Minh Hôn Chính Thú: Bích Nữ

Chương 7

Bích Nữ

Chương 7

Sau khi đi quanh cửa một lúc,đôi giày thêu đỏ từ từ tiến vào. Kỳ lạ là không có tiếng động nào phát ra, điều đó khiến cho tôi không khỏi ngạc nhiên nhìn, người đi đôi giày thêu đỏ ấy bước vào mà chân không chạm đất.

Cảnh tượng này quá đỗi kỳ lạ, tôi chỉ cảm thấy thấy da đầu mình ngứa ngáy, da gà nổi lên từng đợt từng đợt khôn nguôi.

Đồng thời, tôi cũng ngửi thấy một mùi hôi thối như thịt thiu và trứng thối

Mùi hôi đó quanh quẩn nơi chóp mũi khiến tôi dường như không thể chịu đựng được. Tôi sợ mình sẽ gây ra tiếng động khiến cho con ma đáng sợ này chẳng may phát hiện ra.

Tôi che mũi và miệng lại nhưng mùi thối vẫn bay thẳng vào mũi của tôi.

Cứ cái đà này tôi sẽ chết vì cái mùi hôi thối này mất.

Tôi chợt nghĩ về cô Ba kia , và dường như tôi đã ngửi thấy mùi này từ cô ấy. Có vẻ như người này là cô Ba

Nhưng tôi lại tự hỏi liệu đây có phải là cô gái mình gặp lần trước không?

Cô ấy không có mùi này, mà trái lại còn rất thơm, giống như mùi hương của một người phụ nữ thực thụ

Khi tôi đang suy nghĩ , cô ấy đã bước vào, cô ta ngồi ngồi xuống giường và nói với người đàn ông giấy

“Phu quân, thϊếp đây…”

Nghe giọng nói này, tôi ngay lập tức cảm thấy da đầu đau buốt. Giọng nói của cô ta rất khó nghe , nó làm cho tôi dựng thẳng tóc gáy.

Mặc dù tôi chưa nhìn thấy cô gái này, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng đây không phải Tề Linh xinh đẹp mà tôi đã từng gặp. Cho dù từ là mùi hương hay giọng nói.

Nhưng người nằm trên giường là một người đàn ông làm bằng giấy thì làm sao có thể trả lời cô ta được.

Tôi không biết Xa Dục đã làm gì để cô gái kia không nhận ra người đàn ông trên chiếc giường kia làm bằng giấy.

Cô gái lại tiếp tục nói với hình nhân bằng một giọng nói kỳ lạ:

“Phu quân! Sao chàng không nói gì?”

Tôi cười thầm: “ Nếu hình nhân mà nói được, thì quả thật là một cơn ác mộng”

Thấy hình nhân không hồi đáp, cô Ba lẩm bẩm:

“ Phu quân, thϊếp biết chàng đang miễn cưỡng. Hmmm quên nó đi, chúng ta đi ngủ thôi.”

Sau đó, tôi thấy cô Ba cởi giày và lên giường đi ngủ.

Ngay lập tức, một cơn gió thổi tắt những ngọn nến trong phòng.

Tôi cẩn thận lắng nghe động tĩnh, ban đầu tôi thấy giọng cô Ba thật âm u và kinh khủng.

Nhưng khi cô ta ngủ, tôi lại buồn cười vì tên hình nhân kia thi thoảng lại phập phồng thở…

“Phu quân, chàng không thể để ý đến thϊếp một chút được à?”

“Này tên đầu gỗ kia. Sao trên người chàng lại cứng thế này?”

“Phu quân, chàng không thể bỏ qua thϊếp đâu”

Tôi bật cười vì nghe thấy cô Ba tán tỉnh một hình nhân bằng giấy trong nửa giờ đồng hồ.

Sau đó, có vẻ như cô ta không còn thấy hứng thú với chuyện này nữa và thì thầm vào tai hình nhân kia

“Huhh, chàng đúng là lạnh lùng như một tảng băng mà, để thϊếp sưởi ấm cho chàng ”

Chẳng mấy chốc căn phòng trở lên yên ắng một cách lạ thường….Tôi cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn ra, Xa Dục nói rằng qua được đêm nay thì mọi chuyện sẽ ổn thoả.

Bởi vì tôi đang nằm dưới nền đất nhão nhoét này nên nó rất khó chịu, kèm theo đó là cái mùi hôi thối chết tiệt kia thì ngay cả khi tôi ở đây tới mai thì cũng chết vì ngạt thở.

