Quyến Rũ

Chương 31 (H)

"—— A a a! A ——!! Á! ..."

"Không muốn! A —— Cứu mạng... Ta sắp chết rồi, sắp chết rồi... ! Van xin ngươi —— quá nhanh, ưm! Quá... Á!!"

Qυყ đầυ nhếch lên* của nam nhân cơ hồ nhiều lần nghiến qua tuyến tiền liệt y, dồn hết sức lực, dùng lực đạo đến ngay cả hô hấp cũng tước đoạt, khiến y lúc sống lúc chết, nửa sống nửa chết, thân mình ở đâu, hồn cũng không biết. Cổ họng bị thao đến hơi sưng, bây giờ khàn khàn phun ra lời xin tha, cuối câu lại cao vυ't lên, mang theo mị hoặc như rêи ɾỉ.

*Vì tên này có tờ rym hơi cong, nhắc cho mọi người nhớ :v

"Quá sâu... Đừng mà, không muốn! A a a —— Sâu lắm rồi, không được, ta... Ha a..."

"Sướиɠ không? Bắn đi."

Nam nhân lại thúc vào sâu hơn, Diệp Minh Hoan bị làm đến răng đánh nhau cạch cạch, sau đó run run rẩy rẩy vươn tay, vuốt ve nghiệt căn dưới thân đang không ngừng rỉ nước.

"Á." Nam nhân ngăn động tác y lại, giam cổ tay mảnh khảnh nọ vào trong lòng bàn tay hắn, "Minh Hoan đã quên rồi sao? Ngươi có thể chỉ dựa vào cái miệng nhỏ phía sau mà tới cao trào..."

"Hu hu..."

Nghiệt căn cực nóng thao mở thịt mềm ở chỗ sâu nhất trong cơ thể, nam nhân lại còn dần dần tăng thêm lực đạo xâm nhập.

Động tác mang theo tính xâm lược nguy hiểm này khiến Diệp Minh Hoan hoảng hốt mở to hai mắt, sợ run rất lâu, mới kinh hãi nói: "Ngươi... Không được, không được! Không được... Không muốn... Rút ra, rút ra đi..."

Hắn còn muốn tiến vào toàn bộ... Hắn còn muốn đem hai túi trứng nặng trĩu kia cùng nhau thao vào!

"Rốt cuộc ngươi định làm gì!" Diệp Minh Hoan hỏng mất khóc lớn, "Ngươi muốn làm gì! Ngươi thả ta ra!!"

Thân thể này cho tới hôm nay, đã bị gã ta chà đạp đến nông nỗi này, y còn có tư cách nào đi thích đại ca?

Đại ca... Đại ca...

Nếu như là đại ca thì tốt rồi, nếu như... Nếu như đại ca có thể biết được tâm ý của y, nguyện ý dù cho đạo nghĩa có ngăn trở cũng không chùn chân, cùng y ở bên nhau...

Nếu như người giờ phút này ôm y, âu yếm mật ái thương yêu y... là đại ca, thì thật là tốt biết bao...

"..."

Đại ca... Đại ca...

"—— Ưm á!!"

Sắc mặt Diệp Minh Hoan đỏ lên, thân trên đột nhiên giãy dụa, ngón chân trơn bóng như ngọc quắp chặt vào trong, người căng thành một đường cong. Y cao giọng kêu lên, cứ thế mà tiết dương tinh.

Nam nhân bị hậu huyệt đột nhiên siết chặt đến đau, không khỏi líu lưỡi: "Ngươi đang nghĩ đến cái gì? Sao lại trở nên da^ʍ như vậy... Chỉ kẹp lấy côn ŧᏂịŧ của ta mà đã tiết."

Nghĩ đến cái gì...

Trong đầu, dần dần hiện ra một khuôn mặt.

Dung mạo như dao vót rìu đυ.c, băng lãnh như thanh đao rút khỏi vỏ, trầm tĩnh mà khí thế dữ dội.

... Đại ca...

Tứ chi Diệp Minh Hoan mềm oặt, trên mặt xuất hiện sự trống rỗng mù mờ sau cao triều. Mà lúc này qυყ đầυ bành trướng kia vẫn còn chèn tại tâm huyệt, lỗ tinh hô hấp, khẽ giần giật. Nam nhân thấy y không kêu nổi nữa, chẳng nói lời nào mạnh mẽ vặn bung hai cánh mông y ra, dồn hết sức lực thúc mạnh vào trong thân thể người nọ một cái!

"Ứm ——!!"

Nam nhân rút cự căn ra khỏi những cú xoắn chặt bên trong đoá hoa, sau đó lại dập vào thật mạnh, chọc thủng tầng tầng mị thịt, lật đổ Hoàng Long, nghiền nát dương tâm. Thân thể Diệp Minh Hoan bị thao đến xóc nảy lắc lư, vậy mà nam căn đằng trước lại thấm chảy không ít tuyến dịch.

Cốc đạo ngọt ngào bị hành đến thốn rát tê dại, gương mặt thiếu niên vặn vẹo, không biết là thân thể bị giày vò ra kɧoáı ©ảʍ hay là nội tâm đang đau đớn, "Á á á ——! A a... Sắp bị thao hỏng mất... Thật sự sắp hỏng mất! Á á... không muốn... ô... Ưm ư..."

