Đau lòng em trai đau lòng không chịu được
(bụng bự play)
________________________
Có lẽ vì thời điểm mới mang thai bị Vệ Nhiên dọa sợ, nên từ lúc Vệ Trạch có đứa trẻ đến giờ, thân thể vẫn không được thoải mái, ốm yếu nằm một chỗ không đi lại được. Vệ Nhiên vừa đau lòng vừa sợ hãi, hàng ngày lo lắng đề phòng canh giữ ở mép giường, nhìn Vệ Trạch chịu khổ mà lòng cũng đau đớn, hận không thể chịu cực thay cho em.
Chẳng biết từ lúc nào, cây cổ thụ bên ngoài sân đã rụng hết lá, trơ trụi một mình đứng nơi đó nghênh đón trận tuyết đầu mùa.
Vệ Nhiên đốt mấy chậu than trong phòng, nhìn Vệ Trạch bọc chăn co thành một bọc tròn nho nhỏ trên giường, lòng như thắt lại, ôm lấy y than thở, "Lẽ ra không nên mang em đi."
Vệ Trạch dùng sức cọ đầu trong l*иg ngực anh, bàn tay lạnh như băng quấn lấy eo Vệ Nhiên, "Anh rõ ràng đã nói sẽ không để em đi."
Vệ Nhiên chạm nhẹ lên cái bụng tròn vo của y, im lặng thở dài.
Nhóm hàng nhà họ Vệ đã được xử lí hoàn toàn trước khi mùa đông tới, Vệ Nhiên bèn đem hết thảy tâm tư đặt trên người Vệ Trạch. Vệ Trạch thích cùng anh trai dính vào một chỗ, đương nhiên mừng rỡ vô cùng, thành thật ôm cánh tay Vệ Nhiên ngẩn người, cũng không nói gì nhiều, có lẽ là do thân thể không thoải mái, chỉ có cặp mắt kia bộc phát sáng rực, vừa chạm đến Vệ Nhiên liền không chịu rời mắt đi nữa.
Vệ Nhiên bị y nhìn đến không làm nổi việc gì, nhéo chóp mũi Vệ Trạch cười y, "Nhìn cái gì chứ?"
"Nhìn anh mà." Vệ Trạch sung sướиɠ đáp lại.
Đáy lòng Vệ Nhiên mềm mại vô cùng, nhấc y ngồi lên đùi mình, "Cả ngày nhìn vẫn không đủ sao?"
Vệ Trạch gật đầu một cái, nhẹ giọng nói, "Nhìn không đủ." Sau đó lặng lẽ sờ cái chân bị thương của anh.
Ngày hôm đó Vệ Nhiên ra thành gặp mã phỉ, cũng may ngựa của hắn chạy nhanh, mặc dù bị bắn trúng bắp chân, rốt cuộc vẫn không bị bắt được, chẳng qua là mất máu quá nhiều, không khống chế được mà ngã xuống một nơi hoang vu cách cổng thành không xa, lại đúng lúc gặp phải một tên mã phỉ lạc đoàn.
Vệ Trạch không dám hỏi anh trai tại sao có thể sống sót, nhưng nghĩ đến nhất định là tình cảnh thập tử nhất sinh, thời điểm bọn họ chạy đến, tên mã phỉ bị Vệ Nhiên đoạt được súng trên người tràn đầy vết thương, hẳn là giờ phút này đã chết ở một xó xỉnh hoang vu nào đó, thi thể đều bị diều hâu rỉa sạch.
"Anh ơi, còn đau không?" Vệ Trạch nhẹ nhàng xoa lên chân Vệ Nhiên.
"Sớm đã ổn rồi." Vệ Nhiên mới thay cặp kính mới, gọng kính kim loại, tròng kính che đi phần lớn ánh mắt ôn nhu của hắn.
Vệ Trạch thoáng nhích vào lòng Vệ Nhiên thêm một chút, tay vẫn ôm eo anh trai, không rõ đang suy nghĩ gì, tầm mắt tựa hồ mê man nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ. Vệ Nhiên thấy y không nói lời nào, liền cầm sổ kế toán lật xem chút. Những năm này đội buôn trong tay Vệ Nhiên ngày càng lớn mạnh, coi như không có gia sản nhà họ Vệ, cuộc sống hàng ngày của Vệ Trạch cũng không khác gì lúc trước, lại thêm được anh trai nuông chiều hết mực, muốn cái gì có cái đó, vẫn là cậu thiếu gia cơm áo không lo ngày xưa.
