Cảnh báo sản nhũ nha
Lúc con hơn một tháng thì trường học của Lý Trạch Thừa khai giảng, hai người đưa con về thành phố A.
Vốn bà ngoại nói hai thanh niên lóng ngóng tay chân không chăm được con, muốn để con ở nhà cho bà chăm, nhưng Quý Sâm nói gì cũng không chịu. Đầu tiên là con rời khỏi người cậu không thích ứng, thứ hai là bà ngoại tuổi cũng không nhỏ, trẻ con còn trong tã rất quấy, nửa đêm cứ hay tỉnh lại, cậu sợ bà không chịu nổi.
Nghe cậu nói sẽ mời bảo mẫu chuyên nghiệp đến hỗ trợ, Trương Ngọc Phân cũng bỏ suy nghĩ này đi, yên tâm cho ba người về thành phố A.
Trở về bọn họ lại không mời bảo mẫu ngay, hai người cũng không quá quen trong nhà có người khác, Quý Sâm thì không thích có người quấy rầy cậu và Lý Trạch Thừa thân mật, Lý Trạch Thừa lại là đơn thuần không thích tiếp xúc với người ngoài.
Bọn họ thử chăm con một hai tuần, may mắn hiện tại đứa bé còn trong lúc ngủ nhiều, Quý Sâm lại chưa đến trường, hai người cũng chăm được.
Lúc Lý Trạch Thừa đi học Quý Sâm ở nhà chăm con, hắn tan học sẽ quay lại chăm, ngày nào cũng thế.
Quý Sâm không ở nhà suốt được, thường xuyên nhân lúc Lý Trạch Thừa đi học buổi sáng đẩy nôi đưa con đi bộ, gặp người già tập thể dục còn đến đùa con, thuận tiện khen ông bố bỉm sữa hiếm thấy, khen Quý Sâm đến độ mặt đỏ tai hồng.
Có đôi khi cậu cũng đưa con đi siêu thị, nhưng siêu thị nhiều người hoàn cảnh rất ồn ào, nhiều nhất nửa tiếng cậu phải đẩy con về nhà.
Nhưng con càng lớn, thời gian tỉnh cũng càng dài, hai người bắt đầu khó có thể ứng phó được. Vô luận ban đêm khóc hay là ngày tè, bọn họ không có kinh nghiệm luôn có vẻ phá lệ ngốc.
Lại chăm thêm nửa tháng, bảo mẫu hai người mời chính thức đi làm, hai người thở phào một hơi.
Sau khi bảo mẫu đến làm, thời gian nhàn rỗi vừa lúc cậu có thể đi học kiến thức xe cộ, học xong muốn đi tìm một chỗ làm thêm, chờ khai giảng. Lý Trạch Thừa vốn cũng rất ủng hộ cậu, nhưng vừa nghe chỗ cậu muốn làm thêm là rửa xe thì mặt đã tối sầm.
"Đừng đi, chỗ đó mệt chết đi được."
Quý Sâm lại không nghĩ được nhiều như vậy, tưởng tượng đến có thể sờ sờ các loại xe làm cậu hưng phấn không chịu được, quấn quít lấy Lý Trạch Thừa, nằm lên người hắn cọ đến cọ đi, "Anh ơi, cho em đi đi, nha, được không? Không mệt đâu, xin anh đấy."
Trước kia Quý Sâm không biết làm nũng như vậy, hiện tại cậu quả thực là nắm mạch máu Lý Trạch Thừa trong tay, thấy Lý Trạch Thừa vẫn không để ý tới cậu, cậu cũng không biên ra được lời ngọt ngào gì, môi dán vào cúc áo Lý Trạch Thừa, đầu lưỡi răng nanh cùng sử dụng, cởi từng cúc một, tiện đà lại liếʍ bụng hắn, đôi mắt quyến rũ nhìn Lý Trạch Thừa. Hắn ấn Quý Sâm ngã xuống sô pha, cởϊ qυầи cậu đâm vào.
Con còn ngủ say sưa trong nôi ở phòng khách, dươиɠ ѵậŧ lửa nóng rong ruổi trong cơ thể, đâm đến khi ý thức cậu mơ hồ, cả người đổ mồ hôi, vòng chân qua thắt lưng Lý Trạch Thừa đang không ngừng đong đưa, trong tai toàn là tiếng nước òm ọp òm ọp, Quý Sâm ngậm vành tai Lý Trạch Thừa, nói đứt quãng, "A. . . Anh. . . anh. . . đồng ý. . . ưʍ. . . đồng ý em đi."
Lý Trạch Thừa không nói chuyện, thấy cậu kêu càng lúc càng lớn, sợ đánh thức con, hắn đành phải quay đầu chặn bờ môi không ngừng rêи ɾỉ của Quý Sâm, vùi nhục côn thật sâu vào huyệt đạo, nhồi vào khoang bụng nóng bừng của cậu.
Con vẫn ngủ say ngay cạnh đó, không khí căng thẳng là vũ khí hữu hiệu nhất, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ thần kinh càng thêm mẫn cảm yếu ớt. Dâʍ ŧᏂủy̠ mãnh liệt, chảy ra ngoài chỗ hai người giao hợp, Quý Sâm cong mông để cho Lý Trạch Thừa đâm vào càng sâu, căng chặt huyệt thịt, siết cho da đầu người nằm trên run lên. Cậu tránh khỏi môi Lý Trạch Thừa, lắc mông hôn, "Xin anh. . . Anh. . . cho em đi. . . được. . . Được không, a sâu quá!"
Nụ hôn trí mạng, qυყ đầυ cọ qua lại cửa tử ©υиɠ, Lý Trạch Thừa bị da^ʍ ngôn đãng ngữ của cậu làm cho mất lý trí, mơ màng đáp, "Được."
