Quyến Rũ

Chương 4 (H)

Diệp Minh Hoan nuốt ực nước bọt, không lâu sau đó, như là đã nhận ra nguy hiểm, giãy giụa kịch liệt. Nào ngờ mèo con làm nũng vùng vẫy như vậy căn bản chẳng thể lay động nổi một chút tình nồng cháy trong người gã đàn ông kia, chỉ càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ lửa dục của gã thêm cháy bùng.

Đầu ngón tay đã thấm ướt của gã mò tìm giữa kẽ mông, chầm chậm xoa xoa ở chỗ đáy chậu* và cửa cúc, ấn ấn khi nhẹ khi nặng, chọc cho háng Diệp Minh Hoan co rúm lại một trận, miệng ngâm lên một tiếng rên trầm đυ.c, đỏ mặt cắn chặt môi dưới. Ngón tay gã kia gõ gõ cửa, dùng nước miếng bôi trơn, khó khăn len nửa lóng tay vào cái lỗ thăm thẳm chặt khít nọ.

*Chỗ giữa tinh hoàn và hậu môn, ấn chỗ này có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt.

Nơi riêng tư chưa bao giờ có ai dò qua bị người ta đột ngột chọc thủng, Diệp Minh Hoan kêu lên một tiếng, điên cuồng lắc đầu.

Không muốn... Không muốn!...

Nhưng mà hai tay bị trói, huyệt câm bị điểm, thậm chí ngay cả cơ hội để y mở miệng xin tha cũng không có.

Cái lỗ mật ngọt còn trinh quá mức chật chội và khô khốc, chứa một lóng tay đã là gian nan, huống chi tiếp nhận quái vật dữ tợn khổng lồ sung mãn dưới háng gã?

Gã ta không ngừng hôn chóp mũi và bờ môi thiếu niên, lại vùi đầu gặm cắn đầu nhũ nhạy cảm của y. Nhưng an ủi bao lâu cũng không thể mở cái động tiêu hồn kia, đành phải lấy một bình sứ nhỏ từ sâu trong tay áo, dùng ngón tay móc một lượng lớn chất dạng kem màu hồng nhạt trơn trượt, bôi lên viền hậu môn của Diệp Minh Hoan, rồi sau đó, hai ngón tay dính kem "phụt" một tiếng, trượt lún vào trong con đường ấm áp.

"——!"

Diệp Minh Hoan loáng thoáng ngửi được mùi dương hồng thiên*, tiên mao* các loại, chưa chờ y hiểu rõ đã cảm giác được chỗ cửa sau đang bị người ta cắm vào tận 3 ngón tay bây giờ truyền đến một chút trướng trướng nhộn nhạo, cơn khô nóng từ nơi mắc cỡ kia bắt đầu lan ra khắp toàn thân.

*Dương hồng thiên là một loại cây thuốc, có tác dụng ấm thận trợ dương, lưu thông máu, tan ứ:



*Tiên mao cũng là một loại cây thuốc, có tác dụng giảm sưng:



Nhận thấy thân thể thiếu niên có biến hóa, gã cũng nhét luôn ngón tay thứ tư vào.

Đại não bỗng nhiên nổ vang một trận, Diệp Minh Hoan bị bắt gác hai chân lên, làm cho cảm giác đè ép kia không quá rõ ràng, nhưng lại càng tiện cho gã đàn ông nọ. Bốn ngón tay không nhanh không chậm đưa đẩy ra vào ở đầu con đường, xoay tròn, thọc tới từng cú từng cú. Ấy thế mà sâu trong nội tâm Diệp Minh Hoan lại dậy lên ham muốn khó chịu nổi, thân thể dường như có một thanh âm đang không ngừng rêи ɾỉ...

Sâu một chút, nữa... Sâu một chút, van xin ngươi, a, nữa đi...