"Anh hai." Vệ Trạch bỗng nhiên gọi một tiếng.
"Sao thế?" Vệ Nhiên đặt sổ sách qua một bên, "Không thoải mái anh liền ôm em lên giường nghỉ ngơi."
Vệ Trạch xoay người về phía sổ sách, mở ra hỏi nhỏ, "Anh hai, bao giờ anh dạy em?"
Vệ Nhiên nắm lấy bàn tay còn hơi lạnh của em trai, cười nói, "Chưa cần em giúp, đừng khiến mình mệt mỏi."
Vệ Trạch cố chấp túm lấy quyển sổ, "Em muốn giúp anh."
"Thật sự muốn giúp anh thì đừng khiến anh lo lắng." Vệ Nhiên hôn lên gáy y, "Mỗi ngày nhìn em khó chịu như vậy, anh đau lòng muốn chết."
"...Anh hai, anh đã đáp ứng em." Vệ Trạch không động đậy, ngẩng đầu lên hờn trách, "Anh nói chuyện không đáng tin."
Vệ Nhiên chỉ sợ chọc y giận, vội vã nhận sai, cầm lấy sổ sách lật từng trang giảng cho Vệ Trạch nghe. Trước kia Vệ Trạch chưa từng tiếp xúc qua mấy thứ này, nghe rất nghiêm túc, thật sự hiểu quá nửa, miễn cưỡng có thể giúp Vệ Nhiên xử lý chút hàng hóa đơn giản. Chỉ là Vệ Trạch còn mang thai, Vệ Nhiên nào dám để y chịu mệt. Vệ Trạch cầu xin mấy ngày, Vệ Nhiên mới miễn cưỡng đồng ý chờ đứa bé ra đời, liền mang y theo cùng mỗi lần bàn chuyện làm ăn.
Nói cho cùng Vệ Trạch không muốn trở thành phiền toái cho anh trai, không muốn làm kẻ kéo chân sau đội buôn, mà cũng lại quên mất chính bởi y Vệ Nhiên mới thoát khỏi nhà họ Vệ mang đội buôn đi tha hương.
Tuyết rơi ở Mai thành suốt một tháng, Vệ Trạch nằm trên bệ cửa sổ, nhìn xuống những đồng bạn trong đội buôn đang sảng khoái chơi đánh tuyết cầu, quả cầu tuyết bay tới bay lui dưới mái hiên, va vào trên tường tan ra từng mảnh.
Bọn hán tử đều biết Vệ Trạch có thai không thể ra khỏi nhà, liền vây dưới cửa sổ chọc cho y cao hứng, cũng sẽ tìm chút quà vặt bồi y ăn đỡ thèm. Vệ Trạch càng ngày càng thấy cuộc sống ở Mai thành thêm phần thoải mái so với ở nhà họ Vệ trước đây, dù cho thường xuyên lạnh cóng không xuống nổi giường, nhưng đời sống tinh thần luôn luôn vui vẻ, mỗi ngày khóe miệng đều treo lên nụ cười, khuôn mặt xanh xao cũng không quá nhợt nhạt.
Bác sĩ lại không lạc quan như Vệ Trạch, kê cho y mấy thang thuốc bổ, nhắc đi nhắc lại thân thể y lúc mới mang thai chịu qua kinh hách, tẩm bổ bao nhiêu cũng là không đủ, thời gian tới có lẽ còn phải chịu khổ nhiều hơn. Mỗi lần Vệ Nhiên nghe được đều hối hận vô cùng, cưng chiều Vệ Trạch chiều đến lợi hại, đến mức tính tình cáu kỉnh nho nhỏ của y cũng được nuôi dưỡng mà quay trở lại, cơ mà cũng chỉ là chọc phá một chút trên giường, ngày thường trước mặt người ngoài Vệ Trạch vẫn rất ngoan ngoãn, khiến cho Vệ Nhiên xót xa muốn chết.
"Quá ngoan." Vệ Nhiên xoa eo Vệ Trạch cảm khái.