Thấy mưu kế thực hiện được, Quý Sâm thả lỏng thần kinh, ôm chặt người ở trên, trầm luân trong biển du͙© vọиɠ.
Chờ Quý Sâm tìm được chỗ làm, chỉ chờ học xe xong nhận làm thêm, Lý Trạch Thừa mới ý thức được mình bị vợ lừa. Hắn tức giận đến độ ôm Quý Sâm đến ban công khép kín, giữa mùa xuân mới chớm và trời tuyết tháng ba hiếm thấy, chơi cậu thành một bãi xuân thủy.
Hết thảy đã sắp xếp thỏa đáng, Quý Sâm yên lòng, ở nhà nhàn đến hốt hoảng, cậu ở nhà vài ngày lại có thêm bệnh mới.
Mà cũng không phải bệnh gì nặng, chỉ là ngực vốn bằng phẳng đã bắt đầu trướng đau lên, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc không chạm vào thì căng trướng, lúc sơ ý chạm vào có thể đau đến độ Quý Sâm phải hừ nhẹ.
Quý Sâm có chút hoài nghi có phải mình tắc sữa không, nhưng từ lúc sinh con đến giờ gần hai tháng, ngực vẫn như trước mà nhỉ, làm sao mà giờ ngực mới bắt đầu đau.
Cậu không thể không biết xấu hổ cho Lý Trạch Thừa biết, Lý Trạch Thừa ở trên giường cứ nói cái gì mà cậu chảy sữa cho mình uống khùng điên gì đâu. Nếu mình thật sự có sữa, người nọ có thể uống hết sữa cả người cậu.
Huống hồ con uống sữa bột quen, cậu cũng không thể không biết xấu hổ cho con uống sữa của mình, kỳ cục lắm.
Quý Sâm nơm nớp lo sợ lén gạt đi bí mật ngực trướng đau, si tâm vọng tưởng nghĩ qua vài ngày chúng nó có thể về như cũ.
Không đợi cậu đợi đủ ba ngày, Lý Trạch Thừa đã phát hiện cậu không thích hợp.
Ngày đó Lý Trạch Thừa ở trong trường học cả ngày, về đến nhà có chút buồn ngủ, nằm lên đùi Quý Sâm, tìm tư thế thoải mái ngủ say. Quý Sâm sờ tóc hắn, vừa xem TV, vừa thường thường cúi người xuống hôn hắn.
Lý Trạch Thừa mơ một giấc mộng hương vị ngọt ngào, trong mộng hắn phiêu du trong đám mây đậm mùi sữa. Hắn ôm đám mây mềm mại, tùy nó cùng nhau trôi ra biển, mây mù hồng nhạt tươi đẹp tán đi, hắn mở mắt ra, phát hiện mình ôm thắt lưng Quý Sâm, đang từng chút từng chút vùi vào áo ngủ của cậu.
Kỳ quái là mùi sữa trong mơ không tan đi, ngược lại càng ngày càng nồng, còn có chút mùi tanh, mà Quý Sâm đã sớm ngủ cau mày lầm bầm, tay vô thức xoa ngực mình.
Rất nhiều ngày không lấp đầy bụng, Lý Trạch Thừa thấy cậu như vậy, tự chủ trương coi là Quý Sâm đang phát da^ʍ với mình.
Lật vạt áo bị cậu siết nhăn, sờ lên trên, cởi từng cúc áo một. Mới mở cúc ra, mùi sữa đã đập vào mặt, tràn đầy vào mỗi một tấc tế bào xoang mũi của Lý Trạch Thừa, ngọt làm cho hắn muốn ngất đi, miệng đầy nước miếng.
Bầu ngực xinh đẹp bóng loáng căng tròn, xinh đẹp kinh người, bộ ngực vốn bằng phẳng giờ hơi lồi ra, hơi hơi dựng thẳng lên, nếu không phải nhìn kỹ, có thể còn tưởng là cơ ngực.
Nhưng lại khác với đường cong tập ra, hai gò đất đó mượt mà đáng yêu, đường cong nhu hòa, thiếu chút co giãn, mềm mại mượt mà, tựa hồ hơi dùng sức là có thể để lại dấu tay, dùng thêm chút sức nữa là có thể hóa thành nước.
Không biết có phải ảo giác của Lý Trạch Thừa hay không, dường như ngực cậu lớn hơn trước một vòng, núʍ ѵú tròn trịa cũng to hơn chút, vểnh lên trước ngực, đã ướt đẫm, giống như quả anh đào dính nước.
Mùi sữa từ chỗ này bay ra.
Lý Trạch Thừa ngày chờ đêm mong, rốt cục chờ được sữa, không đợi Quý Sâm tỉnh lại đã sờ soạng, ngậm cả núʍ ѵú vào, giống như người lữ hành trên sa mạc lâu ngày, đói khát mυ'ŧ vào.
"Ưʍ. . ." ngực vừa ngứa vừa đau, như là có cái gì ngăn chặn, lại vội chảy ra ngoài, Quý Sâm đang ngủ bị đánh thức, chậm rãi mở mắt.
Vυ' bên trái nóng bỏng, bị khoang miệng mạnh mẽ hút, bên phải bị Lý Trạch Thừa nắm trong tay, ngón tay thô to bóp một nửa, năm ngón tay bóp thịt mềm, núʍ ѵú bị siết sưng lên, núʍ ѵú ở giữa tràn sữa trắng ra, chảy vào khe ngực.
