"Ưm~~~.......Thiên..ô..aa ngứa....Thiên ân aaa.... ngứa quá aaaa~" Mục Nhiên cưỡi trên người Cảnh Thiên ra sức cọ cọ, khi nãy tỉnh dậy trong l*иg ngực Cảnh Thiên, cả người cậu nóng hừng hực, nơi tư mật ngứa đến lợi hại, cổ tử ©υиɠ còn vừa ngứa vừa tê tê rát rát, cả người bứt rứt khó chịu, đại não đình trệ không nghĩ được gì chỉ muốn bớt ngứa, liền bò lên, ngồi trên bụng Cảnh Thiên liên tục nhích mông cọ tới cọ lui, cơ bụng hắn rắn chắc, từng khối từng khối cơ nhô lên rõ ràng trên làn da màu lúa mạch khoẻ khoắn
"Bảo bối, đừng nháo!" Cảnh Thiên bị cọ đến tỉnh lại, giọng nói trầm đυ.c khi vừa tỉnh ngủ lộ ra dáng vẻ lười nhác, mở mắt ra liền thấy cục cưng nhà hắn còn đang "cây ngay không sợ chết đứng" ở trên bụng hắn làm càn, muốn để cậu nghỉ ngơi mà lại cậu không biết ngoan ngoãn, cứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn như vậy sớm muộn hắn không chơi cậu đến hỏng thì chính hắn cũng sẽ nhịn đến họng
Cảnh Thiên đưa tay gìm lại bờ mông mềm mại, bụng hắn đã óng ánh một mảng nước da^ʍ, mạnh tay bóp bóp vài cái liền đưa mắt nhìn cậu, đôi mắt hồng như con thỏ, gấp đến độ nước mắt long lanh, hít hít mũi vài cái sụt sịt, con thỏ nhỏ liền hướng hắn làm nũng
"Hức...... Cảnh Thiên anh...anh đừng tức giận nha, nhưng..... tại... nhưng..." Mục Nhiên mông bị hắn bóp đau, còn bị hắn nhìn chằm chằm liền nghĩ hắn tức giận, cố gắng nhịn xuống khó chịu trong thân thể, hướng hắn nhỏ giọng nỉ non.
"Nhưng...?" Cảnh Thiên khẽ nghiêng đầu quan sát biểu tình đáng yêu như đứa trẻ biết lỗi của cậu
"Bên trong... hức ngứa lắm...ư em nhịn không được hức hức....anh đừng tức giận... hức" Mục Nhiên thẹn đến nước mắt cũng trào ra, cậu không muốn làm hắn tức giận
"Anh không có giận, em khóc cái gì? Hửm" Cảnh Thiên ngồi dậy, ôm ôm con thỏ đang nức nở vào lòng, khẽ vuốt vuốt mái tóc, nhỏ giọng dỗ dành cậu, bình thường dễ ngượng ngùng như thế, hôm nay lại dám trèo lên người hắn làm càn, hẳn là khó chịu lắm đi, hôn hôn trán cậu, nâng khuôn mặt bé nhỏ đang lem nhem nước mắt kia lên
"Bảo bối, em khó chịu sao?"
"Ưm~ bên trong ngứa lắm.....vừa tê vừa rát, rất khó chịu"
"Bé nứиɠ l*и, vậy gọi anh dậy cᏂị©Ꮒ em là được rồi" Cảnh Thiên lật người đè Mục Nhiên xuống giường, không trêu chọc cậu nữa mà mạnh mẽ đâm vào
Omega đến cuối kì phát tình trưởng thành sẽ cực kì cơ khát, cửa tử ©υиɠ giãn mở nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙, sẽ vừa tê vừa rát, cơ thể khô nóng khó chịu, mấy chuyện này căn bản alpha nào cũng đã được học trong phần giáo dục sinh lý ở trường rồi, trước kì phát tình của vợ, hắn cũng đã tìm hiểu lại một vài lần nên hắn biết rõ, cũng không trêu chọc cậu như mọi khi, chỉ tận lực làm cậu, hắn biết lúc này tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng tin tức tố của hắn sẽ làm bé thú cái nhà hắn thoải mái
"A.... A...... A~ sâu quá...ông xã a a anh thật lợi hại ân aaa. ...quá sướиɠ.. hức ....ư...aaa... sướиɠ..." Mục Nhiên đắm chìm trong bể dục, ngọt ngào rêи ɾỉ
"Rên cũng thực ngọt, vợ à anh muốn chơi chết em!"