Cho tới nửa đêm, cơn buồn ngủ bỗng nhiên kéo đến. Tôi thật sự phải ngưỡng mộ bản thân mình. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà tôi vẫn cảm tháy buồn ngủ. Thật là một phẩm chất không ai có được.

Cũng vì Xa Dục đã nhắc hàng ngàn lần là tôi không được ngủ.

Nên thỉnh thoảng tôi cũng phải tự véo vào đùi để giữ mình được tỉnh táo.

Chết thật, lúc này tôi sợ mình sẽ buồn tiểu.Nếu chẳng may buồn thật thì véo mình cũng không còn tác dụng nữa.

Tôi nín thở…..nhìn quanh căn phòng một lượt, thấy nó vẫn yên ắng như lúc đầu mới bắt đầu thở ra nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy không ổn cho lắm, cảm giác giống như mình đang bị theo dõi.

Lúc này, tôi từ từ rời mắt khỏi chiếc giường.

Trời bên ngoài vẫn tối đen như mực, không có bất cứ một tiếng động gì, tôi nghĩ mình đang tự tưởng tượng ra. Nhưng cảm giác này vẫn tiếp tục, ấy vậy mà ngoài cửa vẫn không có gì lạ.

Tôi tự an ủi mình để không sợ nữa. Nhưng khi về lại vị trí cũ, mùi thịt thối lại bốc lên mãnh liệt , cảm giác bị nhìn chằm chằm cứ ngày một gia tăng .

Tôi di chuyển một cách từ từ,để nằm xuống một cách thoải mái nhất. Nhưng lúc này, tôi lại thấy có gì đó lạnh lẽo và mềm mại bên cạnh mình.

Tôi quay đầu lại và gần như chết trân tại chỗ, tôi có thể cảm nhận được, có cái gì đó đang nằm cạnh mình…nhưng vì trời quá tối nên tôi không thể thấy xác định nó là thứ gì, tôi chạm vào thứ đó trong tiềm thức…. đây là tóc…

Lúc này,khắp người tôi đều đổ mồ hôi lạnh, lòng bàn chân bỗng nhiên lạnh toát, tôi sờ đi sờ lại nhiều lần

Sờ xong,cả người tôi đột nhiên ngây dại…. Đây là cái đầu người….

“Phu quân, chàng thật là nghịch ngợm, tại sao chàng lại chui xuống đây?”

Giọng nói kỳ lạ ấy xuất hiện bên tai tôi.

Đầu tôi nhảy số liên tục, con ma này đang nằm ngay cạnh tôi.

Tôi hét lên kinh hãi, rồi vội vã bò ra khỏi cái giường ….Cô ta rít lên một tiếng sau lưng tôi

Sau khi đã bò ra, tôi kinh hãi nhìn vào gầm giường, may mắn thay là cô ta không xuất hiện ở đây.

Tôi chửi thề và chạy ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ chặn trước mặt thì đột nhiên cứng đờ.

“Ai đấy!…. Đừng chặn đường chứ”

Lúc này tôi sợ hãi và hoàn toàn mất kiểm soát.

“Phu quân, chàng đang tìm em đấy à!”

Tôi quay lại nhìn, nhờ có sự soi sáng của ánh trăng mà tôi có thể nhìn thấy dung nhan của cô ta được đôi ba phần.

Khuôn mặt cô Ba giống như một cái bánh mè lớn,dưới ánh trăng trông lại càng đáng sợ, đôi mắt bé chỉ bằng hai hạt vừng.

Điều kinh tởm nhất ở đây chính là cái lưỡi của cô ta đang thè ra .

Cô ấy tiến đến và nở nụ cười toe toét với tôi

“Phu quân, thϊếp đến đây để phục vụ chàng đây”

Trái tim tôi như muốn đóng băng, ôi mẹ ơi, cô Ba thật sự trông như thế này sao?

Tôi thà chết còn hơn phải cưới cô ta. Cô ta thật xấu xí.

Nói rồi, không kịp cho tôi phản ứng cô Ba vội lao về phía tôi…

Tôi phát hoảng và lùi phía giường. Làm sao tôi có thể đối đầu với một con ma hung dữ như vậy được?

Tôi bị cô ta tóm được và bị quật ngã xuống nền đất.