"Anh. . . anh đừng uống. . . Không phải cho anh uống đâu. . ." núʍ ѵú Quý Sâm ngứa ngáy, đầu lưỡi Lý Trạch Thừa không ngừng đảo quanh sữa, núʍ ѵú biến thành trung tâm vận chuyển điện lưu, cuồn cuộn không ngừng cung ứng kɧoáı ©ảʍ cho Quý Sâm, giống như là dưới làn da có vô số con kiến đang bò.
Quý Sâm muốn đẩy Lý Trạch Thừa ra, nhưng đại não ra lệnh thế nào cũng không truyền đến tay được, ngược lại là ôm đầu vùi ở ngực mình, miệng kêu ưm a.
Dịch sữa theo núʍ ѵú chảy ra, vừa chảy đã tích trên đỉnh loãng ra, không đợi Lý Trạch Thừa thưởng thức được vị ngọt đã mất vị, mùi sữa chảy vào yết hầu, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Ý da^ʍ bị vài giọt sữa cuốn lên, Lý Trạch Thừa rốt cuộc nhịn không nổi nữa, ôm chặt thắt lưng Quý Sâm, hút hết không khí trong miệng, mυ'ŧ vào đầy tìиɧ ɖu͙©, sức cũng lớn đến độ hõm cả má.
"A!" sữa và nước mắt bị ép chảy ra, Quý Sâm hét lên một tiếng ngắn ngủi, mấy ngày liền trướng đau theo sữa phun ra biến mất, vυ' căng đầy bị mυ'ŧ đến mềm nhũn. Dịch sữa ngọt ngào phun vào miệng Lý Trạch Thừa, hắn còn có chút luyến tiếc nuốt vào, ngậm trong miệng làm cho núʍ ѵú căng ra, lại bắn về chỗ cũ.
Nhưng sữa ngậm hồi lâu tràn ra, căn bản Lý Trạch Thừa không giữ lại được, nháy mắt tràn ngập khoang miệng, hắn đành phải lưu luyến không rời nuốt vào trong bụng.
Mùi sữa bốn phía xộc thẳng vào xoang mũi, ngay cả hô hấp cũng toàn là mùi sữa của Quý Sâm, Lý Trạch Thừa hôn say mê. Hai mươi năm qua hắn nếm của ngon vật lạ gì xem ra cũng không bằng cái này.
Cả phòng đều là mùi sữa bị đun nóng, vừa da^ʍ vừa ngọt.
Núʍ ѵú bên này không đau nữa, thậm chí thoải mái đến độ toàn thân như nhũn ra, có chút sung sướиɠ cũng có chút khó kìm lòng nổi, Quý Sâm không rụt rè gì nữa, ngón tay sờ bên vυ' bị vắng vẻ, tự nâng lên, cầu xin, "Bên này cũng muốn, nhanh lên."
Ngực bị Lý Trạch Thừa gặm mềm mại mẫn cảm, hắn hận không thể một ngụm cắn hết ngực mềm mại của Quý Sâm vào miệng.
Như sói đói, hầu kết không di chuyển, sữa đã Lý Trạch Thừa mυ'ŧ sạch, đầu lưỡi lưu luyến ở núʍ ѵú mẫn cảm hồi lâu, thẳng đến khi Quý Sâm khóc ngâm không ngừng, lại đau đến không ngừng run run hắn mới chưa đã thèm buông lỏng miệng ra.
Không liếʍ ngực bên kia ngay, Lý Trạch Thừa liếʍ sạch sữa chảy ra, thuận tiện thưởng thức kiệt tác mình mới tạo ra.
Tựa hồ là bởi vì uống hết sữa, cả cái vυ' nhỏ hơn vừa rồi một chút, nhưng dấu răng loang lổ và nước lóng lánh làm cho ngực cậu bóng loáng.
Lý Trạch Thừa vừa liếʍ, còn vừa nói một ít hồ ngôn loạn ngữ, cử chỉ điên rồ than thở, "Của anh, tất cả là của anh. Bảo bối đút anh uống sữa."
Như mẹ cho con bú, Quý Sâm ôm Lý Trạch Thừa vùi vào ngực mình, nâng bên ngực kia vào miệng Lý Trạch Thừa, "Chỗ này cũng đau lắm, mau uống bên này."
Lý Trạch Thừa si ngốc ngửa đầu nhìn Quý Sâm một cái, vùi đầu vào.
Lần này hắn không muốn gấp gáp, Lý Trạch Thừa nhắm mắt lại, ngậm núʍ ѵú đầy sữa của Quý Sâm, ôn nhu nhẹ nhàng hút, làm cho nước chảy vào miệng, tinh tế thưởng thức.
Trìu mến sờ sờ tóc trên trán Lý Trạch Thừa, ôm chặt hắn vào ngực, làm cho hắn an tâm uống sữa, đầṳ ѵú lại thường thường bị cắn hai cái, ngứa ngáy không thôi, Quý Sâm nhịn không được nhẹ giọng rêи ɾỉ.
Hắn đang uống sữa của vợ mình.
Không biết vì sao, ôm cảm xúc phức tạp như vậy, hắn tựa hồ biến thành trẻ mới sinh. Hắn bị mẹ bỏ đói hồi lâu, khóc nước mắt đầy mặt mới rốt cục uống được sữa, còn không oán cũng không hận, nhẹ nhàng sợ làm đau Quý Sâm, uống muộn hồi lâu như trời hạn gặp mưa rào.
Ngốc ngốc vỗ ngực Lý Trạch Thừa, lưu luyến, Quý Sâm thấp giọng dỗ hắn, "Uống từ từ. . . vẫn còn."