Cảnh Thiên mạnh bạo, từng cú hùng hục như một cái máy đóng cọc "phầm phập" đâm vào lỗ l*и non mịn, cái l*и vừa bị đυ. nát khi sáng, mới trải qua vài tiếng ngắn ngủi, chưa kịp khôi phục, môi l*и bị ma sát liên tục vẫn sưng húp, đỏ rục lật ra ngoài, mỗi lần Cảnh Thiên thúc vào lại bị nhồi ngược vào trong, hộŧ ɭε bị ngắt nhéo đến đáng thương phồng lên như hạt đậu nhô ra ngoài, cánh bướm bị lông ©ôи ŧɧịt̠ thô cứng của Cảnh Thiên va chạm nhiều giờ cũng sưng lên béo mập như một cái bánh bao, mọng nước nhìn vào trông rất ngon miệng
"Hư....ư ư ư....ông xã á á....đâm tới.... hức hức.......á chỗ đó....ư dùng sức chơi em.......aaaa.....anh đâm nơi đó......ưm quá sướиɠ.....ô" Mục Nhiên bị đυ. sướиɠ đến há miệng da^ʍ kêu liên tục, bị đặt nằm dưới thân Cảnh Thiên, hai đùi banh rộng, nước chảy dầm dề, ướt đẫm văng khắp nơi, sung sướиɠ thừa nhận từng cú thúc mạnh mẽ, ©ôи ŧɧịt̠ thô cứng liên tục ra vào ma sát từng mị thịt cơ khát, nóng bỏng, từng đường gân nhô nổi cường hãn, lỗ l*и bó chặt, vừa khít với ©ôи ŧɧịt̠ to như cánh tay trẻ con, bụng dưới của cậu cũng gồ lên phác hoạ rõ rệt sự to lớn ấy, chứng tỏ Cảnh Thiên mỗi lần ȶᏂασ có bao nhiêu hung ác
"Cục cưng, nói anh nghe xem em là ai nào?"
"Là.....aaaa....em là Mục Nhiên ư.."
"Nữa" Cảnh Thiên hắng giọng, thúc vào cổ tử ©υиɠ một nhịp
"Ư.....là ....aaa...omega của Cảnh Thiên"
"Nữa" lại thêm một nhịp đâm vào khẽ cọ lại rút ra trêu đùa cổ tử ©υиɠ ham muốn
"Aaaa......lão công~~~~" Mục Nhiên vừa dâʍ đãиɠ lại ngọt ngào gọi, mị nhãn như tơ hướng Cảnh Thiên làm nũng
"Ngoan, lão bà muốn gì nào?" Cảnh Thiên rong ruổi trên thân thể Mục Nhiên, ngửa cổ hưởng thụ, hoàn toàn bị hai tiếng "lão công" mềm ngọt kia của vợ hắn dụ hoặc, thân dưới khẽ đưa đẩy, rất an nhàn
"Miệng tử ©υиɠ thật ngứa.....ưm~ muốn....muốn lão công đến gãi ngứa ân a" Mục Nhiên động eo, tự mình hãm sâu ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, lắc lắc cặp mông câu dẫn Cảnh Thiên
Cả người Mục Nhiên đều mơ mơ hồ hồ, tin tức tố của Cảnh Thiên rất vững, vừa ấm áp vừa an toàn bao bọc cậu, máu trong người cậu sôi trào, từng chút từng chút máu đều muốn hoà chung với tin tức tố của hắn, tuyến thể sau gáy mỗi lúc một nóng hơn, phía dưới Cảnh Thiên vẫn mạnh mẽ luận động, cậu ham muốn cảm giác lúc tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun từng đợt vào tử ©υиɠ cậu sung sướиɠ ra sao cậu vẫn nhớ, vừa tê dại vừa cuồng nhiệt, thư sướиɠ đến phát điên
"Lão công......aha...mạnh nữa.....aaa..ân.... nữa.....ưʍ....rất sâu á á á......cổ tử ©υиɠ thực muốn.......dùng sức aa......chơi hỏng em......áaaaaa muốn bị anh làm chết.....ư ưm~" Mục Nhiên hồ ngôn loạn ngữ, lẳиɠ ɭơ lắc mông, mà không hề biết, cậu đang câu dẫn một con sói, một con sói đói bụng, cường hãn, tràn đầy nguy hiểm