Chiều dài ngón tay có hạn, gã đàn ông nể tình y là lần đầu, chỉ đâm vừa phải, chậm rãi kiên nhẫn mở rộng. Sau thời gian một nén nhang mới rút ngón tay ra, da trên bụng ngón tay không biết do bị kem tan ra hay là dâʍ ŧᏂủy̠ trong cơ thể thiếu niên ngâm cho nhăn nheo, mà đóa cúc đỏ thắm kia thì lóng lánh ánh nước, theo sự rời đi của ngón tay, không ngừng có chất lỏng dính nhớp ồ ạt ộc ra từ cái miệng ngọt ngào he hé, vô cùng da^ʍ tà.

Một trận động tĩnh sột soạt sột soạt qua đi, gã đàn ông lại đè lên cơ thể Diệp Minh Hoan, hơi thở rực lửa nóng không chịu nổi phun bên tai thiếu niên.

Cùng lúc đó, có một thứ nóng bỏng kinh người cũng kẹt vào kẽ mông y, chọc lên đóa hoa mật ngọt đang run rẩy kia...

"Minh Hoan."

Giọng nam thô thé khó nghe vang lên bên tai khiến Diệp Minh Hoan ngẩn người.

Nhưng mà không đợi y nghĩ nhiều, thứ kia thừa dịp y đang ngây người đã thọt thẳng vào!

"Ắc ——"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Minh Hoan đau đến trắng bệch, quay đầu phẫn hận cắn mạnh vào vai gáy gã! Gã biết y khó chịu, sau khi xâm nhập vào con đường nhỏ ấy thì vẫn luôn chôn ở đó không động đậy, mặc y cắn, chẳng màng đến miệng vết thương chảy máu thấm ướt nửa bên ngực, chỉ dịu dàng vuốt ve cơ thể đang run rẩy của thiếu niên.

Ngón tay linh hoạt thay đổi nhiều kiểu trêu chọc đầṳ ѵú Diệp Minh Hoan, lại trượt xuống dưới tuốt dươиɠ ѵậŧ còn hơi mềm của y.

Khúc thịt của gã kia giống như một cái chêm nung đỏ, bá đạo, cứng rắn, chọc trong chỗ sâu mềm mại trên người. Cái chêm thịt thô cứng lại hơi cong* nong vách tường thịt non mềm ra hết cỡ. Diệp Minh Hoan không tiếng động rêи ɾỉ, y thậm chí có thể thông qua sự co bóp của vách ruột mà tưởng tượng được hình dạng đáng sợ của cái chêm nọ, cùng với mạch máu dữ tợn đập nhịp nhàng trên thân dươиɠ ѵậŧ.

*Phiên dịch: Người này có tờ-rym cong, thụ sẽ được hưởng :v

Diệp Minh Hoan chật vật, nước mắt chảy đầy mặt, ủy khuất hít hít cái mũi như con chó con.

Gã đàn ông nhìn thấy, thoáng chốc tâm cũng nhũn ra, đưa đầu lưỡi liếʍ những giọt nước mắt mặn chát, rồi ngậm lấy môi dưới của y mà bú ʍúŧ, sau đó thò vào trong miệng y, múa lên những vũ điệu sắc tình cùng với đầu lưỡi của y.

Sau một lúc lâu, gã trầm giọng hỏi: "Còn đau không?"

Diệp Minh Hoan mím môi không lên tiếng.

Đau... Thật ra đã không còn đau từ lâu rồi... Nhưng từ trong cơ thể tuôn ra khát vọng kịch liệt không thể xem nhẹ. Cả người dường như bị ép phanh ra, cảm giác thư thái hưởng thụ nói không nên lời, mà trong lỗ mật lại dâng lên một thoáng hư không, khát cầu có cái gì đó mạnh mẽ an ủi.

Nếu cây thịt nóng bỏng chôn cơ thể... có thể động đậy một chút...

Diệp Minh Hoan lại cắn lên bả vai gã, dường như nhớ tới cái gì, bắt đầu khóc thút tha thút thít.