Được Quý Sâm vỗ về, Lý Trạch Thừa vớ vẩn phán đoán, hắn nghĩ mình là con của Quý Sâm, nghĩ mình có thể trưởng thành trong tử ©υиɠ của cậu, sinh ra từ tử ©υиɠ của cậu. Cậu là vợ hắn, cũng là của hắn, hắn chui từ trong thân thể Quý Sâm ra, cũng nên trở lại trong thân thể Quý Sâm. Đó là chốn về cuối cùng của hắn, hắn có thể cho Quý Sâm nuốt mình vào bụng, hắn vui vẻ chịu đựng.
. . . . . .
Từ đó về sau, uống sữa thành hạng mục mỗi ngày ắt không thể thiếu của Quý Sâm, nhưng không phải cho con uống, mà là cho Lý Trạch Thừa lòng tham không đáy.
Cậu vốn cũng muốn cho con uống, nhưng khi Lý Trạch Thừa nhìn thấy cậu đưa ngực đến miệng con, dấm chua lên men, gân xanh trên mặt gồng lên, đoạt lấy con trong tay cậu, động tác lại không hung ác.
Con không bị làm đau, chỉ là mở to hai mắt tò mò nhìn hai ông bố ngây ngô cười, lộ ra cái lợi hồng phấn.
"Của ba, không thể cho con uống." Dùng tay thử độ ấm sữa, Lý Trạch Thừa nhét núʍ ѵú cao su vào cái miệng cười ngây ngô của con trai.
Quý Sâm không thể tin nổi, cậu không nghĩ tới Lý Trạch Thừa có thể điên đến nước này, "Anh có ấu trĩ hay không hả, Lý Trạch Thừa."
Lý Trạch Thừa dõng dạc nói, "Anh còn không đủ uống, nó uống sữa bột là đủ rồi, mua cho nó toàn sữa đắt. Không thể tranh với anh."
Thằng con híp mắt uống đến là ngon lành, chẳng có phản ứng gì.
"Anh! Đây là của con, khi nào thì thành của anh?" Quý Sâm xấu hổ từ đầu tới chân, xấu hổ thay Lý Trạch Thừa.
Hết sức tập trung cho con trai trong lòng uống sữa, Lý Trạch Thừa không cả ngẩng đầu, "Em là của anh, cho nên chỉ có anh được uống."
Quý Sâm tức giận đến độ không muốn nói chuyện, đi xem TV.
Chờ Lý Trạch Thừa đút con ăn no, cực kỳ tự giác nằm vào trong lòng Quý Sâm, cũng mặc kệ Quý Sâm có phải đang tức giận hay không, ôm thắt lưng cậu, cởϊ áσ bắt đầu uống sữa, uống xong ngẩng đầu, bên miệng là sữa tràn ra ngoài. Hắn thè lưỡi hôn Quý Sâm, mùi sữa tràn ra giữa môi lưỡi, da^ʍ mĩ không thôi, ngay cả nước miếng trong miệng hắn cũng là mùi sữa ngọt. Quý Sâm xấu hổ đỏ cả mặt, lại bị hắn hôn không thở nổi.
Uống sữa xong, tay Lý Trạch Thừa thò vào giữa hai chân Quý Sâm, quả nhiên là dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra khi uống sữa, chảy đầy mông.
Khẽ cười một tiếng, Lý Trạch Thừa cởi hết quần áo của Quý Sâm, ôm người vào phòng ngủ.
Hai người mặt đối mặt ôm nhau trên giường, Quý Sâm ngồi trên dươиɠ ѵậŧ của Lý Trạch Thừa, dươиɠ ѵậŧ như bàn ủi đập vào vách trong, vừa thô vừa dài, sắp đâm xuyên qua người Quý Sâm.
Mồ hôi chảy không ngừng, mở rộng ra hai chân bị làm không ngừng co rúm, Quý Sâm thoải mái khó có thể tự giữ, dâʍ đãиɠ ngồi xuống.
"Ưʍ. . . Lại. . . Lại chảy sữa." Quý Sâm thẳng người, ôm đầu Lý Trạch Thừa, ngâm nga.
"Bé da^ʍ, muốn anh uống sữa không?" ngực bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng chảy sữa, Quý Sâm ưỡn ngực, hắn lại lui về sau, như là vì trả thù cậu, cứ không chịu ngậm vào.
"Muốn, muốn, anh uống." Hai bên vυ' ngay cả size A của phụ nữ còn chưa đến, hơi hơi lắc lư rồi lại như thể câu lòng người. Quý Sâm kêu dâʍ đãиɠ, chỉ cảm thấy ngực ngứa ngáy không thôi, Lý Trạch Thừa giúp cậu uống sạch mới có thể hết ngứa.
Một cái đâm sâu làm Quý Sâm ngửa cổ ra sau, ngẩng cổ run rẩy, tính khí đâm thẳng vào tử ©υиɠ. Lý Trạch Thừa ngậm núʍ ѵú đang không ngừng chảy sữa, vừa đâm vào nhanh hơn, vừa hung ác cắи ʍút̼.
Trên dưới đều chảy nước, từng lỗ chân lông cũng chảy mồ hôi, không có một chỗ nào không ướŧ áŧ, mùi sữa và mùi dâʍ ŧᏂủy̠ hòa vào nhau, nước bị tính khí thô cứng kéo ra, vẩy lên tinh hoàn đang phồng lên.
Huyệt thịt thành thục đã sớm bị đâm thành đóa hoa hồng mê người, lại vẫn căng chặt cắи ʍút̼, ngậm dươиɠ ѵậŧ phun ra nuốt vào, làm cho hoa môi cũng biến thành màu đỏ sẫm.
