Môi Diệp Minh Hoan mấp máy, làm sao cũng không thể nói ra chân tướng kia được. Mỗi khi đêm về, sẽ có da^ʍ tặc lẻn vào phòng y, hôn trộm y, vuốt ve y, còn cắm ngón tay vào chỗ mắc cỡ của y... Sao y có thể kể hết sự thật này cho vị đại ca mà mình kính yêu nhất nghe!?
Lời đến bên miệng lại đảo một vòng, bị thiếu niên cắn răng nuốt ngược vào bụng. Nhăn nhăn nhó nhó một lát, cuối cùng vẫn quay về tiểu viện Hương Mai mà lòng không cam.
Sau khi đến phòng, gọi Đạp Tuyết, Tầm Mai tới, Diệp Minh Hoan dặn dò nói: "Gần đây... Khụ, trong phòng ta mất vài vật phẩm quý giá, ban đêm cũng loáng thoáng nghe được tiếng vang lạ, ta nghi có đạo tặc vào nhà hành trộm."
Hai nha hoàn sợ tái mặt, cả kinh kêu lên: "Làm sao đây! Tiểu thiếu gia, ngày mai chúng ta đi báo quan ngay?"
Diệp Minh Hoan ho khan một tiếng, bưng bít: "Ta cũng chỉ phỏng đoán lung tung thôi... Bây giờ không có chứng cứ, để xem mấy ngày rồi hẳn bàn tiếp. Đêm nay các ngươi đừng ngủ quá say, nếu nghe được bất kỳ động tĩnh gì trong phòng ta thì phải chạy tới ngay."
Tầm Mai gật đầu liên tục, "Dạ, tiểu thiếu gia, mấy đêm này chúng nô tỳ sẽ thay phiên nhau gác đêm, nhất định tận lực bảo vệ thiếu gia an toàn."
Bấy giờ Diệp Minh Hoan mới miễn cưỡng yên tâm, quay đầu lại kiểm tra chuông treo ban sáng, rồi sau đó mới se sợi bấc nến, nắm chặt dao găm, lo sợ bất an mà ngủ.
Trên chiếc giường bạt bộ* bằng gỗ đàn hương, thiếu niên thon dài mảnh khảnh ngủ an ổn, thân mình phập phồng theo hơi thở nhè nhẹ.
*Giường bạt bộ:Trong màn đêm yên tĩnh, mơ hồ nhìn thấy bả vai cao cao, vòng eo trũng xuống, cái mông vểnh lên... Tư thế nằm nghiêng như vậy khiến đường cong thân thể thiếu niên mang theo vài phần nhu mị. Mà cũng không biết từ khi nào, bên cạnh giường đã xuất hiện bóng đen cao lớn của một người.
Vung tay tung chưởng, ánh nến đầu giường chợt sáng, bỗng, bóng người mang theo một trận mê hương chậm rãi tới gần.
Từng làn khói hương bay đầy không trung. Chỗ giường phía sau lưng thiếu niên rung nhẹ, ánh nến mông lung dần dần bị bóng đen nuốt chửng...
"... Ưʍ..."
Diệp Minh Hoan đang ngủ mơ màng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cơ thể không chịu khống chế run lên, mở to mắt.
Trước mặt vẫn là một mảng đen kịt.
Ban nãy uống chút rượu khiến đầu óc y không tỉnh táo, Diệp Minh Hoan mờ mịt lắc lắc đầu, vươn tay không biết muốn với lấy cái gì, lại phát hiện đôi tay mình bị trói, mà phần dưới cơ thể hơi lành lạnh, hai chân dạng rộng, tư thế quá quắt không chịu nổi. Chưa chờ y phục hồi tinh thần lại, một bàn tay nóng hừng hực đã áp lên bắp đùi y, ở nơi cực non mềm kia mà suồng sã sờ mó châm lên ngọn lửa dục.
"...!"
Diệp Minh Hoan điếng hồn rên ra, nhưng không cách nào phát thành tiếng, chỉ có thể phát ra từng trận khí âm run rẩy từ cổ họng.
Đây là... Cái gì...
Chợt, cơ thể nóng bỏng rắn chắc của gã đàn ông nọ phủ lên như một bức tường thịt cứng rắn, ép kín mít thân trên thon chắc mảnh mai của thiếu niên. Diệp Minh Hoan giơ cao đôi tay bị dây lụa trói chặt, nửa người trên lại bị ép mạnh, bộ phận duy nhất có thể hoạt động cũng chỉ là đôi chân thon dài thẳng đuột mà thôi.
Nhưng mà nếu mở chân ra... thì giống như lẳиɠ ɭơ tiếp nhận gã; khép lại... thì sẽ kẹp chặt vòng eo mạnh mẽ của gã; giãy giụa đạp lên đạp xuống -- chính là y như cầu hoan mà chà sát chỗ đó của gã. Cho dù giãy giụa ra sao thì cũng đều bất lực và dâʍ đãиɠ, nhìn thế nào cũng kỳ cục.
Nhưng Diệp Minh Hoan lại không biết điều này, y ngưỡng cổ lên, hai chân run rẩy đạp đá vào người gã kia.
