này thực chất còn mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác của Cảnh Thiên

"Phốc" một tiếng dứt khoát cắm thẳng hai ngón tay vào lỗ l*и đang trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, trái móc phải đảo đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ móc ra, đổi lại từng tiếng rên dâʍ ɖu͙©, từng cái lắc mông kiều mị của người yêu

Đến khi tinh hoàn toàn chảy hết trộn lẫn vào trái cây thơm ngọt trong ly Cảnh Thiên mới rút lại ngón tay, vỗ vỗ mông Mục Nhiên lại ôm cậu đến trước tủ quần áo đổi diện tấm gương lớn còn có một chiếc bàn nhỏ, Cảnh Thiên đặt ly trái cây xuống bàn, đặt Mục Nhiên xuống

"Ngoan ngoãn ăn sáng đi nào" giọng nói mang theo ý cười đầy lưu manh của Cảnh Thiên vang lên

"Ưʍ.....vâng" Mục Nhiên bị Cảnh Thiên ép quỳ gối mông chổng cao trên thảm sàn, l*и tuy đã ướt dầm dề, nhưng vẫn bị hắn cưỡng chế đổ vào cả tuýp bôi trơn cỡ nhỏ, là cắm trực tiếp miệng tuýp vào cái lỗ l*и đỏ hồng mà bóp vào sạch cạn, bây giờ trong l*и vừa nóng vừa lạnh, lại còn tê ngứa đến khó chịu, Cảnh Thiên còn không chút lưu tình dùng máy sấy tóc để nấc gió mạnh nhất kề bên miệng l*и bị ngón tay hắn banh rộng mà thổi vào, gió theo sự điều chỉnh của hắn mà thổi từng đợt nóng lạnh khác nhau, từng luồng gió như thông thẳng vào tử ©υиɠ, mơn trớn hành hạ từng tấc thịt l*и non mịn bên trong

"Aaaaa.......đừng mà....ô ô gió chui vào trong ...aha quá khó chịu......ưm ư ... Thiên ưm ngứa a...em ngứa quá ....aaaa ô ô"

"Bé cưng, muốn lão công dùng ©ôи ŧɧịt̠ em yêu nhất gãi ngứa cho em không?" Cảnh Thiên nhìn bướm nộn mới sáng sớm đã bị hành cho ướt be bét, tinh hôm qua vừa lấy ra hắn lại có ham muốn phun thêm vào, vừa nghĩ đến cái l*и kia ngày đêm ngậm tinh của mình, hắn liền cảm thấy hoả khí đốt người, Mục Nhiên vẫn đang ngoan ngoãn ăn trái cây trộn cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngay trước mắt hắn, còn luôn miệng rêи ɾỉ cầu hắn đến gãi ngứa cho cái l*и non vừa bị bơm đầy bôi trơn chứa chất kí©ɧ ɖụ©, à còn chưa nói chất kí©ɧ ɖụ© trong dầu bôi trơn chỉ là một phần nhỏ cái chính vẫn là cơn thèm ©ôи ŧɧịt̠ trong kì phát tình của cậu lại lên rồi

"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão công có ngon không?" Cảnh Thiên ngừng thổi gió vào bướm cậu, để máy sấy sang một bên cúi xuống trầm giọng hỏi cậu

"Ngonnn~~....ân....a tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão công là ngon nhất á...á" Ly trái cây Mục Nhiên đã ăn sạch, l*и rất ngứa chính là muốn hướng Cảnh Thiên cầu hắn giúp cậu gãi ngứa

"PHẬP..."

"Con mẹ nó, l*и thật mềm" Cảnh Thiên lớn tiếng chửi một câu, nhẫn nhịn trêu chọc câụ nãy giờ, người anh em của Cảnh Thiên đã cứng đến phát đau, gân từ xanh đã đổi thành tím nổi lên cuồn cuộn, cự điểu ương ngạnh thúc vào trong cái lỗ mê người

"Vừa mềm lại dễ chảy nước, rất biết co bóp, chính là sinh ra là để bị ȶᏂασ" Thúc vào vừa sâu vừa mạnh, nước l*и chảy ra liền bị chèn ép văng ra tung tóe