Dâʍ ŧᏂủy̠ bị cọ thành bọt màu trắng, sữa không kịp nuốt hết và tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng chảy ra ở dươиɠ ѵậŧ chảy ướt cả ga giường, ướt rối tinh rối mù.
Cuối cùng Quý Sâm bị mãnh thú đói khát ăn đến không còn một mảnh, cả người toàn là dấu vết loang lổ, xanh đỏ. Núʍ ѵú cứng đỏ, hơi chạm vào là Quý Sâm cũng có thể đau đến độ kêu lên, cắn thêm một cái, trên núʍ ѵú toàn là dấu răng.
Cậu tưởng đây là cực hạn biếи ŧɦái của Lý Trạch Thừa, lại không nghĩ rằng vẫn là mình nghĩ đơn giản quá.
Ngày hôm sau Lý Trạch Thừa mua áo ngủ cho cậu, tơ tằm hồng nhạt, theo hai sườn áo có thể mở cúc ra, lộ hai vυ' ra, rất tiện uống sữa.
Lý Trạch Thừa không biết có cái thú vui ở đâu, nói da cậu mặc màu hồng phấn rất đẹp, Quý Sâm chết sống không chịu mặc, đừng nói là da ngăm như cậu mặc màu hồng trông trẩu thế nào, chỉ là kiểu lộ ngực này đã không phải thứ mà con trai như cậu nên mặc.
Nhưng Lý Trạch Thừa không cho cậu phản đối, tựa hồ biến thành ác ma nói một không hai trước kia khống chế cậu, chỉ là thủ đoạn ôn nhu chút mà thôi. Không nói lời gì cởϊ qυầи áo cậu, ấn cậu lên giường, không bôi trơn, từng chút từng chút chậm rãi đâm vào.
Chờ chơi chín, chơi mềm, làm cậu nằm trên giường bất lực co người, Lý Trạch Thừa cầm lấy nội y bị cậu vứt xuống đất lên, thuận tiện còn lấy qυầи ɭóŧ chữ T trước kia không dám lấy ra thay cho cậu.
Quý Sâm không có sức phản kháng, cuộn người hu hu khóc ngâm, mặc Lý Trạch Thừa ôm cậu tới trước gương to, để cậu hai tay chống gương, hắn thì kéo qυầи ɭóŧ, đỡ dươиɠ ѵậŧ lại cứng lên đâm thẳng vào trong.
"Bảo bối, em đẹp quá, nhìn gương."
Quý Sâm không muốn để ý đến hắn, cúi đầu nhìn làn váy phấn hồng theo động tác của Lý Trạch Thừa không ngừng lay động, giống như những gợn sóng hồng nhạt.
Lý Trạch Thừa thấy cậu không để ý tới mình, kéo váy cậu lên, lộ ra hạ thể hai người giao hợp, ra lệnh cho cậu, "Nghe lời!"
Quý Sâm thở nhẹ một tiếng, bị ép ngẩng đầu lên.
Nội y hồng nhạt không phải kiểu kín đáo mà có tay áo bằng lụa, hình thành tương phản mãnh liệt với màu da lúa mạch của cậu. Tay áo bên phải bởi vì động tác của Lý Trạch Thừa thô bạo mà rũ xuống cánh tay, lộ ra núʍ ѵú cương cứng, lắc lư qua lại, đập vào trong tầm mắt của Lý Trạch Thừa.
Làn váy phía sau chưa bị kéo lên hoàn toàn, một nửa ở trong tay Lý Trạch Thừa, một nửa vắt ngang chân cậu, làm cho cậu ngứa ngáy run rẩy không thôi.
Qυầи ɭóŧ là lụa bán trong suốt, đã sớm bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, lại càng trong suốt hơn lúc trước. Lông phía trước như ẩn như hiện, bị che trong vải dệt, chút ít vải dệt căn bản không che nổi, da^ʍ hành căng cứng bị ép lên bụng, chỉ có qυყ đầυ lòi ra ngoài, theo động tác của Lý Trạch Thừa chảy nước, tinh hoàn hồng nhạt khó khăn lắm bị vải dệt bọc lại, bị siết mượt mà đáng yêu vô cùng, bởi vì máu không thông, đỏ như chảy máu.
"Đẹp quá." Lý Trạch Thừa nhìn mà mê mẩn, da^ʍ hành chôn sâu trong lỗ nhỏ đâm chọc, hung ác như là muốn đâm nát Quý Sâm.
Hai chân ngứa ngáy run lên, qυầи ɭóŧ ướt đẫm, vài giọt nước theo quần chữ T chảy xuống đất, âm thần bị đâm đến độ lật thịt ra ngoài, tinh hoàn thô tròn đập vào thịt, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy đất.
Biển hồng trong tầm nhìn bao phủ cả Quý Sâm, cậu mặc váy hồng nhạt, qυầи ɭóŧ chữ T mà Lý Trạch Thừa chuẩn bị cho cậu, khớp hàm run rẩy há miệng kêu da^ʍ.
. . . . . .
Thừa dịp Lý Trạch Thừa không ở nhà Quý Sâm thử lén cho con uống sữa, đáng tiếc con uống sữa bột quen, thử đưa vào là nó nhăn mặt như khỉ, thế nào cũng không chịu ăn.
Tiện cho tên quỷ ghen tuông kia.
Lý Trạch Thừa chơi đến nghiện, uống đến nghiện, lúc ở nhà hay cho Quý Sâm mặc đủ kiểu váy ngủ hắn mua, tiện hắn tùy thời vén quần áo Quý Sâm uống sữa.
Núʍ ѵú bị hắn ngậm đến sưng đỏ, chưa được mấy giờ là lại căng sữa chờ Lý Trạch Thừa uống, không ai uống thì khó chịu vừa ngứa vừa đau.