"Cũng chỉ có anh mới thấy em ngoan." Vệ Trạch ngồi trên đùi anh uống thuốc, đắng đến cay mày, "Anh hai, đâu có người nào nuông chiều người yêu như anh chứ?"
Vệ Nhiên vuốt ve cái bụng nhô lên của Vệ Trạch, không cho là đúng cười cười, "Trong lòng anh em quý báu đến vậy, chiều nữa cũng chẳng phải việc gì quá đáng."
"...Cũng không sợ các anh em trong đội buôn cười nhạo." Vệ Trạch bịt mũi uống một ngụm hết bát thuốc, dạ dày hầm hập nóng lên, thân thể trở nên mơ hồ, tựa vào l*иg ngực anh trai ngủ gà ngủ gật.
"Mặc cho bọn họ cười đi." Vệ Nhiên cúi đầu hôn y, "Anh vẫn sẽ cưng chiều em mãi thôi."
"Giờ em cũng biết tại sao mấy cậu ấm nhà giàu tính tình lại tệ hại thế rồi, đều do người nhà chiều hư cả." Vệ Trạch nói xong chợt trầm mặc.
Ánh mắt Vệ Nhiên hơi sẫm lại, ấn đầu y vào ngực mình, "Sau này có anh chiều em."
Vệ Trạch buồn buồn đáp ứng, cánh tay vẫn bám lấy eo anh trai. Y cùng Vệ Nhiên lúc ở nhà đều không được ưa thích, một người là song nhi, một người là con trai vợ lẽ, Vệ Trạch so với anh trai còn khá khẩm hơn chút ít, ít nhất vẫn được làm thiếu gia tự do tự tại ở nhà họ Vệ hết mấy năm ròng, còn Vệ Nhiên bởi vì y, sớm đã theo đội buôn chạy đông chạy tây, nào có được hưởng qua mấy ngày hạnh phúc, cũng gọi là xuất thân từ gia tộc lớn, trên thực tế lại không có được bao nhiêu năm tháng vui vẻ khoái lạc.
Hai người ngồi trò chuyện, bên ngoài cửa sổ bông tuyết bay bay, Vệ Trạch sợ rét, bèn cởi cúc áo khoác của Vệ Nhiên chui vào, tay chân lạnh như băng dán lên người Vệ Nhiên, đáng yêu đến mức anh trai y lăn ra cười, cười xong lại ngồi than thở, đem y ôm trở về giường nghỉ ngơi, rồi đẩy cái chậu sưởi sát mép giường thêm chút.
Vệ Trạch trốn trong chăn giương mắt nhìn một lúc, lặng lẽ cởϊ qυầи, tiếp đó trùm chăn lên người Vệ Nhiên, cái bụng tròn vo dán vào sau lưng Vệ Nhiên.
"Còn lạnh không?" Vệ Nhiên cho là y bị lạnh, lập tức cởϊ qυầи áo chui vào chăn, kết quả vừa đưa tay liền chạm tới cái mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ căng mẩy, nhất thời bất đắc dĩ lắc đầu, "Nên nghỉ ngơi cho tốt."
Vệ Trạch không nói lờ nào, ánh mắt long lanh tội nghiệp nhìn anh trai. Vệ Nhiên biết y cố ý, nhưng từ trước tới giờ chưa từng cự tuyệt nổi y, chỉ đành ôm lấy eo Vệ Trạch, ngón tay dè dặt đâm vào hoa huyệt nhẹ nhàng khuấy động.
Vệ Trạch híp mắt hừ nhẹ, cái mông rung lên theo chuyển động của ngón tay bên trong thân thể, bị cắm phun đầy nước, hô hấp nóng bỏng, mắt thấy cao trào đến nơi, Vệ Nhiên lại đột nhiên thả tay ôm y vào lòng, động thân đỉnh vào hậu huyệt.
"Anh!" Vệ Trạch bưng bụng kêu lên, hoa huyệt co rút nhả ra nước ấm áp, "Anh hai... phía trước... phía trước!"
