Sau một lúc lâu, Cố Kình khàn giọng nói: "Bảo bối... Chơi đủ chưa?"
Lúc này Diệp Minh Hoan thật sự đã hành Cố Kình đến thảm thiết! Nhưng nhìn hắn bởi vì kiềm chế mà bắp thịt cả người nổi gồ lên từng khối, mồ hôi chảy thành sông, chưa kể đến dươиɠ ѵậŧ nóng hừng hực chịu đủ khổ nạn dưới háng đang nghẹn khuất như sắp sửa phun trào.
Thiếu niên cảm thấy đã đạt được mục đích, huống hồ lúc này hậu huyệt mình bị chính mình nghịch đến cơ khát, gấp gáp đợi nam nhân thọc vào cắm cắm một cái, thế là đành thút tha thút thít cởi dây thừng cho hắn.
Dây trói vừa cởi, Cố Kình thật sự không có hành động khác người gì, chỉ ôn nhu ôm thiếu niên đang đuối cả người vào lòng, hôn vành tai y, "Tra tấn đại ca thành như vậy, bây giờ trong lòng sảng khoái chứ?"
"Ô..." Diệp Minh Hoan lợi dụng, bắt lấy bàn tay đại ca đưa xuống dưới thân mình, "Mặt sau, mặt sau còn nhộn nhạo... Muốn đại ca cắm..."
Ngón tay đầy vết chai của Cố Kình nhẹ nhàng áp lên lỗ thịt đang chảy ái dịch róc rách, "Á", Diệp Minh Hoan kinh hô một tiếng, sau đó ghé vào bờ vai rộng rắn chắc của nam nhân, theo sự mơn trớn suồng sã dưới thân, thở gấp rêи ɾỉ mềm như bông.
Chẳng bao lâu sau, Cố Kình đã cắm đến ba ngón tay, xoay vòng đốt lửa khắp nơi bên trong cơ thể thiếu niên. Diệp Minh Hoan nào chỉ thỏa mãn với ba ngón tay, da^ʍ lãng kêu lên: "Không cần... Ưʍ... Muốn thứ nóng hơn, tiến vào, tiến vào..."
Cố Kình sủng nịch mυ'ŧ hôn khóe môi y, vạch cặp mông y ra, đồng thời rút ngón tay về, thay bằng cự vật cương cứng đã lâu dưới háng.
Hắn đỡ lấy thân mình Diệp Minh Hoan, qυყ đầυ cực đại trên cái chày thịt cạy chiếc miệng ấm ngọt ngào, đột ngột xông vào con đường cơ khát ——
"Ưm á —— a...!"
Thao nhập mong chờ đã lâu khiến Diệp Minh Hoan bật ngưỡng cổ, ưỡn ngực lên cao ngất, nhắm chặt hai mắt, tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ bị nam nhân xâm phạm từ trong ra ngoài.
Nào biết Cố Kình chỉ vừa thao vào một cái, qυყ đầυ lại im bặt, dừng động tác. Hắn ung dung ngắm nhìn hai má lúm đồng tiền đỏ hồng của thiếu niên, cùng với bộ dáng chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận hoan ái, vải lụa mỏng trên người cũng cởi hững hờ, dưới ánh nến mông lung, thân thể y như quả vải lột vỏ, trơn bóng mỹ diệu khiến người ta chết ngay trong đêm cũng được.
Diệp Minh Hoan bỗng bị treo nửa đường, không trên không dưới, gấp đến độ liều mình co thắt cái lỗ nhỏ: "Sao... sao tự nhiên dừng vậy! Hả... Tiến vào đi a!"
Cố Kình nặng nề thở ra một hơi: "Minh Hoan, vừa rồi kêu cái gì? Lại kêu một tiếng cho tướng công nghe."
Diệp Minh Hoan vốn còn chưa hiểu, nhưng vừa nghe đến hai chữ "tướng công", mặt "bùm" một phát, đỏ bừng.
"... Đệ... đệ không biết, không nhớ!" Vừa rồi y tự an ủi đến đê mê, nam nhân hư hỏng này lại ở bên tai cứ đề cập đến cái chữ "tướng công tướng công" dụ y, y nhất thời sướиɠ đến mơ hồ, ấy thế mà kêu ra hai chữ lúc trước vẫn luôn khó mở miệng, lêи đỉиɦ.
Lúc này Diệp Minh Hoan xấu hổ không chịu nổi, nhưng sau khi hậu huyệt bị cái thứ to khủng đó căng ra thì không bị nó thâm nhập tiếp nữa, tra tấn đến động mật bên trong trống trải vô cùng, vách thịt hư không muôn vàn, không ngừng xoắn chặt.
