"Huynh đừng nhúc nhích! Ta tự mình làm."
Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Minh Hoan tự nhiên có chút ngượng, một tay bắt lấy thân dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của Cố Kình, vừa xoay đầu lại đã đối diện với ánh mắt đầy tính xâm lược như mãnh hổ dã thú của nam nhân.
Ô… Coi cái điệu bộ này của đại ca thật giống như là muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Diệp Minh Hoan vội dời ánh mắt, hít sâu một hơi, dẩu mông lên, chậm rãi hạ cơ thể xuống cự vật trong tay.
"… U, ưm…"
Thiếu niên buông nhẹ hơi thở, cánh mũi khép mở liên tục, nỗ lực thả lỏng thân thể. Cửa động dần dần nuốt lấy cái qυყ đầυ hơi cong, bó bọc dươиɠ ѵậŧ tím đen từng chút từng một, tựa như một cái miệng nhỏ đẫm nước, "Um… A ưm…"
Cố Kình im lặng nhìn hai mắt khép hờ, khuôn mặt yêu dã, bộ dạng dâʍ đãиɠ của Diệp Minh Hoan, suýt chút nữa không kềm được, miệng vết thương lại muốn phun máu, chỉ đành cắn chặt răng, ngực phập phồng kịch liệt, dục hỏa ứ đọng nơi bụng dưới vẫn cháy phừng phừng.
"A…"
Diệp Minh Hoan vừa nuốt cự vật được một nửa thì mệt muốn chết, dừng lại thở hồng hộc.
Cái thứ đó của nam nhân quá lớn quá dài, cho dù cửa sau của y đã đủ mềm mại ướŧ áŧ nhưng nhét một quái vật to như vậy vào thì vẫn quá miễn cưỡng, may mà y đã lên giường rất nhiều lần, thân thể sớm quen, không đến mức thống khổ bao nhiêu, chỉ là sau động tác đè ép khống chế hậu huyệt nuốt cái thứ ấy thì y quá mệt mỏi, mông dường như sắp bị chuột rút.
Diệp Minh Hoan vừa chờ thân thể bình ổn lại, vừa bắt lấy nửa khúc thịt còn dư ở bên ngoài, vô thức vuốt ve.
Thiếu niên ngậm nửa khúc dươиɠ ѵậŧ của nam nhân không biết rằng động tác này chẳng khác nào cố tình châm lửa.
Thoắt cái, giống như nhận thấy được có gì đó không đúng, Diệp Minh Hoan thở gấp một tiếng, cơ hồ cho rằng đại ca tự cắm côn ŧᏂịŧ hắn vào lút cán, bởi vì lúc này đoá hoa ngọt ngào của y đã bị căng ra thẳng băng, dường như bị nong đến cực hạn rồi!
"A… Đại ca, đừng… đừng… đừng có lớn ra nữa mà, ca…"
Cái kiểu xin tha như vậy hoàn toàn chính là lửa cháy đổ thêm dầu, tiểu thiếu gia đáng thương chỉ đành bị cái người đã tích đủ sức lực, thúc làm!
Cự vật gào thét muốn phá tan từng tầng thịt ngọt ngào, đổ dầu vào nơi lửa nóng sâu trong cửa thịt —— Qυყ đầυ Cố Kình ngứa ngáy khó nhịn từ lâu, hắn thúc mạnh háng một cái, giã phập đến tận đế, hung hăng nghiến qua điểm da^ʍ.
"Ááá!! ——” Diệp Minh Hoan ngửa đầu hét lên cao vυ't, còn không quên đè thân trên Cố Kình lại, “Không… không được… huynh không thể lộn xộn…”
“Yêu tinh da^ʍ loàn! Đệ muốn tra tấn chết ta…” Hai mắt Cố Kình muốn phun lửa, ghì chặt xương hông thiếu niên, thúc thẳng lên. Mặc kệ cả người đều là thương tích, bụng chảy máu, cứ thế sử dụng lực hông mà thường nhân khó có thể thừa nhận.
Chỉ chốc lát sau Diệp Minh Hoan đã bị làm đến tê dại đuối cả người, chảy nước mắt liên tục xin khoan dung, nhưng chẳng nói tròn được câu nào.
Thân thể mềm mại ngã xuống l*иg ngực nam nhân, nhưng vách thịt còn quấn chặt côn ŧᏂịŧ, siết chặt qυყ đầυ. Cố Kình cắm càng sâu càng mạnh, cái lỗ bé xinh sẽ thít càng chặt.
"Á á… Á… Ố ưm… Ca, á á…!”
Diệp Minh Hoan đã sớm không còn sức nói chuyện nhưng mỗi lần nam nhân thúc lên thì từng tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mị lại không ngăn được, bị thúc ra một cách đứt quãng, xấu hổ không chịu nổi. Lần nào y cũng cắn chặt môi dưới, ngừng thở, lại chỉ có thể đổi lấy những cú thúc càng thô bạo hơn của hắn.
Cố Kình cực thích nghe Diệp Minh Hoan rên, giọng nói sạch sẽ trong trẻo ngày thường của thiếu niên vào lúc này sẽ trở nên triền miên mềm mại, trong ngây thơ mang theo sắc khí tìиɧ ɖu͙©.
Mỗi khi hắn chầm chậm nghiến, y sẽ phát ra tiếng ngâm khẽ trầm trầm như chú mèo con làm nũng; lúc hắn nắc từng cú từng cú, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều ấy sẽ bắt đầṳ ѵút lên, biến thành những tiếng kêu da^ʍ mị đứt quãng vồn vã; mà khi hắn dập vào lút cán, tiếng rêи ɾỉ của thiếu niên bỗng nhiên cất cao, quyến rũ thánh thót giống như nữ nhân, nghe đến màng tai người ta cũng muốn xuất huyết, chỉ hận không thể hung hăng làm chết y.