"Không được." Vệ Nhiên cắn tai y cự tuyệt, "Dùng phía sau em cũng có thể sướиɠ." Lời này đúng là không sai, làʍ t̠ìиɦ lúc mang thai, Vệ Nhiên chỉ có thể cắm vào hậu huyệt y, Vệ Trạch cả người mẫn cảm, trước sau đều có cảm giác, nước da^ʍ chảy ròng ròng không khác gì bị cắm hoa huyệt. Cơ mà vì Vệ Nhiên về cơ bản cũng không đυ.ng đến hoa huyệt, nơi đó liền nhột kinh khủng, Vệ Trạch nuốt nước mắt đưa tay tự xoa xoa, rồi kéo tay anh trai sờ lên, động tác của Vệ Nhiên rất dịu dàng, đầu ngón tay đùa bỡn viên thịt nhỏ ướt mềm, khiến y chịu dục hỏa đốt người, hoa huyệt tê ngứa vô cùng.
"Anh hai... anh chen vào nhè nhẹ thôi được không?" Vệ Trạch tựa vào l*иg ngực Vệ Nhiên khó chịu phát khóc.
Vệ Nhiên nâng mông y hung hăng thọc rút, hơi thở gấp rút, ra vào một lúc lâu mới mở miệng, "Nhịn một chút, đầu xuân sinh con xong là được."
"Anh hai, cắm cắm phía trước." Vệ Trạch lại khóc lớn chổng mông lên, dòng nước ấm áp từ miệng cánh hoa nhỏ tách tách xuống dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng.
Hai người bọn họ cùng lúc run lên, Vệ Trạch ngây ngẩn mềm nhũn trong ngực Vệ Nhiên, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên tay anh trai, hoa huyệt cũng phun nước da^ʍ nhớp nháp.
"Đừng câu dẫn anh." Vệ Nhiên hít sâu một hơi, gậy thịt phồng lớn chậm rãi chen lại vào hậu huyệt Vệ Trạch, qυყ đầυ vạch mở huyệt thịt ướt mềm nhợt nhạt đảo vòng, không chịu đẩy vào cả cây.
Vệ Trạch ngẩng đầu lên, cắn cằm Vệ Nhiên, hai vυ' trào ra mấy dòng sữa thơm ngon. Vệ Nhiên vội bưng hịt vυ' mơn mởn sung sướиɠ xoa nắn, ngón cái ngón trỏ nắm lấy đầu nhũ béo mập vừa bóp vừa kéo .
"Anh hai...ngực em trướng..." Vệ Trạch nhỏ lệ ròng ròng, "Trướng quá... rất trướng!"
Vệ Nhiên ôm y ngã trên giường, hai tay dùng sức đè ép, vùi đầu mυ'ŧ lấy đầu ngực, hai vυ' Vệ Trạch sưng đến vểnh lên, núʍ ѵú bị ngậm mυ'ŧ đỏ phồng, bầu ngực ngập tràn vết cắn vết xoa.
"Sinh em bé xong sau này sẽ còn khó chịu hơn cơ." Vệ Nhiên uống đầy miệng sữa tươi, dùng chóp mũi cọ cọ bầu ngực non mềm của y, "Đến lúc đó còn không phải mỗi ngày đều cầu anh bú sữa cho sao?"
"Cho anh hai uống." Vệ Trạch bị mυ'ŧ đến phát run, hoa huyệt phun nước xì xì.
Vệ Nhiên thấy y khó chịu dữ dội, liền duỗi ngón tay khuấy động nhè nhẹ, cự vật nóng hổi vẫn chôn trong hậu huyệt phía sau, hòa nhịp cùng ngón tay cùng cắm cùng rút. Hai chỗ trước sau đồng thời được an ủi, Vệ Trạch sảng khoái đến co quắp ngón chân, bị thao thêm hai ba cái liền bắn ra một lần, che bụng thở dốc rêи ɾỉ.
Vệ Nhiên ôm y ngồi trên giường, dươиɠ ѵậŧ vẫn còn nhồi bên trong huyệt nhỏ ướŧ áŧ thúc lên thúc xuống.
"Anh hai, bắn vào đi." Vệ Trạch thoáng tỉnh lại, cúi đầu nhìn hoa huyệt đẫm nước một cái, "Phía sau thì không sao đâu."
