Chương 32
Ông không nói gì, ông nhìn tôi gật gật rồi lại quay lại cửa phòng cấp cứu để ngóng tin cu Th. Một lúc sau cửa phòng cấp cứu mở ra. Anh bác sĩ đứng ở cửa phòng thông báo:- Ai là người nhà bệnh nhân Th.
Cả nhà tôi xúm lại cửa phòng. Chiếc xe chở cu Th được đẩy ra. Cu Th vẫn bất tỉnh. Theo chỉ dẫn của bác sĩ cậu mợ ,chú thím tôi cùng anh Cường đẩy xe chở cu Th chuyển lên khoa hồi sức. Bố tôi đi cạnh nắm tay cu Th, còn mẹ đi theo phía cuối xe vừa đi mẹ tôi vừa khóc nức nở.
- Con tôi, ôi trời đất ơi con tôi… tổ sư lũ mất dậy. Trời ơi là trời, tổ sư lũ khốn nạn…
Nhìn thấy cu Th nước mắt tôi cũng trào ra. Ông nội tôi cố gắng với theo xe để nhìn cháu nhưng không được. Ông nói tôi và chị đỡ ông lên trên tầng nơi cu Th đang được đưa đến. Ông cố gắng đi nhanh để kịp xe chở cu Th nhưng không được. Vì đường đến khoa hồi sức phải qua mấy con dốc nên đi một đoạn tôi và chị lại để ông ngồi xuống nghỉ. Tranh thủ lấy khăn mùi xoa trong túi ra lau mắt xong rồi ông lại giục tôi và chị đưa ông lên gặp cu Th luôn. Tôi thương ông, thương bố mẹ, thương em tôi và thương cả chị đến nghẹn đắng cổ họng. Không biết cấp cứu xong em tôi thế nào, tôi sốt ruột lắm nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đi thật chậm cùng ông. Có lẽ chị cũng vậy. Chị cũng cuống quíu khi nhìn thấy cu Th. Tôi biết chị khổ tâm lắm. Thi thoảng chị quay sang nhìn thôi thương xót, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má chị.
Tôi và chị dìu ông lên phòng đúng lúc bác sĩ đang dặn dò bố mẹ tôi. Theo lời bác sĩ thì hiện tại cu Th đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần theo dõi sát sao qua đêm nay. Nếu tiến triển tốt trong ngày mai cu Th sẽ hồi tỉnh dần. Rồi bác sĩ căn dặn chỉ cho một hoặc hai người ở lại trông bệnh nhân, những người còn lại giải tán và chỉ được phép vào thăm theo giờ quy định của bệnh viện. Ông nội tôi ngồi cạnh giường bệnh của cu Th nắn nắn bóp bóp một lúc rồi đứng dậy đi về cùng chú thím tôi. Ngồi lại cùng bố mẹ tôi một lúc thì cậu mợ tôi cũng đứng dậy ra về. Sau khi nghe bác sĩ thông báo kết quả thì mẹ tôi cũng bớt lo lắng phần nào. Trong khi bố mẹ tôi quay sang chào hỏi và trả lời những lời hỏi thăm sự tình từ người nhà của những bệnh nhân cùng phòng thì tôi và chị ngồi xuống cạnh giường cu Th. Nhìn lên những vết thương trên người nó tôi xót xa lắm. Em tôi, máu mủ ruột thịt với tôi, hoài bão của nó và cũng là hi vọng của bố mẹ tôi vậy mà vì tôi giờ đây tất cả đã tan thành mây khói. Đau lắm. Quay sang nhìn chị, tôi thấy chị cũng buồn lắm. Chị không nói gì nhưng tôi cảm nhận được sự bất an và lo lắng trong ánh mắt chị.
Chào hỏi và nói chuyện với mọi người trong phòng xong quay sang tôi mẹ tôi nói:
- Thôi, con về nhà nghỉ đi. Phương đưa em về xóm trọ giúp cô nhé.
- Dạ… - chị vẫn sụt sịt.
- Thôi cháu ạ. Chị em chơi với nhau thì việc cháu mời em về nhà ăn cưới là chuyện bình thường. Chỉ tại cái lũ khốn nạn, cái lũ mất dậy kia thôi. Mai chú sẽ làm việc với công an dưới đó. Giờ cháu đưa em về xóm trọ giúp cô chú, sáng mai chú về làm việc với công an dưới đó chú sẽ qua đón cháu về cùng cho kịp việc của chị cháu. Giờ 2 chị em cứ về đi nhé, ở cổng viện chắc vẫn có Taxi đấy. – Bố tôi an ủi chị.
Chị ngập ngừng định nói gì đó với bố mẹ tôi nhưng rồi lại thôi. Tôi và chị đi ra cửa thì gặp anh Cường cùng bố mẹ chị đi vào. Nhìn thấy tôi và chị bố chị hỏi:
- T có làm sao không?
- Cháu cũng chỉ bị sơ sơ thôi ạ.
- Thế giờ 2 đứa đi đâu đấy?
- Con đưa T về phòng nghỉ. – Chị trả lời bố chị.