Mục Nhiên nằm trên sàn, hai đùi bị Cảnh Thiên banh rộng sang hai phía, hai mắt sướиɠ đến trợn tròng, nước miếng chảy ra "Aaaaa...ông xã......anh đυ. chết em mất .....ưhu làm ơn...a .....a...a chậm thôi....chậm....em tiếp nhận không nổi"

"L*и cưng vẫn đang mυ'ŧ tôi rất hăng say, vì cái gì tiếp nhận không nổi?" Cảnh Thiên gác hai chân thon dài bạch ngọc của vợ hắn lên bờ vai rộng lớn, hai tay rảnh rỗi liền nắm hai mép thịt bướm đỏ hỏn mà banh ra, tạo ra một chút kẽ hở quanh miệng lỗ

"Á...Á ....đừng làm vậy mà......sẽ rách....a.....sẽ ráchhhh....." Mép l*и bị kéo banh ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cùng cực, nhưng Mục Nhiên sướиɠ đến sắp chết vẫn sợ với tốc độ ȶᏂασ điên cuồng này của hắn, cậu cũng sớm bị làm rách mất

"Đĩ da^ʍ, lỗ l*и bị banh ra bên trong lại hút càng chặt. Sướиɠ sao?"

Cảnh Thiên nắm hai bên đùi của Mục Nhiên làm điểm tựa, liên tục dùng sức điên cuồng chọc vào, lực đạo mạnh tới độ mỗi lần đi ra đều kéo theo thịt bướm ra ngoài khi đâm tới lại dồn nhét hết vào trong, nước da^ʍ theo từng cú thúc văng be bét, Mục Nhiên bị đυ. sung sướиɠ cùng cực, liên tục rêи ɾỉ đòi thêm, mông cũng dâʍ đãиɠ như chó mẹ mà lắc lư.

"Sướиɠ~~~ sướиɠ......muốn chết....ông xã to quá.........aaaaaa lại đâm đến ..... hức á á...ô chết mất......làm ơn aaa ông xã.....đừng mà....ứm đừng aaa" Mục Nhiên bị hắn không chút thương tiếc mà nhét trứng rung to bự vào c̠úc̠ Ꮒσα, tần suất rung không nhỏ, trứng lại vừa to vừa sần sùi, thịt mềm bên trong bị cọ sát vừa đau vừa sướиɠ, cộng thêm phía trước Cảnh Thiên như cái máy đóng cọc thúc "phầm phập" vào miệng l*и non, cả hai cái lỗ mẫn cảm đều bị Cảnh Thiên nhồi nhét, hành hạ không thương tiếc, nhưng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy cậu cũng thực sướиɠ, còn liên tục rên to

"Con điếm, rõ ràng sướиɠ đến sắp triều xuy còn lớn miệng la đừng" Cảnh Thiên mở miệng chửi Mục Nhiên dâʍ ɖu͙©, tát thật mạnh lên bướm Mục Nhiên nghe cái "BỐP", thật hài lòng cảm nhận một dòng chất nhầy nóng hổi phun mạnh lên qυყ đầυ, nhìn đôi con ngươi mê mệt, bụng dưới co giật của vật nhỏ dưới thân liền biết tiểu lẳиɠ ɭơ này lại bị ȶᏂασ đến triều xuy rồi, Cảnh Thiên nhịn không được thúc sâu vào bên trong, mạnh bạo hơn chục cái khai mở cửa tử ©υиɠ ngay trong khi Mục Nhiên còn trong cơn cao triều

"Không ........a đừng mà.....Thiên.... hức.....em vẫn...a vẫn đang ......ân a aa á á á"

Nhìn cục cưng l*и còn đang phun tình thủy lại bị mình banh bướm đυ. tử ©υиɠ, cao triều này chưa hết đã bị kéo vào sự đê mê khác, Cảnh Thiên thúc sâu một cú bắn tinh vào tử ©υиɠ Mục Nhiên

"Á Á Á Á....." Mục Nhiên lớn tiếng kêu lên, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu nhịn không nổi

Vừa bắn xong một lần, Cảnh Thiên cả người thư sướиɠ từ bên trong cái động tiêu hồn kia rút ra, nhìn cục cưng nhỏ co người, miệng mở lớn, mắt trợn tròng, lưng khẽ giật giật, cái l*и đo đỏ hé mở phun ra một chút tinh đặc đa số đều bị tử ©υиɠ giữ lại bên trong

"Sướиɠ?"