Nụ hoa hồng hồng trước ngực thiếu niên theo động tác chống cự dần dần đỏ lên, săn lại. Lúc này thân thể hai người đang kề sát nhau, đầṳ ѵú săn cứng ịn trên ngực gã đàn ông nọ, rà lên rà xuống rà trái rà phải, kɧoáı ©ảʍ tê dại khác thường dâng vọt ở cái nơi chưa bao giờ được chú ý đến ấy.
Diệp Minh Hoan hít một hơi, y tuyệt đối không ngờ hai đầṳ ѵú mình cũng có thể nổi cảm giác sướиɠ như vậy. Thiếu niên hơi say bị kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ trải nghiệm qua chọc nhẹ một cái, càng thêm quên cả trời đất, không biết hôm nay là hôm nào.
Tên đàn ông nọ cúi đầu vùi vào cổ y phát cuồng liếʍ láp gặm cắn, gã dùng hàm răng cắn da thịt, dùng đầu lưỡi ngăn lại, sau đó là một trận bú ʍúŧ "chùn chụt". Mới mấy cái đã lập tức có tơ máu đỏ thắm rươm rướm dưới da, giống như mực son loan ra trong nước, một cảnh xinh đẹp sắc tình chói mắt.
Diệp Minh Hoan há cái miệng nhỏ nhắn trơn bóng, không tiếng động hít khí.
Môi lưỡi gã đàn ông trượt xuống dọc theo bên gáy, lưu lại dày đặc dấu vết ái muội trên xương quai xanh gợi cảm, sau đó gã chống nửa người dậy, săm soi ngắm nghía l*иg ngực trắng ngần đang phập phồng kịch liệt của thiếu niên từ trên xuống dưới.
Ngọn nguồn lửa nóng bỗng nhiên rời khỏi thân thể khiến Diệp Minh Hoan đang chìm trong màn đen ngơ ngác giây lát, ngay sau đó lại bất an, không biết gã kia đang làm gì, muốn làm gì, mà giờ phút này, cái tình trạng mặc người ức hϊếp, bị người thao túng khiến y hoảng loạn không thôi.
Tiếng thở dốc hồng hộc vang bên tai gã đàn ông, đôi môi thiếu niên không ngừng khép mở, dường như đang dùng hơi nói gì đó. Gã đưa lỗ tai qua, chẳng mấy chốc đã nghe thấy rõ ràng, và thế là gã yên lặng bật cười.
Đại ca... Đại ca...
Diệp Minh Hoan bất lực gọi, miếng vải đen bịt hai mắt lặng lẽ bị thấm ướt.
Động tác gã đàn ông nọ hơi chựng lại, tiếp theo gã mò lên ngực Diệp Minh Hoan, cảm thụ trái tim đang đập kịch liệt "thình thịch thình thịch" dưới làn da mỏng manh, thoáng chốc máu nóng dâng trào, tay dùng sức một cái, năm ngón tay bóp thịt vυ' trắng nõn. Những hạt nhỏ li ti ở giữa đầṳ ѵú dừng trong đáy mắt gã, như đóa mai hồng* rơi trên nền tuyết, da^ʍ tà mà dụ người.
*Mai hồng:Gã không chút do dự ngậm vào, bú mạnh một phát, tức khắc khiến cả người Diệp Minh Hoan run bần bật lên.
Tưa lưỡi thô ráp mạnh mẽ nghiền qua đầṳ ѵú, cái lưỡi linh hoạt đâm thọc lỗ vυ', tựa như muốn chọc mở cái lỗ nhỏ xinh xắn kia, tiện đà mυ'ŧ ra dòng sữa ngọt lành từ đó.
Tưởng tượng da^ʍ mỹ khiến huyết mạch gã càng thêm sôi sục. Gã vừa nhu tình vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của Diệp Minh Hoan, vừa dùng đầu lưỡi cuồng loạn đánh đánh đầṳ ѵú, rồi mới liều mạng bú mạnh nụ hoa sưng phồng ấy, phát ra một tiếng "chách" thật lớn!
Diệp Minh Hoan há to miệng, không tiếng động thét chói tai! Gã đàn ông thuận thế thọc ngón tay vào trong miệng thiếu niên, ngón tay đè ép cái lưỡi mềm mại của y, ngang ngược bòn rút nước miếng loãng trong khoang miệng, sau đó bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ, liên tục thọc vào rút ra, quấy loạn cái miệng nhỏ của Diệp Minh Hoan, đồng thời lại dời môi lưỡi đến vυ' bên kia.
Gã cuồng loạn suồng sã xâm phạm một phen làm cho khuôn ngực sạch sẽ trắng bóng của Diệp Minh Hoan dâʍ ɭσạи kinh khủng.
"... Hưʍ... Úm..."
Miệng Diệp Minh Hoan ngậm ngón tay gã, khóe miệng tràn ra nước miếng không kịp nuốt, dưới ánh nến lờ mờ ái muội, cái bộ dạng lõα ɭồ thân trên, mắt bị bịt kín, bị đàn ông chọc cho chảy cả dãi, hoàn toàn phô bày ra vẻ đẹp bị chà đạp tàn ngược thê thảm.
Thực sự, quá mê người...
Ánh mắt gã tối lại, rút ngón tay ra, rê dọc theo đường cong thân thể tuyệt đẹp của thiếu niên, kéo thành một vệt nước bọt uốn lượn thật dài, chậm rãi di đến cặp mông vểnh phì nhiêu.