Còn Sở Sở đứng một bên cũng bĩu môi ghen tị.
Ngay cả Triệu Thừa Kiền ở sau lưng Lâm Ẩn cũng ngạc nhiên quan sát Anna, trong lòng thầm nghĩ em gái Triệu Linh Nhi của anh ta có chênh lệch gì với cô gái Tây này?
Nói về nhan sắc, Cromir Anna xem như nghiêng nước nghiêng thành, có phong tình của nước khác.
Nhưng Linh Nhi cũng không kém mà?
Hay Lâm Ẩn thích kiểu này?
Lâm Ẩn hờ hững nhìn Anna.
“Cô không cần làm mấy chuyện màu mè này”.
Lúc ở Cảng Thành, anh từng thấy những hành động táo bạo của cô gái này rồi.
Anna cười quyến rũ, trêu chọc nói: “Lâm thân mến, có sao đâu chứ, dù gì cũng đâu phải lần đầu tiên”.
Nói xong, cô ta nhìn thoáng qua Công Tôn Thu Vũ, nhướng nhướng mày, giống như là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ vậy.
“Chuyện gì thế này”, Công Tôn Thu Vũ sắc mặt xanh mét đứng bên cạnh Lâm Ẩn: “Anh họ, anh có chuyện gì với cô gái Tây này thế? Sao cô ta kiêu ngạo làm càn như vậy hả?”.
Thế này cũng quá mờ ám rồi, nhìn qua giống như rất thân thiết với anh họ vậy.
Trước nơi đông người lại tuỳ ý hôn hít như thế? Còn nói không phải lần đầu tiên?
Điều này khiến Công Tôn Thu Vũ không nhịn được nhìn Lâm Ẩn thêm mấy cái, cảm thấy người lạnh lùng như anh họ Lâm Ẩn còn che giấu giỏi ghê.
“Một người bạn hợp tác kinh doanh thôi”, Lâm Ẩn hờ hững nói, không giải thích nhiều.
Có một vài chuyện không có cách nào giải thích với phụ nữ cả.
Một động tác, một câu nói bình thường, bọn họ cũng sẽ nghĩ đến rất lâu.
“Hừ!”, Công Tôn Thu Vũ hừ lạnh một tiếng còn trừng Anna, tỏ vẻ rất khó chịu.
“Lâm thân mến, đây là em họ của anh sao? Cô ấy kiêu ngạo quá”, Anna như làm nũng nói: “Khi nãy cô ta còn muốn kêu vệ sĩ đánh tôi và em tôi nữa. Người ta cố ý từ Cảng Thành tới đây tìm anh đấy, em họ của anh thật quá đáng”.
Lâm Ẩn nhìn về phía Anna, lạnh nhạt nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”.
Đôi mắt đẹp của Anna đảo qua đảo lại, trêu đùa: “Lâm thân mến, đương nhiên là nhớ anh rồi. Anh rời khỏi Cảng Thành lâu như vậy cũng không gọi cho người ta một cuộc điện thoại nữa”.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, cũng không tiếp lời mà nhìn sang Công Tôn Thu Vũ: “Thu Vũ, khi nãy sao em lại xảy ra mâu thuẫn với bọn họ thế? Ai bắt nạt em và Sở Sở vậy?”.
“Hừ!”, Công Tôn Thu Vũ hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ rất không vui: “Anh họ, bây giờ anh mới nhớ hỏi xảy ra chuyện gì sao. Em còn nghĩ anh muốn dẫn cô gái Tây này về biệt thự ôn chuyện đấy”.
“Nói chuyện chính”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
Công Tôn Thu Vũ im lặng một lát, sắc mặt xanh mét nói: “Khi nãy em trai của Anna nói chuyện đùa giỡn Sở Sở, còn muốn hôn tay Sở Sở, Sở Sở tát anh ta một cái. Sau đó vệ sĩ của bọn họ bao vây lại muốn ra tay, em cho người đánh với bọn họ họ, rồi đợi anh tới đây xử lý.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, lạnh nhạt nhìn về phía Sở Sở.
“Anh Lâm, chuyện là thế này…”, Sở Sở thật cẩn thận kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
“Tôi biết rồi”.
Sau khi nghe hai người kể lại xong, anh đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Là đứa em trai Anna dẫn đến kiêu ngạo ngang ngược nói lời đùa giỡn Sở Sở, còn muốn động tay động chân.
Đây là xem thủ đô như nhà mình à?
“Cậu là người muốn động tay động chân với Sở Sở khi nãy à. Cậu tên gì?”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Cromir. Quaison.