Nam nhân đã sớm muốn bắn nổ cái miệng nhỏ nhắn dâʍ đãиɠ này, nhưng lại lưu luyến kɧoáı ©ảʍ mê người khi được vách thịt quấn quýt xoắn chặt, cố đè xuống du͙© vọиɠ bắn tinh.

Kɧoáı ©ảʍ chất đống đã lâu khiến hai mắt hắn rực đỏ, nặng nề thở gấp. Da thịt hai người dán vào nhau, mồ hôi nóng cũng trộn lẫn nhau, cơ bắp căng phồng của hắn cũng theo từng cú thúc hông mà chấn động kịch liệt. Hắn cuồng loạn cắи ʍút̼ phần gáy, đầu vai của Diệp Minh Hoan, hạ thân thì dập như sóng to gió lớn, một đợt lại một đợt sóng, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nhiều lần thọc mạnh vào điểm da^ʍ!

"Quá nhanh... Quá nhanh... Sắp bị thao hư mất —— á á á! ! Tha cho ta đi... Buông tha ta đi mà... Ưm a a á... !"

Diệp Minh Hoan bị nam nhân làm đến loạn thần trí, cơ hồ sẽ bị du͙© vọиɠ cuồng lãng gϊếŧ chết như vậy. Y cực lực xoay đầu qua, nhưng không phải vì muốn thấy rõ bộ dáng nam nhân, mà chỉ vội vàng tìm được cái miệng mím chặt của hắn, tận lực gặm lên.

Nam nhân mạnh mẽ gầm rống một tiếng, túi trứng để bên ngoài mật huyệt run lên dữ dội, bỗng tϊиɧ ɖϊ©h͙ như mở đập vỡ đê, tưới lên thành ruột nhạy cảm ——

Diệp Minh Hoan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ù tai hoa mắt, trong đầu bùm bùm nổ tung, dươиɠ ѵậŧ mới tiết chưa được bao lâu lại run rẩy, lộp bộp bắn ra chất dịch trắng đυ.c.

"Ưm —— ha ha, a... A a..."

Nam tinh ào ạt phun mạnh, rót tràn động thịt vốn đã căng đầy đến cực hạn, sau đó phụt "phốc phốc" ra ngoài nhuỵ hoa. Diệp Minh Hoan đã không còn sức lực, nhỏ giọng kêu da^ʍ: "Bắn vào... bắn vào hết rồi... Hu hu... Nóng quá..."

"Chờ ... chờ chút... Sao lại, a a... Sao lại còn có, a ——"

Huyệt tâm co co giật giật, bên trong cốc đạo, mỗi một tấc mị thịt, mỗi một cái nếp uốn, đều bị cột tinh hữu lực của nam nhân xối vào, sau đó xâm chiếm len lỏi vào từng tấc vuông một.

"A a... Dừng lại, đừng mà... Bụng, bụng sắp chứa không hết... Cầu xin ngươi..."

"Không muốn! Không muốn... ! Á a a a..."

Lần này lượng tinh mà nam nhân bắn ra vừa nhiều vừa mãnh liệt, Diệp Minh Hoan thậm chí sinh ra một loại ảo giác đang bị nam nhân tiểu vào người. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bơm đầy cơ thể, bụng dưới vốn bằng phẳng mềm mại cũng hơi nhô lên.

Thiếu niên nhục nhã đến hận không thể nhắm mắt lại ngất đi.

"Lớn bụng rồi?"

Nam nhân thở dồn dập bên tai y, một tay sờ lên phần bụng hơi phồng phồng, trêu tức nói: "Trong bụng Minh Hoan, đều là của ta..."

Bụng, vậy mà lại bị nam nhân bắn lớn...

Trong lòng Diệp Minh Hoan tràn đầy khuất nhục, sau đó bị nam nhân thao loạn bắn nhanh thêm một trận nữa, bây giờ đang vừa chảy nước mắt, vừa mặt đỏ tai hồng thở dốc, dáng vẻ mang theo vài phần yếu ớt xinh đẹp, dung mạo tư thái mỹ lệ kiều diễm cực điểm, khiến nam nhân nhìn không rời mắt. Đến khi hắn khôi phục thần trí thì cánh tay đã bị Diệp Minh Hoan kéo qua vừa cào vừa cắn, máu me đầm đìa.

"... Thật là, mèo hoang thích cắn người." Nam nhân bị đau, càng ôm chặt Diệp Minh Hoan, "Thích lưu lại dấu vết trên người ta như vậy sao?"

"Ngươi... ngươi sẽ chết không được tử tế!"

Đôi mắt Diệp Minh Hoan đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, chỉ đổi lại một nụ hôn nhẹ nhàng của gã.

"Lần này ta đến để cáo biệt." Nam nhân nói, "Về sau, ta sẽ không còn xuất hiện trước mặt ngươi."

Trong lòng Diệp Minh Hoan cảnh giác, "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Ta sẽ không làm chuyện thương tổn ngươi nữa."

"Tha thứ cho ta."