Vốn nghĩ tên kia chỉ giở trò chọc ghẹo mình một phen rồi đi như những lần trước. Ai ngờ mình thân là một đại nam nhân, thế mà lại bị một tên dê xồm không rõ lai lịch đè trên giường xâm phạm triệt để, nơi bí mật yếu ớt vốn không phải chỗ nên thừa nhận tình sự lại bị dươиɠ ѵậŧ dơ bẩn xỏ xuyên qua, toàn thân trên dưới đều bị người ta vuốt ve, hôn hít khắp nơi...

Giọng gã đàn ông này thô thé khó nghe như vậy, không biết là lưu manh du đãng phương nào, e ngại bị thấy bộ dáng nên nhiều lần bịt mắt y, không chừng là ngoại hình đầu trâu mặt ngựa, dưa vẹo táo nứt!

Nghĩ đến thân thể mình lại bị thứ dơ bẩn như vậy ô nhục từ đầu tới đuôi, trong lòng Diệp Minh Hoan đầy tuyệt vọng.

Nhưng mà, tìиɧ ɖu͙© trên sinh lý thì không thể coi nhẹ.

Hai gò tuyết bị gã ta nựng trong tay, hơi run run, thứ dưới háng gã có thể cảm nhận rõ ràng lỗ thịt của người dưới thân co bóp kịch liệt, lại thêm gò má Diệp Minh Hoan tựa như lửa nóng Yên Hà, cùng với vẻ mặt khó nhịn khi du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn... Trong lòng gã biết đã đến lúc rồi, thế là gã rút cây thịt ra, chuẩn bị động tác tiếp theo.

Mà Diệp Minh Hoan bên kia tưởng rằng gã sắp rời đi, trong cơn mê say và da^ʍ ý quấy nhiễu, mơ mơ màng màng kêu lên:

Đừng mà...

Cái ống thịt cũng theo đó xoắn chặt, mềm mềm mị mị giữ lại.

"Ắc a!" Gã đàn ông không phòng bị đột nhiên bị "cắn" một cái, gần như khống chế không được giọng nói đã cố tình ngụy trang, gầm ghè ngâm một tiếng, sau đó trừng phạt cắn lên chóp mũi Diệp Minh Hoan, "Tiểu yêu tinh..."

Chợt hắn ôm lấy đầu vai tròn trịa của thiếu niên, phần hông đẩy ra phía trước, kéo đôi chân dài của người dưới thân sang hai bên thật rộng, rút khúc thịt tội ác ra, rồi lại chầm chậm đâm vào, nhẹ nhàng đẩy đưa.

Diệp Minh Hoan bất mãn cực kỳ với động tác chậm rì như vậy, đã chịu đựng qua đau đớn ban đầu và trướng đầy về sau thì giờ còn lại chỉ có hư không, y gấp rút muốn đón đỡ sự xâm chiếm thô bạo của gã nọ.

Y gác hai chân lên cái eo đang nhấp nhẹ của hắn, đầu gối khép lại, yếu ớt kẹp kẹp, rồi sau đó dùng bắp chân vuốt ve lên xuống. Đầu lưỡi đỏ thắm cũng vươn ra từ trong miệng, dâʍ đãиɠ phơi ở bên ngoài, thở hổn hển, chẳng kém da^ʍ oa đãng phụ trong Câu Lan Viện* là bao, mà câu dẫn trúc trắc vô tình như vậy, còn gợi cảm hơn gấp trăm lần so với thủ đoạn của những cô nương phong nguyệt.

*Lầu xanh.

Gã đàn ông cười khẩy một tiếng, ngay sau đó đột ngột thúc hông, xá© ŧᏂịŧ chạm vào nhau đánh ra âm thanh cực vang: "Bốp!" Cơ thể Diệp Minh Hoan bị thúc đến nảy lên một cái, không biết gã ta giã trúng chỗ nào, đột nhiên có một dòng điện kɧoáı ©ảʍ loan dọc theo xương sống, nháy mắt trong đầu bùng lên liệt hỏa Yên Hà!