- Thôi 2 đứa vào đây một lát đã. Bố mẹ cháu có ở trong phòng không?
- Có ạ. – Tôi trả lời.
Rồi tôi cùng chị, anh Cường và bố mẹ chị vào phòng nơi cu Th đang nằm. Anh Cường chỉ cho bố mẹ chị biết giường bệnh nơi cu Th nằm và bố mẹ tôi ngồi. Tiến lại phía bố mẹ tôi bố chị nói:
- Chào hai bác.
- Bác là… - Mẹ tôi hỏi.
- Chúng tôi là bố mẹ cháu Phương.
Bố tôi đứng dậy đưa tay ra bắt tay bố chị rồi bố tôi nói:
- Hai bác cẩn thận quá. Nhà đang có việc mà lại lặn lội đêm hôm lên tận đây thăm cháu. Việc của cháu nhà em thì thật tình là cũng không ai muốn. Còn giữa các cháu chúng nó thân thiết với nhau thì chuyện mời nhau đến dự đám cưới anh em cũng là điều bình thường thôi bác ạ. Vợ chồng em không trách gì hai bác và cháu Phương đâu. Hai bác lên tận đây làm vợ chồng em ngại quá.
Có lẽ bố tôi không biết rằng ông M và bạn của ông ấy chính là thủ phạm chặn đánh anh em tôi và bố tôi vẫn chỉ nghĩ tôi và Th đi ăn cưới chị gái chị rồi khi đi về thì bị bọn thanh niên chặn đánh vậy thôi. Còn bố chị, nghe bố tôi nói xong bố chị có vẻ áy láy. Bố chị xin phép nói:
- Bác ạ, con dại cái mang. Giờ vợ chồng em không biết phải ăn nói thế nào. Nay lên đây trước là để thăm cháu sau là có lời xin lỗi hai bác, mong hai bác bỏ quá cho các cháu.
- Không, em đã nói rồi. Em không trách hai bác và cháu Phương. Anh chị và cháu không có lỗi gì cả. Chỉ tại tụi thanh niên kia. Mai em về làm việc với cơ sở dưới đó. Khoanh vùng xem chúng ở địa phận nào. Sự việc như này thì không dừng lại ở chuyện thanh niên xích mích đơn thuần nữa rồi. Điện thoại của thằng cả nhà em cũng bị chúng nó lấy mất. Như vậy tạm thời có thể coi động cơ của chúng là gϊếŧ người cướp của. Mai em sẽ về làm việc cụ thể để sàng lọc đối tượng. Có lẽ chúng chỉ có thể là thanh niên thị trấn và xã bên cạnh.
- Bác ạ… (Mẹ chị ngập ngừng), thật ra là… thật ra thì thằng cu nhà em nó cũng tham gia đánh hai cháu nhà mình…
Mẹ chị chưa dứt lời thì ngồi canh tôi chị bật khóc. Còn bố mẹ tôi sững sờ khi nghe mẹ chị nói ông M cũng tham gia đánh anh em tôi. Mất một hồi lâu bố tôi mới chấn tĩnh lại. Còn mẹ tôi thì quay sang nhìn cu Th xót xa. Cố gắng kìm nén tức giận bố tôi nói:
- Thôi hai bác cứ về lo việc của cháu xong rồi em sẽ về làm việc với công an dưới đó. Tạm thời ngày mai em ở lại chăm cháu. Còn việc dưới đó thì… phù… ngày kia em sẽ về làm việc cụ thể sau. Giờ hai bác về đi.
- Mong hai bác bỏ quá cho các cháu. Tiền viện phí thuốc thang của các cháu hết bao nhiều gia đình tôi xin chi trả hoàn toàn. Con dại cái mang, gia đình tôi cũng chỉ có mỗi một mình nó là con trai. Mong hai bác bỏ quá cho cháu.
- Thôi, hai bác đi về đi. – Cố nén tức giận, nghiến răng bố tôi nói.
Ngồi xuống cạnh giường cu Th, nhìn nó một lúc bố chị rút chiếc phong bì ra rồi để dưới gối xong rồi bố mẹ chị xin phép bố mẹ tôi đi về. Bố mẹ chị đi khỏi thì bố mẹ tôi giục tôi và chị về nghỉ. Lau nước mắt chị lí nhí nói với bố tôi:
- Chú cho cháu xin lỗi. Còn anh cháu… chú tha tội cho anh cháu …hu…hu..hu..
Nói rồi chị lại bật khóc. Đứng cạnh chị tôi chẳng biết phải nói gì. Thương bố mẹ, thương em và tôi cũng thương chị nhiều lắm. Trầm ngâm một lúc bố tôi nói:
- Cháu không có lỗi gì cả. Còn chuyện của anh trai cháu thì thôi, cứ để xong việc của chị gái cháu đã. Việc của anh trai cháu chú sẽ suy nghĩ. Giờ 2 đứa về nghỉ đi.
- Dạ. – Chị ấp úng.