“Tôi… Tôi tên là Cromir Quaison”, Quaison sửng sốt một lát mới ương ngạnh nói: “Anh là Lâm Ẩn đúng không? Anh Lâm, tôi hy vọng anh nói chuyện chú ý một chút. Tôi cũng không động tay động chân với cô gái kia, ngược lại là cô ta dám tát tôi!”.
“Nếu không tát cậu, có phải cậu sẽ động tay động chân không?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
Quaison hơi bất mãn nói: “Anh Lâm, tôi cảm thấy anh nên cho tôi một lời giải thích. Tôi và chị Anna đến tìm anh, là khách quý của các người. Vừa đến nơi đã bị người ta đánh, anh còn chất vấn tôi?”.
Lâm Ẩn thản nhiên hỏi: “Tôi hỏi cậu lần nữa, cậu có nói chuyện đùa giỡn cô gái này không?”.
“Tôi… Tôi có nói, chẳng lẽ nói mấy câu cũng không được hả, cô ta có mất miếng thịt nào sao?”, Quaison không phục đáp lời.
“Anh Lâm, nơi này là địa bàn của anh, tôi nể mặt anh!”, Quaison nặng nề nói: “Nếu ở nước ngoài, hai cô gái này dám kêu ngạo trước mặt tôi như vậy, tôi đã sớm…”.
“Đã sớm cái gì?”.
Lâm Ẩn ngắt lời, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cậu ta.
Cơn giận dâng lên trong lòng Quaison, cậu ta muốn chửi ầm lên, nhưng trong giọng điệu bình tĩnh của Lâm Ẩn lại mang theo khí thế khiến người ta phải sợ hãi.
“Không có gì!”, Quaison cắn răng nói: “Anh Lâm, anh cư xử với người bạn từng giúp đỡ mình bằng thái độ này sao?”.
“Lâm thân mến, anh đừng hung dữ với em trai tôi như thế được không?”, Anna ra vẻ rất uất ức nói: “Là bọn họ ra tay trước mà, còn tát em tôi nữa, đây rõ ràng là không tôn trọng chúng tôi!”.
“Em trai tôi cũng là người có thân phận, ga lăng nên mới không so đo với phụ nữ, nếu đổi lại là người đàn ông nào dám ra tay thì đã đánh chết người đó từ lâu rồi!”, Anna nói, dáng vẻ giống như chịu uất ức dữ lắm vậy: “Đây cũng là tôn trọng anh, đợi anh xử lý giúp chúng tôi mà, sao anh có thể ép hỏi em trai tôi như thế chứ”.
Lâm Ẩn không để ý đến Anna, nhìn chằm chằm Quaison.
“Cậu! Nói, xin, lỗi, cô, ấy”.
Lạnh lùng gằn từng chữ, mang theo uy nghiêm không thể cãi lại.
Lâm Ẩn không giải thích, cũng không cho Quaison cơ hội giải thích.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở nhìn về phía Lâm Ẩn đều sáng lên.
“Tại sao chứ! Cô ta không biết điều tát tôi một cái, tôi còn phải xin lỗi cô ta?”, Quaison phẫn nộ nói, không nhịn được lửa giận trong lòng mình nữa.
“Anh Lâm, anh phải hiểu rõ gia tộc Cromir chúng tôi là cấp bậc gì! Lần trước ở Cảng Thành giúp anh một việc lớn như vậy, nói theo lời của Long Quốc các anh, anh là muốn thất tín bội nghĩa? Không biết cảm ơn?”.
Quaison không phục nhìn Lâm Ẩn.
Trong mắt cậu ta, mình đường đường là cậu chủ của gia tộc Cromir, các chính khách ở nước ngoài đều phải kính trọng ba phần, đến nơi nào cũng có người điều động đội lính gác đi đón máy bay!
Lần này đến thủ đô tìm Lâm Ẩn lại bị đối đãi như thế.
Chẳng những Lâm Ẩn không nể mặt bọn họ còn muốn cậu ta xin lỗi một cô gái Long Quốc không rõ thân phận?
“Cảm ơn? Cậu cảm thấy tôi phải cảm ơn gia tộc Cromir các người à?”, Lâm Ẩn nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”, Quaison nặng nề nói: “Lần trước ở Cảng Thành, anh ép chết Quý Trọng Sơn, diệt trừ thế lực của gia tộc Bright! Nếu không phải gia tộc của chúng tôi ra mặt, gia tộc Bright sẽ dễ dàng thả anh rời khỏi Cảng Thành sao?”.
“Tôi cho anh biết Lâm Ẩn. Lần trước gia tộc Bright đã phái người đến vùng biển quốc tế, là tôi đích thân đi xử lý hết đám tạp nham kia đấy!”, Quaison kiêu ngạo nói: “Tôi chính là ân nhân của anh, anh lại cư xử với tôi như thế à?”.