"Sợ em mệt." Vệ Nhiên mò mẫm tìm được cánh hoa ú mập của em trai, nhanh chóng xoa nắn, còn chưa sờ được bao lâu mà cả tay đã dính đầy nước da^ʍ, liền thấp giọng nói, "Đợi em sinh con xong, chờ xem anh giày vò em thế nào."
Vệ Trạch híp mắt chủ động nằm xuống giường, vểnh cái mông lẩm bà lẩm bẩm, "Anh làm có tốt đâu, giày vò đến mấy cũng chỉ có mấy loại tư thế đó ấy mà."
Vệ Nhiên tức giận vỗ mông y một cái, quỳ xuống sau lưng y đỉnh vào huyệt đạo ấm áp, hai tay vững vàng giữ eo Vệ Trạch, hạ thân thọc vào sâu thật sâu bên trong. Ban đầu Vệ Trạch còn có thể miễn cưỡng giữ vững, sau đó nhịn không nổi mà ngã xuống giường, cái mông vẫn đung đưa trước sau theo từng cú đâm thọc của Vệ Nhiên, huyệt nhỏ béo mập chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ gián tiếp mà đỏ lên, tràn ra luồng nước da^ʍ mỹ.
Vệ Nhiên nhéo hoa hạch cương cứng của y một cái, "Anh làm không tốt hả?"
"Anh... anh chỉ làm với em..." Vệ Trạch mơ mơ màng màng rêи ɾỉ, "Chỉ từng cắm qua một mình em..."
Vệ Nhiên nghe lời này ngược lại không nỡ ức hϊếp Vệ Trạch nữa, chỉ đành ảo não cúi người, ngực dán vào lưng eo Vệ Trạch, lòng bàn tay vuốt ve vòng eo hơi phồng lên vì mang thai của y, mím môi rút ra cắm vào chừng chục cú nữa, sau đó mới cùng Vệ Trạch lêи đỉиɦ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn hết vào hậu huyệt y, rồi trượt theo dươиɠ ѵậŧ đã mềm một nửa chảy ra ngoài.
Vệ Trạch bưng bụng khe khẽ "úi" một tiếng, Vệ Nhiên bị chọc cười ngã xuống bên cạnh em trai, rồi đưa tay lau lệ đọng trên khóe mắt y.
"Anh hai." Vệ Trạch leo vào lòng Vệ Nhiên, lấy cánh tay hắn làm gối tựa, "Thật ra thì gần đây anh làm tuyệt vô cùng á."
Vệ Nhiên nghe vậy lửa giận vừa tắt lại nhen nhóm trở lại, "Nói luyên thuyên gì đấy."
"Thật mà." Vệ Trạch hứng thú bừng bừng ngẩng đầu nhìn anh trai, "So với lần đầu anh làm em thì thoải mái hơn nhiều lắm."
Vệ Nhiên thẹn quá hóa giận, cúi đầu dùng môi bịt miệng Vệ Trạch, hôn thật lâu mới oán hận nói, "Miệng thiếu đánh."
Vệ Trạch ôm bụng cười lớn, rồi lại kêu lạnh, nhất quyết muốn chui vào lòng anh trai. Vệ Nhiên biết đây là Vệ Trạch chủ động làm hòa, coi như có tức nữa cũng không nỡ giận y lâu, liền xụ mặt ôm lấy em trai, đánh đánh đùi y một cái mắng y không được cho chân ra ngoài chăn.
Vệ Trạch biết anh trai cưng mình, liền tự do càn quấy, cuối cùng rốt cuộc vẫn triệt để chọc giận Vệ Nhiên, khiến hắn xoay người một cái dùng tay hung hăng đâm mấy cái vào hoa huyệt nóng chặt của y.
"Anh hai...anh ơi em sai rồi mà..." Vệ Trạch rưng rưng ôm cánh tay Vệ Nhiên thở dốc.
"Suốt ngày gây sự với anh." Vệ Nhiên hôn lên đôi môi ướŧ áŧ của y, đầu lưỡi cạy mở hàm răng luồn vào trong, quấn lấy lưỡi Vệ Trạch khuấy đảo khoang miệng, "Ỷ vào anh chiều em liền làm càn."
"Anh hai..." Vệ Trạch ủy khuất hít mũi một cái.
"Để cho em làm càn." Vệ Nhiên nheo mắt cúi đầu ngậm lấy yết hầu Vệ Trạch liếʍ láp.