Vì thế Lý Trạch Thừa còn đi mua một cái máy hút sữa, lúc hắn không ở nhà thì cho Quý Sâm tự mình dùng máy hút ra, chờ hắn tan học thì về uống. Làm cho Quý Sâm không thể hiểu là, buổi sáng mới dậy Lý Trạch Thừa lại chịu đựng không uống, không để ý Quý Sâm giãy dụa, dùng máy hút đầy chén, nhét vào trong cặp mang đi.
Quý Sâm thật sự là không rõ cách thức não Lý Trạch Thừa hoạt động, đương nhiên cậu cũng không biết lúc người trực ban hỏi Lý Trạch Thừa lấy sữa ở đâu, Lý Trạch Thừa trả lời người trong nhà chuẩn bị cho, nội tâm hắn hưng phấn run rẩy ra sao.
Thật vất vả nửa tháng rốt cục qua đi, dì giúp việc rốt cục đến đi làm, Quý Sâm tưởng mình có thể tránh được một kiếp rồi, lại không nghĩ tới Lý Trạch Thừa càng thêm quá phận, thừa dịp bảo mẫu ở bếp chuẩn bị đồ ăn, xốc áo Quý Sâm lên, vùi đầu vào uống sữa, uống đến khi hai mắt cậu rưng rưng, lại không dám rêи ɾỉ lên tiếng, căng thẳng co cả ngón chân vào.
Chờ buổi tối bảo mẫu vào phòng cho khách nghỉ ngơi, Lý Trạch Thừa lại phóng túng, đóng cửa phòng ngủ lại, làm cậu đến khi thần chí không rõ, khóc cầu xin tha thứ.
Một lần quá phận nhất là Lý Trạch Thừa đóng cửa ban công, giữa đêm hôm khuya khoắt đặt cậu lên thủy tinh làm. Lúc đang cao trào, bảo mẫu đi ra mơ màng vào WC, mà ban công là kiểu mở, bọn họ và bảo mẫu trừ cái rèm căn bản chẳng có gì ngăn cản.
Lý Trạch Thừa thật ra không sợ, cắn tai Quý Sâm, sờ lỗ da^ʍ đang chảy nước, "Bé da^ʍ, đừng lên tiếng."
Quý Sâm nào dám lên tiếng, dưới tình huống nguy cấp như vậy, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể biếи ŧɦái cứng dọa người, đâm chọc loạn lên trong vách, Quý Sâm chỉ dám há to miệng thở dốc, muốn phun kɧoáı ©ảʍ không được phóng thích trong cơ thể ra chút.
May là bảo mẫu không bật đèn, tự lần sờ vào WC, vài phút sau lại cầm đèn pin về phòng.
Thần kinh cùng thân thể Quý Sâm đồng thời thả lỏng, chân mềm không đứng được, sau lại ngã lên người Lý Trạch Thừa, lại đổi lấy va chạm càng sâu.
. . . . . .
Trong tình huống như vậy, đừng nói là Lý Trạch Thừa không muốn, chính cậu cũng không có mặt mũi đi rửa xe làm thêm. Ở bên ngoài một ngày, ngực đã bị thấm ướt đẫm, Quý Sâm đành phải bỏ suy nghĩ này đi.
May mắn mỗi ngày dùng hai tiếng học xe vẫn không có vấn đề gì, Quý Sâm thi được bằng lái, lại không có việc gì làm. Cậu lại soạn túi sách, sáng nào cũng theo Lý Trạch Thừa ra cửa, đi nghe ké chuyên ngành hot nhất cả nước, cuộc sống cũng phong phú có ý nghĩa hơn trước nhiều.
Hai người cùng đi cùng về, như là về lúc cấp ba, ngoài chuyện lúc ra chơi Quý Sâm bị Lý Trạch Thừa kéo vào WC uống sữa thì chẳng có gì phiền não.
Nghe ké một học kỳ, nghỉ hè qua đi, hai ngực Quý Sâm bị Lý Trạch Thừa ngậm thế nào cũng không chảy sữa nữa, Quý Sâm rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ Lý Trạch Thừa thất vọng, kéo người đi đăng kí học năm nhất đại học.
Tiểu kịch trường:
Tiểu kịch trường một:
Khi Quý Sâm mang thai mê xem mukbang(*), tuy rằng cậu nhìn là buồn nôn, nhưng hoàn toàn không cản trở cậu xem người khác ăn cho đỡ thèm.
(Livestream ăn uống)
Ngày nào cũng xem người ta ăn ngon miệng, mình thì ngồi vào bàn ăn là bỏ chạy, kéo cũng không kéo về được. Ép cậu ăn cơm như ép uống thuốc, Lý Trạch Thừa đau đầu vô cùng.
Còn chưa tới Trung thu, Lý Trạch Thừa đã mang hai túi bánh Trung thu về, nói là quà Trung thu bạn cùng lớp cho. Quý Sâm và hắn không thích ăn đồ ngọt lắm, trước kia để ở trong nhà cũng phủi bụi.
Người mang thai ấy à, tính tình có chút kỳ quái, bạn còn phải dỗ, phải chiều, nếu không đáp ứng yêu cầu kỳ quái của Quý Sâm, cậu sẽ khóc lóc om sòm cho xem. Vợ người khác mang thai buồn bực thì khóc, Quý Sâm thích đánh. Không thỏa mãn cậu, cậu sẽ đè Lý Trạch Thừa lên giường đánh một trận, vừa đánh còn vừa lên án hắn không thương mình nữa.
Lý Trạch Thừa lại không dám phản kháng, sợ mình không cẩn thận một cái đυ.ng phải bụng cậu, chỉ có thể khúm núm xin cậu, đừng đánh vào mặt, ngày mai còn đi học.