A... Sướиɠ quá, muốn chết rồi...

Lông mày Diệp Minh Hoan nhướng lên thật cao, trước mắt là một mảnh trắng đen xen kẽ, thậm chí quên cả hô hấp. Ngay sau đó gã kia dập háng liên hồi, giã chính xác vào cái chỗ dâʍ đãиɠ kia.

Có điều mới hai ba lần đυ.ng chạm, Diệp Minh Hoan đã bắn tinh, lúc này đang bị cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến co giật cả người. Sau khi lên định, cơ thể nhạy cảm nhất, chạm cũng chạm không được, mà gã nọ không đợi y thở một hơi đã bắt lấy cái eo thon, gió giật lửa bùng nắc như điên, như cuồng phong bạo vũ, nhiều lần tàn nhẫn nghiền lên cái điểm sướиɠ nhất, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất trong người y!

Diệp Minh Hoan khàn giọng kêu to, nhưng ra miệng lại chỉ còn tiếng thở dốc kịch liệt. May mà đã bị gã điểm huyệt câm, nếu không tiếng kêu da^ʍ ấy thế nào cũng lật tung nóc nhà.

Khúc ngọc phía trước của y vừa mới xuất tinh, bây giờ lại đứng lên lần nữa, rồi sau đó bị của quý nóng bỏng như lửa của nam nhân dập cho nửa sống nửa chết. Thiếu niên bị thúc đến nảy lên nảy xuống, như chiếc thuyền nhỏ nguy ngập giữa sóng to gió lớn, hàm răng cắn chặt môi dưới, muốn mình tỉnh táo một khắc, nhưng lại lập tức bị tìиɧ ɖu͙© trào dâng ập cho hoa cả mắt, say chết trong cực lạc mà gã đàn ông nọ mang đến cho y.

Hai người dán sát vào nhau trong trời tình biển dục, đưa chất dịch hỗn hợp vào người nhau, hòa thành một thể, chẳng phân biệt ngươi ta.

"Minh Hoan..."

Diệp Minh Hoan "ha a" thở gấp, hứng chịu nụ hôn nồng nhiệt của gã. Trong đầu một mảnh pháo hoa lóa mắt nổ tung ——

Sướиɠ quá... Rất, rất sướиɠ, sắp chết rồi, sướиɠ...

Đáng ghét... Không thể chịu nổi... Nhanh quá, sướиɠ lắm...

Diệp Minh Hoan vừa cảm thán vui sướиɠ như nổ tung trong cơ thể, vừa mắng nhất định phải tra ra thân phận thực sự của người này.

Ô... Sao... còn chưa kết thúc... Thân thể giống như muốn phát hỏa, muốn —— muốn bùng cháy...!

Hai tay gã đàn ông thô bạo vạch mông thiếu niên, banh cái lỗ mật ra, đột nhiên dồn hết sức lực, tàn nhẫn dộng một phát ——! Nam tinh nóng bỏng như dung nham bắn phọt vào toàn bộ, xối lên nơi nhạy cảm non nớt của thiếu niên.

Cơ thể Diệp Minh Hoan đột nhiên co giật, trước mắt bỗng dưng tối sầm.

Đến khi tỉnh lại, vừa mở mắt, bên ngoài đã sáng trưng. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó nghe thấy Tầm Mai gõ cửa "cốc cốc cốc", gọi: "Thiếu gia, đã là giờ Mão, nên dậy rồi!"

Diệp Minh Hoan lập tức kêu to: "—— Đừng vào! Ra ngoài, ra ngoài!"

Nghe vậy, tiếng bước chân lại đi xa, loáng thoáng nghe thấy Tầm Mai và Đạp Tuyết cười nói "Thiếu gia lại ngủ nướng" này nọ.

Diệp Minh Hoan nằm ở trên giường, ngơ ngẩn phát ngốc.

Tất cả mọi chuyện tối hôm qua... đều là mộng phải không?