"Ưm~~~ sướиɠ...." Mục Nhiên khẽ nỉ non

"Cùng tôi chơi một trò còn khiến em sướиɠ hơn như vậy nữa" Cảnh Thiên dụ dỗ, miệng cười tà, đưa tay xoa xoa cái má phúng phính rồi đút dịch dinh dưỡng cho Mục Nhiên, cả đêm không ăn gì hắn sợ cậu bị đói

"Hưʍ.....là trò gì?" Mục Nhiên ngoan ngoãn uống hết dịch dinh dưỡng, khẽ liếʍ liếʍ môi

Cảnh Thiên bế bổng cậu lên, một tay đỡ quả mông mềm mại một tay cầm một hộp đồ, đi thẳng ra khu vườn phía sau

Trong biệt thự có một sân trước và cả một khu vườn rộng lớn phía sau, nói là vườn thì lại không đúng bởi căn bản nó giống một sân golf* hơn, cả thảm cỏ xanh mướt, bao quanh bởi mấy hàng cây, còn có rất nhiều hoa, trời đã cuối thu nên giữa trưa là khoảng thời gian ấm áp, không quá lạnh cũng không nóng, nền trời trong và rất xanh

"Cảnh Thiên....ra đây làm gì vậy?"

"Cùng anh chơi một trò chơi"

"Nhưng.... nhưng quần áo em cũng chưa mặc.., có thể chơi trò gì chứ?" Cả người Mục Nhiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng Cảnh Thiên đã mặc lại quần áo, nhìn rất kì lạ

"Chơi một trò rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, em cũng không cần mặc gì cả" Cảnh Thiên khẽ liếʍ vành tai Mục Nhiên, rồi thả cậu xuống thảm cỏ, cỏ được chăm sóc rất tốt, mềm mại và bằng phẳng

"Tự nhét hết chúng vào l*и cưng đi" Cảnh Thiên mở ngăn đầu tiên của chiếc hộp hắn cầm theo lúc nãy, giọng nửa dụ dỗ nửa ra lệnh, cúi người ghé sát bên tai cậu: "Cùng tôi chơi dã chiến"

Mục Nhiên đã hiểu rõ ràng cái trò chơi biếи ŧɦái của hắn, cũng không biết phải làm sao, trước giờ mấy chuyện đó chỉ làm trong phòng cậu đã thấy xấu hổ muốn chết, giờ ở ngoài làm như vậy, giữa một nơi rộng như vậy lại còn bảo cậu tự nhét mấy thứ dâʍ ɖu͙© kia vào tự chơi, cậu thật không có đủ nghị lực đâu.

"Ở đây.....ưʍ...làm chuyện như vậy ở đây ...em thấy rất kì quái"

"Không những không kì quái mà còn rất sướиɠ nữa, tôi thừa biết càng trêu chọc em ngại ngùng thì em càng sướиɠ! Lần trước đυ. em trong wc trường không phải còn mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ tôi hăng hơn ở nhà sao, hửm?"

"Ưʍ...lúc đó...lúc đó" Mục Nhiên bị nhắc lại chuyện dâʍ ɖu͙© đó liền xấu hổ không thôi, cũng không biết đường nào mà giải thích

"L*и cưng thèm đến nhỏ dãi rồi, cưng ngoan ngoãn, tôi sẽ cho l*и cưng ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự"

Lời dụ dỗ rất đúng trọng điểm, quả thực cậu đang bị cỏ dưới mông cọ đến phát nứиɠ, dạo này mùi tin tức tố của Cảnh Thiên cũng luôn giữ ở mức rất nồng quấn lấy dỗ dành tin tức tố của cậu rõ đến mức cậu tự ngửi thấy chính mùi đào của bản thân, thật nhịn không nổi, Mục Nhiên gật đầu ngoan ngoãn làm theo lời Cảnh Thiên

"Quỳ gối xuống banh hai chân ra, tôi muốn xem em nhét chúng vào" Cảnh Thiên chơi đến vui vẻ, tin tức tố liên tục được hắn phóng thích bao quanh Mục Nhiên

"Ưmmmm~~~ ......aha" Mục Nhiên banh rộng hai đùi nhét trái trứng gà cỡ bự vào trong huyệt thịt, trứng vừa tròn lại rất to, miệng huyệt mẫn cảm liên tục co bóp rất khó nhét vào