Sau đó cô ta ngồi lên người tôi, điệu cười kinh tởm vẫn hiện trên khoé môi.

Và điều tồi tệ hơn đó chính là nước dãi của cô ta đang chảy xuống mặt tôi.

Điều này khiến tôi phát ớn… tôi hét lớn

“Xa Dục….mau cứu tôi, tôi đang bị hãʍ Ꮒϊếp này”

Thấy tôi hoảng hốt, cô Ba cứ cười lên sòng sọc, giống như một người bị bệnh thần kinh vậy

Cô ta quay ra, vui vẻ nói với tôi

“Phu quân ơi, chàng gọi ai vậy?Gọi ai cũng vô dụng thôi….cứ gọi to hơn đi, gọi đứt hơi cungz không ai giúp được đâu”

Nói xong, cô ta dùng cái lưỡi dài kinh tởm của mình liếʍ mặt tôi, cảm giác lạnh lẽo và nhơn nhớt khiến tôi phát buồn nôn.

Bà mẹ nó, tôi muốn chết!

Xa Dục nói rằng, anh ta sẽ không ngủ… miễn là có tiếng phát ra từ đây thì trong vòng mươi giây là anh ta sẽ có mặt.

Tổ sư cha nó, từ nãy tới giờ ít cũng phải mười mấy giây rồi đấy. Vậy mà cũng không thấy anh ta đâu

Quả thật không nên tin lời của đàn ông mà

Bây giờ, tôi chỉ còn biết tự dựa vào bản thân mình thôi.

Tôi không thể không rùng mình, rồi vội nói với cô Ba:

“Nương tử, đừng lo lắng, ta cũng chuẩn bị cho nàng một bất ngờ đây”

Nghe tôi nói vậy, cô Ba bỗng tỏ ra thẹn thùng , cô ngồi trên người tôi và nói:

“Phu quân, chàng thật tuyệt vời….mau nói đi, chàng định chuẩn bị cho ta cái gì vậy ?”

Tôi mỉm cười ngượng ngùng , yêu cầu cô ta hãy đứng dậy để tôi có thể lấy được món quà ra….nó vừa rơi xuống giường rồi.

Cô Ba không còn nghi ngờ gì cả.

Khi cô ấy bước xuống, tôi chui xuống gầm giường rồi nhặt răng của con chó đen do Xa Dục đã chuẩn bị từ trước.

Tôi cầm con dao mổ lợn dưới chân giường và nhét vào sau mông.

Thấy tôi không phản ứng, cô Ba bỗng hỏi tôi có ổn không với giọng điệu ngại ngùng.

Không còn mối đe doạ nào cả, tôi bước ra khỏi gầm giường. Cầm răng chó đen trên tay, từ từ tiến tới và nói:

“Nàng hãy nhắm mắt lại đi.”

Nhìn thấy bộ dạng bí ẩn của tôi, cô Ba không hề nghi ngờ và ngoan ngoãn nhắm mắt nghe theo.

Tôi nắm chắc răng chó đen trong tay, trong đầu thầm chửi rủa cái tên Xa Dục kia sao vẫn chưa chịu tới…..

Bây giờ , điều tôi lo lắng nhất đó chính là làm sao để sử dụng răng chó đen….

“Thϊếp có thể mở mắt ra không?”

cô Ba cười khúc khích rồi hỏi tôi.

Tôi nuốt nước bọt , nhìn khuôn mặt đáng sợ của cô ấy, không quản 3 7 21

Trực tiếp móc ra một cái răng nanh chó đen hướng về mặt cô ấy, mạnh mẽ đâm vào … tôi vốn dĩ muốn đâm giữa 2 chân lông mày

Nhưng trong giây phút quan trọng nhất, cô ba dường như ý thức được rằng có gì đó không đúng lắm , rồi bỗng nhiên mở mắt thật to. sau đó, vì tôi đã đấm răng đến nên lập tức nhắm lại thật chặt

Răng chó đen trong tay tôi ngay lập tức đâm thẳng vào mắt cô Ba, cô ta đau đớn và liên tục che lấy mắt.

Tôi thấy khói bốc ra từ mắt của cô ta.

Cô ta gào lên trong đau đớn:

Ahhh~~Tại sao! Chung Xuyên, tại sao ngươi đổi xử với ta như thế này! Ta đổi xử với ngươi một cách chân thành, nhưng tại sao ngươi lại làm như vậy với ta…Ta sẽ gϊếŧ người…..