"Lão bà......em gan lắm, cái này là tự em chuốc lấy" giọng nói Cảnh Thiên rất trầm như đang kiềm nén rồi lại như khẽ gầm lên biểu thị trừng phạt, ánh mắt hắn cũng tối đi, sâu thăm thẳm, thắng eo thúc mạnh vào bên trong, một tiếng "BA" vang vọng cùng tiếng nước, Mục Nhiên giật mình vừa đau vừa sướиɠ "Á" một tiếng liền cao trào, nước da^ʍ mãnh mẽ phun lên qυყ đầυ to lớn, miệng cậu há ra thở dốc liền bị Cảnh Thiên cúi xuống lấp đầy, hắn mυ'ŧ mát cánh môi ngọt ngào, mùi đào rất thơm toả ra quanh người cậu quyến rũ hắn không dứt, đầu lưỡi ngang tàng quấn lấy cái lưỡi trong miệng cậu chơi đùa, ngao du khắp khoang miệng thơm ngọt mãi vẫn lưu luyến không muốn lui ra, cậu như cá ra khỏi nước như sắp không thở nổi khe khẽ chống tay lên ngực hắn đẩy đẩy, hắn mới nhẹ nhàng đỡ gáy cậu buông cậu ra
Nụ hôn ngọt ngào qua đi, một nhịp nữa qυყ đầυ đã thọc mạnh vào miệng tử ©υиɠ, Mục Nhiên dâʍ đãиɠ cao trào, Cảnh Thiên cũng bị cái miệng nhỏ này hút sướиɠ đến "sizzzz" một tiếng, da đầu hắn cũng có chút tê, cậu còn đang cao trào hắn càng muốn cậu trầm luân mãi không thoát ra khỏi từng luồng kɧoáı ©ảʍ hắn đem lại, cả qυყ đầυ to như trái trứng ở trong miệng tử ©υиɠ chật hẹp, nóng rực, Cảnh Thiên dọng háng thúc liên tục vào trong cạy mở cửa tử ©υиɠ hết cỡ để cậu hoàn toàn đón nhận kích thước doạ người của hắn, đâm thật sâu vào bên trong khi rút ra chỉ chừa lại phần đầu lại hung bạo thúc vào, liên tục hơn trăm phát, cảm nhận được cái động thịt một lần nữa co rút mãnh liệt, cánh tay nhỏ bé của Mục Nhiên túm chặt lấy bắp tay hắn, mắt cậu mở lớn há miệng kịch liệt hô hấp, hắn liền không lưu tình mà nắm giữ con chim non của cậu, ngăn không cho cậu bắn ra, lại đâm mạnh vào trong cái l*и mọng nước, dồn dập
"Ưm .......ô ..Thiên aha buông tay.....ưʍ...em ....em muốn bắn.....aaa đừng giữ mà .......á.. trướng quá... hức" Mục Nhiên khẽ giãy giụa, muốn phóng thích nhưng lại bị ngón tay Cảnh Thiên tà ác giữ chặt, rất khó chịu
"Ngoan, nhịn một chút, chờ anh cùng tới" tay Cảnh Thiên vuốt vuốt má Mục Nhiên, giọng nói hắn rất dịu nhưng vẫn có chút khàn khàn, hông hắn vẫn không ngừng thúc, hắn muốn bắn đầy ngập tử ©υиɠ cậu, cảm nhận cái miệng bé nhỏ ấy nuốt không hết mà trào ra ngoài, muốn đυ. cậu đến ngất đi, nhìn cậu rêи ɾỉ sung sướиɠ đến hỗn loạn dưới thân hắn, một tiếng "ông xã", hai tiếng "lão công", ba tiếng "chồng" mà ngọt ngào gọi hắn, hắn đều thích, thích tất cả mọi thứ ở cậu, dọng hông thúc sâu một cú chốt hạ
"A-----" Cảnh Thiên khẽ gầm một tiếng, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng vào tử ©υиɠ mẫn cảm, cùng lúc cũng buông tay khẽ tuốt cho chú chim của Mục Nhiên
"Ưm~~~ ông xã.....aa đặc quá......ưm ông xã anh bắn thực nhiều......aaaaa.... nữa.....a lại nữa.....bị anh bắn đến lớn bụng mất...ô ô ô" Mục Nhiên ưỡn hông bắn ra, tử ©υиɠ ngoan ngoãn đón nhận từng cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, sự ngứa ngáy khó chịu ban đầu gần như tiêu biến, từng dòng tinh đặc mang theo khí tức alpha nồng đậm trên cơ thể Cảnh Thiên tràn ngập bên trong cậu, xoa dịu khó chịu trong cậu, ánh mắt cậu gần như rất nhẹ lại mê muội nhìn hắn, vòng tay lên cổ hắn, giống như đứa trẻ đòi hôn, Cảnh Thiên đương nhiên tiếp nhận cậu, hôn hôn tay lại nhẹ nhàng sờ lên tuyến thể nóng bỏng sau gáy cậu, nơi đó quá mẫn cảm, hắn vừa khẽ chạm đến cả cơ thể cậu liền run lên miệng lại vô thức ngâm một tiếng
"Bảo bối, muốn tin tức tố của anh?" Cảnh Thiên thấy cậu run rẩy cũng không ngừng tay vuốt ve tuyến thể mềm mại chỉ bế cậu lên đùi ôm cậu chặt hơn.