Cố Kình một tay vuốt tấm lưng trần trụi mướt mồ hôi của Diệp Minh Hoan, một tay bóp mông thịt y, co chân lên, vào sâu rút cạn, côn ŧᏂịŧ luôn ngâm sâu trong con đường mật ngọt, tiến hành nhấp với biên độ nhỏ.
Diệp Minh Hoan nằm trên ngực Cố Kình, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của nam nhân.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Từng tiếng từng tiếng, cùng với nhịp tim rung động của chính mình —— hai người dán thật sự sát nhau, giống như hòa thành một thể, tiếng tim đập cũng cùng một nhịp.
“… A… Ứ ứ á, ứ…!”
"Đừng chạm vào… chỗ đó, a há!… Chờ…”
"Á á, á ——!! Ca, ca, huynh chậm một chút, chậm một chút ô —— huynh muốn thao chết ta…”
Diệp Minh Hoan hét chói tai, khóc thút thít, bị Cố Kình đưa lêи đỉиɦ cực lạc, cái miệng phía trên thì van cầu xin tha, nhưng cái miệng phía dưới thì bị thao rục đến không nỡ để nam nhân rút ra.
Hai người dây dưa không biết mệt mỏi đến chạng vạng, rồi lại đến bình minh, Cố Kình không biết mình đã đuổi bao nhiêu người đến bẩm báo, mãi tới khi hắn thống thống khoái khoái làm đối phương đến ngửa mặt nằm sải lai, ngã trên giường đệm thở hết nổi, chết ngất, mới bỏ qua cho người ta. Bản thân mình thì toàn thân đầy máu, còn đáng sợ hơn cả lúc mới được nâng từ trên chiến trường xuống.
Chấm dứt chuyện trên giường, Cố Kình rót một ngụm trà lạnh vào miệng, ngậm đến khi nó âm ấm mới truyền từng ngụm từng ngụm qua cho Diệp Minh Hoan thông cổ. Cũng không quan tâm cơ thể mình da tróc thịt bong, ôm lấy thiếu niên, cảm thấy mỹ mãn, cùng nhau nằm trên giường.
Cố Kình trọng thương, cơ thể hư nhược, lại không chú ý chăm sóc miệng vết thương, có chút nhiễm trùng nóng lên, đã lâu không ăn uống, còn tiết rất nhiều dương tinh vào bụng Diệp Minh Hoan, bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề, hô hấp nóng rực, cả người vô lực.
Nhưng hắn lại không để trong lòng, ôm thiếu niên ngủ say, nhìn hoài không chán. Hôn hôn khuôn mặt nhỏ, vuốt vuốt chóp mũi nhỏ, xoa xoa bờ môi châu, coi Diệp Minh Hoan như một con búp bê thật to mà chơi đến quên cả trời đất, càng ngắm càng thích.
Hai người làm bậy như vậy một tràng, chuyện đương nhiên, dù lúc trước đã ăn linh đan diệu dược cấp thần tiên, Cố Kình cũng chịu không nổi, ngã bệnh rồi.
Bùi quân y tiến vào thu thập cục diện rối rắm, không thể không đổ ập một trận rầy la xuống, cuối cùng còn kê mấy phương thuốc bổ thận tráng dương.
Diệp Minh Hoan ở bên cạnh mặt đỏ bừng, thấy quân y lui xuống, y ngồi ở mép giường đại ca nói: “Sao huynh lại… không biết tiết chế như thế.”
“Đều tại Minh Hoan.” Sắc mặt Cố Kình trắng bệch nhưng vẫn còn cười đến trơ mặt ra, “Rất giống yêu tinh hút tinh người, khiến đại ca nhìn thấy đệ là lập tức bị mê hoặc ngu muội đi không nổi, nào còn cố kỵ những thứ này nữa.”
Khi nói chuyện, bàn tay quấn đầy băng vải của hắn vẫn không nghiêm chỉnh, sờ soạn khắp người Diệp Minh Hoan từ trên xuống dưới.
Diệp Minh Hoan tức muốn hộc máu nói: "Tại sao lại là tại đệ! Hôm qua là ai quản không được cái thứ hạ lưu ấy, để nó cứng ngắc chọc lên người đệ, đệ thấy huynh đáng thương, giúp huynh thư giải, đã bảo huynh không được nhúc nhích rồi nhưng huynh lại không nghe, còn đem ta… ờm.”
Thẳng thắn như Diệp Minh Hoan giờ phút này cũng nói không được lời dâʍ đãиɠ như “Đem ta thao đến nhũn cả người”. Cố Kình vỗ tay cười ha hả, cười đến thiếu niên càng thêm xấu hổ và giận dữ, khó xử một lát, đành phải dời đề tài:
“… Bây giờ tình hình chiến sự như thế nào?”
"Hôm ta trọng thương đã đánh chết vạn phu trưởng* của bọn họ.” Cố Kình nói, “Lúc này địch quân thương vong nặng nề, sĩ khí yếu ớt, trong thời gian ngắn sẽ không khai chiến. Đợi quân ta nghỉ ngơi lấy sức một thời gian sẽ nhân cơ hội tốt này thừa thắng xông lên hoàn toàn tiêu diệt họ.”
*Cấp bậc trong quân đội cổ đại, chỉ huy của quân đoàn tiền tuyến, có thể ngang hàng với người đứng đầu quân đội.
“Báo ——”
Đang nói chuyện, ngoài trướng có một trinh thám vội vã chạy tới.