"Bảo bối, đừng để l*и em bóp vỡ trứng" Cảnh Thiên nhìn một bộ vừa gian nan vừa xấu hổ của Mục Nhiên, ngồi xuống sau lưng cậu, ghì lấy cần cổ mảnh mai, liếʍ lộng lỗ tai nhạy cảm, hai tay vòng ra phía trước véo núm ti của cậu, ngắt nhéo làm cậu sướиɠ đến cong cả người, quả trứng đầu tiên theo đà trượt thẳng vào cái lỗ l*и ngập nước

"Aaaa.... sướиɠ...ư đừng .....ô ô đừng nhéo ti em nữa....ứ á trứng sẽ trượt ra mất .....á á "Mục Nhiên mãi mới đẩy vào được một trái, bị Cảnh Thiên nhéo ti liền nứиɠ chảy lênh láng nước trơn trượt, cậu còn phải tận lực không làm trái trứng vỡ ra

"Cục cưng, em còn hai trái nữa" Cảnh Thiên vẫn không buông tha cho hai đầu ti, Mục Nhiên banh đùi, lỗ bướm căng ra chứa trứng, không đủ sức mà ngả người ra sau dựa vào ngực hắn

"Không....không nổi nữa á á" chật vật hơn 15p, cố nhét được một nửa trái thứ ba l*и Mục Nhiên đã trướng căng, không nhét nổi nữa, trái thứ ba kẹp ở miệng l*и, lấy ra không được đẩy vào không xong, Mục Nhiên lắc lắc đầu nhìn Cảnh Thiên

"Côи ŧɧịt̠ tôi còn ngậm được cả cây, mới ba trái trứng liền rên không nổi, em là______đang-câu-dẫn-tôi" Cảnh Thiên gằn ra từng chữ, mỗi chữ phát ra lại nhét càng sâu trứng gà vào ngập bên trong

Miệng bướm đã không thể khép lại do ngậm trứng, nước cứ ròng ròng chảy ra, ngứa đến khó tả lại không dám thít mạnh, sợ trứng sẽ vỡ ra, Mục Nhiên nằm ngửa rạng rộng chân, như con đĩ đợi khách làng chơi đến ȶᏂασ, nước l*и tràn ngập quanh miệng l*и chảy xuống hậu huyệt, dưới ánh nắng nhàn nhạt mà lấp lánh, rất dâʍ ɖu͙©

Cảnh Thiên dùng ngón chân chọc chọc miệng l*и, liền ngay lập tức thu chân lại

"Thỉnh thoảng mới được nghỉ ở nhà, em nằm không như vậy rất phí, chơi đùa một chút thư giãn đi nào" Cảnh Thiên thản nhiên nói cứ như cái chuyện bắt cậu nhét trứng vào nơi xấu hổ kia không hề diễn ra, hắn ngồi xuống ghế dài dưới một tán cây, ép cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong l*и ngậm trứng đi đi lại lại, chút chút lại vỗ mông cậu, véo mép bướm hay ngắt núm ti của cậu, c̠úc̠ Ꮒσα cũng bị hắn nhét vào một vật dạng tròn to như nắm tay trẻ con bên ngoài gắn cái đuôi lông xù vểnh cao, cả cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu hãm trứng bên trong rất sợ chúng trượt ra ngoài, đi lại từng bước gian nan, không dám khép chân lại, cái l*и nứиɠ ướt theo đợt sóng tình hành hạ cậu, vừa bước đi vừa nhẫn nhịn miệng liên tục ưm a rêи ɾỉ, việc cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại còn bị nhét mấy thứ đồ sắc dục, đi lại giữa ban ngày làm cậu vô cùng xấu hổ nhưng mất mặt hơn là chính cậu cũng thấy bị như vậy sướиɠ đến chết đi được

"Ngậm trứng khó chịu lắm phải không?" Đi lòng vòng chừng hơn 15p, Cảnh Thiên nhìn cậu khó khăn bước đi, cái l*и chảy nước không ngừng, miệng còn rêи ɾỉ

"Ưʍ....mau lấy ra được không? Rất khó..aaa...chịu"

Cảnh Thiên đột ngột tới sát bên cậu, trầm giọng: "Vậy______gà mái mẹ, cưng đẻ-trứng-ra-đi"