Chào bố mẹ, tôi và chị xuống cổng viện bắt taxi. Bố mẹ chị cùng anh Cường vẫn đứng chờ tôi và chị. Nhìn thấy tôi và chị đi xuống bố chị nói:
- Giờ bố mẹ và anh Cường về trước. Con đưa T về rồi sáng mái thu xếp về sớm nhé. Vì còn việc của chị nữa con ạ.
- Vâng. – Chị trả lời.
Quay sang tôi bố chị nói:
- Hai bác xin lỗi, cháu cũng đừng giận anh M.
Tôi chỉ cúi mặt mà không nói gì. Chào bố mẹ chị tôi và chị bắt taxi đi về. Ngồi trên xe chị cầm cánh tay tôi bị bạn anh M cầm đá đập rồi chị xít xoa. Tôi hiểu chị cũng đau và lo lắng cho tôi lắm. Về đến xóm trọ tôi ngạc nhiên khi thấy cửa phòng không khóa, còn đèn thì vẫn bật sáng trưng. Đẩy cửa tôi và chị bước vào thì H vẫn ngồi học bài. Nhìn thấy tôi, áo dính bê bết máu, tay thì bầm dậm H luống cuống. Mặt tái nhợt vì sợ.
- Anh… anh làm sao thế. – Giọng H luống cuống.
- Anh bị ngã. Em chưa đi ngủ à?
- Em…chờ mãi không thấy anh và Th về, em không ngủ được. Anh bị ngã ở đâu?
- Anh đi đường bị ngã. Thôi em về ngủ đi.
H cuống quít chạy ra rút quần áo cho tôi rồi nói với vẻ mặt đầy lo lắng như thể sắp khóc:
- Nhưng… Anh thay quần áo đi đã. Anh có đau không.
- Cũng bình thường. Thôi em về đi ngủ đi, muộn rồi.
Rồi H cất dọn sách vở về phòng (Sau này yêu nhau rồi tôi mới biết đêm đó H cũng không ngủ được). Thay quần áo xong tôi vào giường nằm. Còn chị đun nước nóng rồi pha ra để rửa vết thương cho tôi. Mệt mỏi và đau nhức tôi thϊếp đi lúc nào chẳng biết. Sáng sớm thấy tay tê nhói tôi tỉnh giấc nhìn quanh không thấy chị đâu. Một lát sau chị bê tô cháo về rồi gọi tôi dậy ăn. Cố gắng lắm tôi nuốt được 3 miếng rồi lại thôi. Chị nhìn tôi thương xót nhưng cũng không dám giục tôi ăn thêm. Mắt chị sũng nước và thâm quầng sau một đêm thức trắng. Thương chị lắm. Nhưng ông M thì có lẽ tôi không thể tha thứ được. Nhắm mắt vào tôi vẫn nhớ như in hình ảnh ông M trước khi lên xe đi về còn sút hòn đá xuống dưới máng nước nơi cu Th đang vẫy vùng. Nghĩ đến ông M rồi lại nghĩ đến chị… oan nghiệt quá.
Cho tôi ăn xong chị lại cặm cụi vào giặt quần áo. Đang liu thiu ngủ thì H đẩy cửa phòng tôi đi vào. Trên tay H cũng bê một tô cháo. Ngượng ngịu H để trên bàn rồi gọi tôi khe khẽ.
- Anh T ơi, anh…lúc nào anh dậy thì anh ăn cháo nhé. Giờ em đi học đây ạ.
- Anh ăn rồi, em ăn đi. – Tôi mệt mỏi.
- Em mua xôi ăn rồi anh ạ. Anh nghỉ đi nhé. Em đi học đây ạ.
Cũng chẳng để ý tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Giặt quần áo xong chị lại ra ngồi cạnh tôi. Áp lòng bàn tay lên trán tôi xem tôi có nóng không rồi chị lại cầm cánh tay tôi áp vào ngực chị xót xa. Mắt chị đờ đẫn nhìn ra cửa sổ. Nắm tay chị tôi nói:
- Em chuẩn bị về nhà đi. Về cho kịp.
- Em không về nữa. Nay em ở đây.
- Em đi về đi. Xong việc lại lên. Anh cũng đỡ rồi, em về đi.
- Em về rồi ai chăm anh. Ai nấu cơm, lau rửa vết thương cho anh.
- Em về đi, xong việc của chị Phượng thì lên. Ở đây có gì anh nhờ H cũng được. Em đi về đi. Mai lại lên.
- Không, anh như thế này… em về làm sao được. em không chịu được…
Bực mình tôi quát:
- Đi về.
Chị òa khóc. Thật sự tôi thương chị lắm. Chị khóc lòng tôi cũng đau không kém. Nhưng có lẽ chỉ có cách như vậy chị mới chịu về. Biết làm thế nào được khi mọi việc cứ dồn dập ập xuống đầu tôi và chị. Nhìn chị lủi thủi khép cửa phòng rồi lững thững đi về, nước mắt vẫn lăn dài trên hai gò má chị mà lòng tôi như xé thành từng mảnh. Thương chị nhiều lắm nhưng không có cách nào khác. Chỉ mong rồi chị sẽ hiểu cho tôi.