Cho nên khi Quý Sâm vung tay lên, nhìn bánh Trung thu trước mắt cậu, như thổ phỉ ra lệnh cho hắn, "Ăn cho em xem, streamer lão Triệu hôm nay một hơi ăn 15 cái đấy! Anh đấu với anh ta một lần!", Lý Trạch Thừa chỉ dám đẩy kính, xin hoãn thi hành hình phạt cho mình, "Có thể. . . Ăn cái khác không. . . anh không thích ăn bánh Trung thu. . ."
Quý Sâm nổi giận, mắt như bùng lửa lại ầng ậc nước, chẳng hiểu ra sao trợn tròn mắt, bánh Trung thu bộp một cái rớt xuống đất, "Anh không thương em? Giờ em ngửi mùi bánh Trung thu đã muốn nôn, anh ngay cả giúp em đỡ thèm cũng không chịu? Em biết ngay anh căn bản không muốn đón Trung thu với em! Em đánh chết anh!"
Nắm tay một cái, mắt thấy sắp đập xuống.
"Ăn, bảo bối, anh ăn." Lý Trạch Thừa thấy không có đường phản kháng, nén giận nhặt bánh Trung thu rơi trên mặt đất lên, cau mày cắn mấy cái.
Quý Sâm được thỏa mãn yêu cầu, tâm tình tốt, khoanh chân ôm cánh tay xem mukbang.
Lý Trạch Thừa khổ không nói nổi, bánh Trung thu vừa ngọt vừa ngấy, ăn đến cái thứ năm đã sắp ói ra, mặt xanh xao uống liền mấy ngụm nước, xé mở túi thứ sáu định tiếp tục.
Không nghĩ tới Quý Sâm vỗ vỗ tay hắn, "Được rồi, đừng ăn nữa."
Lý Trạch Thừa tưởng cậu rốt cục đau lòng mình, ôm Quý Sâm muốn hôn, lại bị người ghét bỏ đẩy ra, cầm máy tính bảng trên sofa lên, "Ăn trông chẳng ngon gì, không vui, em đi xem Triệu ca đây."
Tiểu kịch trường hai:
Cực kỳ lâu sau đó, con trai mới lên cấp hai, Quý Sâm cũng 31, tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng nói thế nào cũng tính là sống cùng Lý Trạch Thừa 14 năm, lời ngon tiếng ngọt lãng mạn thiên mã hành không gì cũng đã không thích hợp nữa, ngay cả ba chữ yêu nói ra khỏi miệng cũng có chút e lệ. Có lúc cậu cũng nghĩ, 7 năm không ngứa, vậy 14 năm ngứa sao?
Nghĩ đi nghĩ lại không tự chủ nói ra miệng, Lý Trạch Thừa thừa dịp con không ở nhà, đè cậu xuống ghế salon hôn cậu đến thở cũng không kịp thở, hôn xong ôm cậu tiếp tục xem báo cáo trong tay, cũng không định đáp lại lo được lo mất trong lúc rảnh rỗi của cậu.
Quý Sâm làm bộ thở dài, nói quả nhiên là vợ chồng già, trước đây còn có thể nói lời dễ nghe, giờ thì dỗ cũng lười gạt mình.
Ngày hôm sau Quý Sâm vừa mới họp xong đi ra văn phòng, thực tập sinh lỗ mãng xông tới, "Anh Quý, có chuyển phát nhanh."
Chuyển phát nhanh? Lúc nào thì cậu gửi chuyển phát nhanh đến tới công ty nhỉ?
"Cái gì?"
Thực tập sinh đỏ mặt lên, nhỏ giọng, "Anh xem là biết..."
Nhìn vành tai hồng thấu của thực tập sinh, Quý Sâm có loại dự cảm xấu, cậu bước đến, thấy mấy đồng nghiệp nữ vây quanh bàn ríu ra ríu rít thảo luận.
"Làm sao thế?"
Các đồng nghiệp cùng nhau nhìn cậu, chế nhạo, "Lão Quý này, ai nảy sinh ý xấu tặng hoa cho anh thế? Không sợ bà xã giận hả?"
"Ha ha không nhìn gương mặt kia của anh Quý đi, mấy năm nữa cũng có thể hút không ít em gái đấy."
Các đồng nghiệp tản ra, Quý Sâm liếc nhìn một bó hoa hướng dương trên bàn, vàng óng, sáng đến chói mắt.
Ai gọi người đưa tới không cần nói cũng biết.
Mặt cậu mắc cỡ không nhịn được, vẫn là đỡ trán thở dài nói, "Chính là bà xã tặng, người nhà tôi... Thẩm mỹ tương đối đặc biệt, tôi thích. Tản đi tản đi. Tôi tự cầm."
Các đồng nghiệp thấy cậu lúng túng, cười vui vẻ xô đẩy nhau đi, Quý Sâm ôm bó hoa có thể che mấy mặt người lên, phát hiện một tấm thiệp bên trong.
Chỉ lo người kia viết cái gì người không nhìn nổi, Quý Sâm dùng âu phục che, cẩn thận mở ra.
Là chữ viết quen thuộc hơn mười năm, đầu bút lông so với lúc trước nhiều hơn mấy phần dấu vết tháng năm.
——— Em là mặt trời nhân gian mà tạo hóa ban tặng, mà anh là ánh trăng bị em đánh rơi.
Tiểu kịch trường ba:
Lý Trạch Thừa sống nhiều năm như vậy vẫn không hứng thú lắm với ăn uống, xưa nay không có đồ ăn vặt đặc biệt nào đi vào pháp nhãn của hắn.