"Đại ca... Đại ca, đừng đùa mà, mau tiến vào đi! Thao vào..."
Cố Kình nắm chóp mũi nhỏ xinh của y, thành tâm chơi xấu: "Đệ lại kêu một tiếng, tướng công sẽ lập tức đi vào, cắm bay cả linh hồn nhỏ bé của đệ ra."
"Ô... Không muốn... Huynh mau tiến vào đi, hảo ca ca, tình ca ca, tiến vào..." Diệp Minh Hoan làm nũng, "Tiến vào, huynh thao thế nào cũng không sao, thao hư đệ cũng được..."
Cố Kình nhíu mày: "... Gọi tướng công."
Da mặt Diệp Minh Hoan rất mỏng, lúc thần trí vẫn còn tỉnh táo, làm sao cũng không thể kéo da mặt xuống để mà hô lên cái xưng hô khiến người ta thẹn thùng như vậy, với y mà nói, một câu "tướng công" thậm chí còn khó mở miệng hơn cả những lời hạ lưu tục tĩu.
"Không... không gọi... Ca ca thao đệ đi, ưm a! Côn ŧᏂịŧ lớn quá..." Diệp Minh Hoan thấy Cố Kình vẫn thờ ơ, tức đỏ cả mắt, ưỡn ngực, cố nặn thịt vυ' cho ra một độ cung, đưa lên mặt nam nhân, "Ưʍ... ư... Nơi này của Minh Hoan thật chộn rộn, muốn đại ca hôn một cái..."
Nụ hoa thanh tú động lòng người cứ kề sát bên miệng, khiến người ta nhịn không được muốn nuốt nó vào trong.
Cố Kình thổi nhẹ lên đầṳ ѵú Diệp Minh Hoan, ngay sau đó ngậm lấy chiếc núm như hạt đậu đỏ, cắn một cái không nhẹ không nặng, nghe một tiếng kêu sợ hãi phát ra trên đỉnh đầu, tát một phát lên mông thiếu niên: "Có gọi không thì bảo?"
"Không... Không..." Diệp Minh Hoan còn không sợ chết vỗ vỗ đầu nam nhân, ấn lên bộ ngực mình, đồng thời chỗ ấy không ngừng co bóp, nén ép, vọng tưởng mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ vào thật sâu.
"Núʍ ѵú nhộn nhạo, mυ'ŧ... Muốn đại ca mυ'ŧ một cái..."
Cố Kình lắc đầu, "Thật là một thằng nhóc bướng bỉnh."
Dứt lời, hai tay ghìm eo Diệp Minh Hoan, ấn mạnh cả người y lên côn ŧᏂịŧ mình —— chỉ nghe tiếng nước da^ʍ mĩ đột nhiên vang lên, cự long gào thét chui vào con đường mật ngọt, hung hăng cắn một ngụm lên hoa tâm!
Thiếu niên mang theo tiếng khóc nức nở hét lên cao vυ't, gần như thất thanh.
"—— Ứm ——! Á a, sâu quá... Thao tới rồi, đại ca thật tuyệt, a... Muốn ăn, còn muốn..."
Không ngờ, cái thứ vừa thô vừa dài kia chỉ cho y sung sướиɠ trong nháy mắt rồi lại lui ra ngoài ngay lập tức, tiếp tục trấn thủ ở cửa động như lúc nãy, không chịu cho y thống khoái.
"Đại ca! Đại ca ——! Hu u..."
"Còn gọi đại ca?"
Cố Kình cười tà, lại thao vào lần nữa, ngay khi y đang sướиɠ thì nhanh chóng rút ra, nói: "Gọi một tiếng tướng công, ta sẽ cho bảo bối thoải mái."
"Hu hu... Hức..." Diệp Minh Hoan nghẹn ngào lên án, "Huynh chỉ biết bắt nạt đệ... Hu —— oa a!"
Côn ŧᏂịŧ lại lật đổ Hoàng Long, chọc thủng từng tầng mị thịt bện chặt, nghiến thật mạnh lên dương tâm, sau đó không màng sự liều mình níu kéo của những thớ thịt ngọt ngào, vô tình rút ra.
Nếu Diệp Minh Hoan chưa bao giờ được thỏa mãn thì có lẽ y vẫn có thể nhẫn nại, nhưng đã hưởng qua quả ngọt, giờ đây y đã là một kẻ lòng tham không đáy, làm sao có thể chống cự chứ! Cuối cùng Diệp Minh Hoan cũng hỏng mất:
"... Tướng công! Tướng công... Thao đệ đi, hung hăng... hung hăng cắm đệ, cho đệ đi mà... đệ muốn ——"