"......" Mục Nhiên tròn mắt

"Ngồi xổm xuống, tự banh rộng bướm non, rặn trứng ra" nói rồi liền khẽ cười, cách thức dâʍ ɖu͙© này, vừa nghĩ đến vợ hắn như gà mái đẻ trứng, cự điểu liền cương

"Hưmm.......á á á á" Mục Nhiên ngồi xổm banh rộng chân, từng trái trứng gà trắng bóc được đẩy ra từng chút từ cái lỗ l*и đỏ nựng, miệng l*и bị trứng trượt qua rất ngứa nhưng cậu cũng không dám thít chặt lại, khó khăn lắm mới đẩy ra được quả thứ nhất, Cảnh Thiên đút hai ngón tay vào trong khiến hai đùi cậu run rẩy không thôi, hắn banh hai ngón tay mở rộng miệng l*и nhét quả trứng trở lại

"Dùng sức đẩy trứng chui thẳng ra, không cho phép từ từ rặn, nếu em còn làm sai tôi liền nhét thêm cho em tiếp-tục-đẻ"

"Hức..... hức.......tha em ..á ô ô đừng mà.....ưm đừng" đồ vật trong c̠úc̠ Ꮒσα bỗng nhiên rung mạnh còn rất lạnh, Mục Nhiên vừa sướиɠ vừa sợ, hai đùi vô thức khép lại liền bị Cảnh Thiên banh ra, ép cậu tiếp tục đẻ trứng

"Làm sai phải bị phạt, mức rung chưa phải mạnh nhất, loại đồ chơi này cũng chưa phải to nhất" Cảnh Thiên nhẹ nhàng cười

"....ư......ân~~~~"

"hức ự ư.......lạnh quá, Thiên~~~~ a Thiên.....thứ kia lạnh aaaa..."

"Ô.......á á á Á Á"

Suốt quá trình Cảnh Thiên chăm chú thưởng thức phong cảnh, không hề chạm vào Mục Nhiên, vậy mà cậu cũng trực tiếp triều xuy sau trò chơi biếи ŧɦái của hắn, ba trái trứng bóng nhẫy nước sốt, được đẩy ra, dòng nước tình triều phụt ra tưới lên ướt đẫm lớp cỏ.

Đưa tay vạch ra mép l*и, trong lúc Mục Nhiên còn đang chảy nước chưa dứt, rút món đồ chơi lạnh buốt trong c̠úc̠ Ꮒσα ra một cách dễ dàng ngay sau đó thẳng eo mà chọc ©ôи ŧɧịt̠ thô to đã sớm cương cứng vào, từng mị thịt lạnh lẽo, bó buộc cự vật nóng hổi, Mục Nhiên bị chơi đùa đủ kiểu cao trào rất nhiều lần suốt từ sáng, đã sớm không còn sức lực, chỉ có thể há miệng thở dốc, không rên ra tiếng, tay Cảnh Thiên ra sức moi lỗ bướm, ©ôи ŧɧịt̠ bự thúc hùng hục vào c̠úc̠ Ꮒσα chặt dồn, ra sức làm nóng nó, làm Mục Nhiên tuy mệt rã rời nhưng cũng sung sướиɠ không thôi

"Con mẹ nó, bướm không những biết chứa tinh, biết phụt nước mà còn biết đẻ trứng" Cảnh Thiên ngửa đầu hưởng thụ sung sướиɠ cười lớn, hơn 1 tiếng sau, lúc hắn bắn ra tiểu bảo bối đã ngất trong lòng hắn rồi

Bế cậu lên, nhẹ nhàng hôn, niết cái cằm nhỏ: "Ta đây chính là đã nhặt được bảo vật" Cảnh Thiên khẽ cảm thán, hắn chính là không phải thích mà là thật sự yêu, vô cùng yêu thiên hạ trong lòng, khi cậu ở trong lòng hắn chính hắn cũng không cho phép bất cứ ai có thể tổn thương đến cậu, bảo bọc hay cưng nựng, tình yêu hay tìиɧ ɖu͙© hắn đều có thể thoả mãn cậu, đặt cậu trong tim để cậu sống một đời vui vẻ, hạnh phúc

_____________________

Thì đây được coi như cái vườn sau nhà 2 đứa nhỏ, có hơi quá cơ mà ta là tác giả, ta thích là được 😌