"Ưm~~~ rất muốn..." Mục Nhiên khẽ cúi đầu tì lên vai hắn, để lộ đường cong nơi cần cổ trắng trẻo mịn màng, mùi đào thơm đến không nhịn được đã kề bên mũi hắn
"Sẽ đau, khó chịu thì cắn anh" Cảnh Thiên hôn hôn tai cậu, lại cúi xuống khẽ liếʍ qua nơi tuyến thể của người yêu
Đây không phải lần đầu tiên hắn cắn lên tuyến thể của cậu, nhưng những lần trước đều chỉ là đánh dấu tạm thời, kí hiệu sẽ trấn an cậu suốt kì phát tình rồi sẽ dần phai sau một vài ngày, hắn không hoàn toàn đánh dấu cậu cho dù hắn muốn, hắn muốn cậu thật sự trở thành của hắn, muốn trên người cậu không chỉ có mùi đào mà còn vương thêm mùi gỗ và chính hắn cũng muốn mùi đào ngọt ngào của cậu luôn luôn hiện hữu trong cơ thể hắn, vợ của hắn, tiểu Nhiên của hắn đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy, có không ít alpha để ý cậu, nhưng hắn cảm ơn cậu, vì cậu yêu hắn, tình cảm hai người suốt mấy năm qua luôn luôn cân bằng như vậy, có mãnh liệt nồng nàn, có nhẹ nhàng ôn thuận, nhưng hắn đều thích, tất cả những gì liên quan đến cậu hắn đều thích
Hắn 25 rồi, cậu cũng 20, lần này đánh dấu hoàn toàn lên cậu, muốn gắn kết cả đời hai người, liền đem cậu về, ôm đến trước mặt các vị hai bên xin cưới cậu về, để cậu gả cho hắn, chuyện tình cảm của hắn với cậu đều được hai bên ủng hộ, hai nhà từ khi biết hai đứa yêu nhau liền đã kết thân, hai vị mẫu thân thường cùng nhau dạo phố mua sắm, phụ thân hai nhà vì tính tình lãnh đạm nên cũng không quá mức thân cận, nhưng cũng rất hợp nhau chuyện làm ăn
Một thoáng suy nghĩ qua đi, Cảnh Thiên cắn mạnh xuống lớp da mềm sau gáy của Mục Nhiên, tin tức tố nguyên bản theo răng nanh truyền vào trong tuyến thể cậu, lan ra từng mạch máu, mùi đào từ tuyến thể của cậu cũng mạnh mẽ tràn ra, bao quanh lấy hắn, xâm nhập vào trong hắn, hai người ôm chặt nhau, mùi hương quấn quýt thân thể cũng như hoà vào nhau
Mục Nhiên bị cắn rất đau, răng ghì xuống cắn bả vai rắn chắc của Cảnh Thiên, tay ở trên lưng hắn cũng vô thức cào mấy đường, nhưng bên trong cậu lại vô cùng thoải mái, thích thú đón nhận tin tức tố mạnh mẽ kia hoà vào trong máu, khoé miệng cậu dương lên thoả mãn mỉm cười, từ giờ alpha cường hãn này sẽ thuộc về cậu, là Cảnh Thiên của một mình Mục Nhiên cậu, thật là thích biết bao
______________________
Cảnh Thiên đã bế cậu đi tắm xong, cả người cậu đều thư thái, vui vẻ liên tục quấn lấy hắn, hắn ôm cậu lại sấy tóc cho cậu, lại ôm cậu lên giường ngủ
"Bảo bối, em gả cho anh được không?"