Thế nhưng ai có thể nghĩ tới khi nhét bánh gạo mà con trai a a a a cầm lấy dính đầy ngụm nước nhét vào trong miệng mình, cả người hắn đều thăng hoa.
Lý Trạch Thừa trợn to đôi mắt vốn ghét bỏ, này, cái này chẳng lẽ chính là cảm giác lúc Quý Sâm ăn que cay?
Không sai, Lý Trạch Thừa động lòng với đồ ăn vặt nhạt nhẽo.
Đây là lần đầu tiên, vẫn còn có chút thẹn thùng, hơn nữa đây là đồ ăn vặt của con, sao hắn có thể nói với Quý Sâm hắn thích ăn đồ trẻ con được.
Cho nên tự mình lén lút, thừa dịp lúc bà xã vắng mặt, vừa viết luận văn, vừa hự hự mà gặm bánh của con.
Chờ con trai chỉ vào hắn gào khóc, bong bóng nước mũi treo đầy mặt, hắn mới phản ứng được hắn lỡ ăn hết rồi.
Nào có cái gì, mua thêm là được rồi.
Từ ngày đó trở đi Lý Trạch Thừa vẫn luôn meo meo mua một gói tích trữ một gói, Quý Sâm không có mặt liền ăn vụng, ngụy trang đến thiên y vô phùng. Ai nghĩ đến có một ngày vất rác chậm một bước, bị Quý Sâm lật được một gói không và một gói đầy.
"Gói này có thấy bao giờ đâu nhỉ, sao lại nhiều hơn một gói rồi? Bảo bảo ngày hôm qua không phải chỉ ăn hai cái sao?"
"..."
"Ai ăn?"
"Con."
"A a a a!" Bảo bảo không biết xảy ra chuyện gì, ngồi trên thảm trải sàn cắn dụng cụ mài răng cười ngây ngô, nhìn hai ba ba, nước miếng chảy đầy tay.
"Lặp lại lần nữa?"
"Con em."
"Anh nghĩ em sinh ra heo chắc? Lý Trạch Thừa!"
"..."
Tiểu kịch trường bốn:
Lúc con trai mở mắt nhìn, câu đầu tiên Quý Sâm nói với nó là, "Nào, để anh ôm." Sau lại ngẫm sai sai thế nào.
A đúng, đây không phải con người khác, là con cậu, cậu còn chưa quen việc mình đã làm ba rồi.
Nhưng tự xưng là ba lại thấy thẹn, Quý Sâm đỏ mặt, lắc lư đứa bé mắt nửa nhắm nửa mở trong tay.
Lý Trạch Thừa mặt dày dán lên, mở hai tay với Quý Sâm, "Nào, anh ôm."
Về xưng hô của con với bọn họ: Quý Sâm bảo con gọi cậu là ba, kỳ thật gọi cậu là mẹ cũng đúng, nhưng ngẫm lại thì thôi quên đi. Không phải nói con gái không tốt, những người phụ nữ đời này cậu gặp ai cũng đẹp đẽ đáng yêu, mà là vai diễn mẹ này bình thường là phụ nữ đóng, gọi cậu là mẹ cứ thấy thẹn thùng, huống chi tránh cho một ít xấu hổ không cần thiết, gọi ba vẫn là hơn.
Lý Trạch Thừa tỏ vẻ không sao cả cũng không bác bỏ đề nghị bảo con gọi ba của Quý Sâm.
"Gọi ba cũng được."
"Ừm được rồi."
. . . . . .
Vì thế khi bạn nhỏ Lý Vũ Tế đến nhà trẻ lần đầu tiên thử kết bạn đã thất bại.
Bạn cùng bàn mặc váy công chúa rất đáng yêu, nó đặt cằm lên bàn, mồm miệng không rõ nhìn cô bé đội vương miệng kia, "Tớ tên là Lý Vũ Tế, cậu tên gì thế?" Nước miếng còn nhóp nhép chóp chép.
"Tên của con gái là bí mật, cho nên tớ chỉ có thể nói cho cậu tên ở nhà của tớ, tớ tên là Trần bảo bối." Kỳ thật là không nhớ được tên thật nên cô bé mới nói vậy, vừa nói còn vừa lắc vương miện.
"Tên ở nhà là gì?"
"Cậu ngốc thế, tên thật gọi ở ngoài, tên ở nhà là người thân gọi chứ sao."
"Ồ, thế tên ở nhà của tớ là Đa Nhất."
"Nhà cậu có mấy người? Cậu có anh trai không? Tớ có anh trai. Anh tớ tốt lắm."
"Tớ không có anh trai, tớ chỉ có ba, ba."
"Cái gì mà ba với ba, ba và ba là một người, chỉ có một ba thôi."
"Cậu nói bậy, có ba, ba và tớ."
"Ba ba ba, Lý Đa Nhất, cậu bị nói lắp hả?"
Lý Vũ Tế chưa hiểu lắm nói lắp là ý gì, nhưng từ sắc mặt của cô bé, nó tự giác đây chẳng phải lời hay gì.
"Cậu mới nói lắp! Cả nhà cậu nói lắp! Ba ơi! ! ! Có người bắt nạt con! Ba mau tới a a a! ! !"
Cô bé bị cảnh này dọa sợ, cô bé tưởng Lý Đa Nhất nói lắp nên mới vậy, nghe tiếng khóc của bạn cùng bàn càng lúc càng lớn, cô bé cũng chảy nước mắt, mở to miệng gào khóc lên, "Cô ơi! Hu hu!" tiếng khóc của trẻ con lan rất nhanh, nhất thời, cả phòng học toàn là tiếng khóc.