"Vậy....anh có lấy em không?"
"Anh lấy" giọng Cảnh Thiên rất khẽ lại rất ấm, vòng tay ôm lấy eo cậu, còn hôn lên trán cậu
Bỗng ngón tay Mục Nhiên chạm phải một vật kim loại lành lạnh, đôi tay ấm áp của Cảnh Thiên dịu dàng l*иg vật kia vào ngón tay cậu, một chiếc nhẫn, rất đẹp, nhỏ nhắn, vừa khít ngón áp út của cậu, tâm lí của cậu vẫn trong thời kì không ổn định, lại có nhiều chuyện hạnh phúc như vậy liên tiếp xảy ra, hốc mắt cậu rất nóng, cậu không nhịn được nữa, rúc sâu cả khuôn mặt vào l*иg ngực Cảnh Thiên, nức nở khóc, cánh tay nhỏ bé vòng ra sau, ôm chặt lấy tấm lưng vững chắc ấy, chồng của cậu, Cảnh Thiên của cậu, người luôn cho cậu sự an toàn, bảo bọc cậu, chiều chuộng yêu thương cậu, cậu muốn gả đi làm vợ người này
"Cảnh Thiên, em gả" âm thanh còn lẫn giọng mũi chắc nịch khẳng định
"Đứa ngốc, em khóc cái gì?" Nâng khuôn mặt kia lên lại nhịn không được hôn hôn một chút
"Là hạnh phúc a~~" giọng Mục Nhiên ngọt nị, đưa bàn tay có đeo chiếc nhẫn ra trước mắt ngắm nhìn, miệng còn cười đến ngây ngô, hai mắt vương ánh nước cũng cong lên như vầng trăng nhỏ
"Gả cho anh, cả đời này anh sẽ chỉ làm em hạnh phúc, vợ à, làm sao đây anh ngày càng yêu em" Cảnh Thiên thật không nhịn được trước sự ngây ngô này của vợ hắn, hắn thích cậu, đã thích rất lâu trước khi hai người xác lập mối quan hệ
"Làm sao đây, em chưa có nhẫn cho anh" Mục Nhiên đã nhận nhẫn của người ta rồi mới nhận ra mình còn chưa chuẩn bị nhẫn, quá ngượng ngùng rồi, ấm áp và rung động, sự chu đáo hắn dành cho cậu chưa bao giờ giảm, từ khi cậu thích hắn đến giờ cũng thích rất lâu trước khi hai người xác lập mối quan hệ
"Em lại đeo cho anh đi" Cảnh Thiên đặt vào lòng bàn tay cậu một chiếc nhẫn cỡ lớn hơn, mẫu y hệt chiếc trên tay cậu.
"Lão công, em cũng rất yêu anh, em gả cho anh, muốn làm vợ anh" Mắt cậu lấp lánh như những vì sao, thẳng ánh mắt nhìn hắn, ngón tay cũng nhẹ nhàng l*иg chiếc nhẫn kia vào tay hắn, rồi lại khẽ nhướn người hôn lên môi hắn, nụ cười sánh lạn kia suốt quá trình đều ở trên môi cậu, hắn cũng hướng cậu mỉn cười
Cảnh Thiên ôm bảo bối bé nhỏ của hắn vào lòng, dịu dàng hôn lên khắp khuôn mặt cậu, cậu cũng bạo dạn đáp lại hắn, hai người mười ngón tay đan xen, ôm lấy nhau, đều chìm ngọt ngào mà đi vào giấc ngủ
____________________
Bối: ôi răng của ta, nó ngọt muốn rụng hự hự 🍭🍫🍬, tập sau cho hai đứa nhỏ dắt nhau về ra mắt hai họ nha, rồi đợi một đám cưới linh đình nha. Mọi người đọc truyện zui zẻ nha. LOVE ❤️