"Anh chỉ biết bắt nạt em." Hoa huyệt Vệ Trạch ngậm mấy ngón tay sưng ê ẩm, nước không ngừng rỉ ra.
"Ừ, anh chỉ muốn bắt nạt em."
Vệ Trạch không nghĩ tới Vệ Nhiên lại thẳng thắn thừa nhận, nhất thời sửng sốt, hoa huyệt bị ngón tay khuấy loạn bên trong tong tỏng phun nước, co rút cao trào. Vệ Nhiên thấy y đã bắt đầu mê man liền thu tay, trong lúc xoa nhẹ cánh hoa béo nhỏ không kìm được mà cười lên, ôm Vệ Trạch than thở, "Ai bảo em chọc anh..."
Vệ Trạch vòng tay lên cổ anh, cuộn tròn trong lòng anh duỗi duỗi chân.
Dưới lầu truyền tới tiếng người làm đang dọn tuyết, Vệ Nhiên vỗ về Vệ Trạch dỗ cho y ngủ, cứ như vậy mà trôi qua một ngày. Tuyết rơi ở Mai thành mỗi lúc một dày thêm, bụng Vệ Trạch cũng ngày một lớn, cả ngày không có tinh thần, sáng dính vào trong ngực Vệ Nhiên mệt mỏi rã rời, tối lại ôm bụng khó chịu ngủ không yên giấc. Vệ Nhiên gấp đến độ tay chân luống cuống hết cả, chỉ mong mau chóng đến mùa xuân cho Vệ Trạch sinh đứa bé ra sớm chút, ai ngờ thời tiết vừa mới ấm trở lại, nhà họ Vệ liền gửi tới bức điện báo.
Thì ra thành trấn nơi Vệ Trạch ở ngày trước vừa mới bùng phát dịch bệnh, dì ba chống đỡ không nổi đã phải bỏ mạng, Vệ lão gia cũng đi mất nửa cái mạng, mặc dù ý thức thanh tỉnh nhưng hầu như không thể xuống giường, ngược lại là đứa em trai vô tri của bọn họ lại tốt số, không dính chút bệnh nào. Lão gia gửi điện báo ý bảo họ quay trở về trông nom việc làm ăn của gia đình.
Vệ Nhiên đọc xong giận đến bật cười, vốn không muốn nói cho Vệ Trạch, ai ngờ người làm lỡ miệng, Vệ Trạch nghe xong muộn phiền gần hỏng mất, y đã tưởng rằng rời đi cùng anh trai là có thể thoát khỏi nhà họ Vệ, nhưng không nghĩ tới ba y còn muốn làm thế này, muốn bọn họ trở về bán mạng cho con trai dì ba, kết quả là trượt chân bước hụt một bậc thang, buộc phải sinh non.
Vệ Nhiên sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, bế Vệ Trạch lao về phòng ngủ, ôm em thật chặt run rẩy thì thầm, "Tiểu Trạch, anh hai ở đây..."
Vệ Trạch đau đến nói không nên lời, môi khẽ động đậy.
Vệ Nhiên nhào qua nghe, nguyên lai Vệ Trạch đang nói, "Anh hai, anh hôn hôn em..."
Vệ Nhiên vội giữ chặt y trong l*иg ngực, run rẩy hôn lên đôi môi Vệ Trạch lạnh như băng, dường như phát điên giục người làm gọi bác sĩ đến. Thật may bác sĩ ở gần, không mất bao lâu liền vội vã chạy đến, đẩy Vệ Nhiên sắc mặt xanh mét sang một bên, khẩn cấp cho người đun thuốc trợ sản.
"Sao lại để ngã được!" Thầy thuốc gấp đến độ giậm chân, "Cậu chủ, cậu không phải cả ngày đều nhìn cậu chủ nhỏ sao?"
Vệ Nhiên tựa vào tường lạnh mặt lắc đầu, hai tay dính đầy máu tươi còn nóng ấm, gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Trạch, nhìn qua tưởng như sắp điên rồi.
"Cũng sắp đến ngày sinh." Thầy thuốc bận rộn luôn chân luôn tay, liền đuổi Vệ Nhiên ra ngoài cửa, "Sẽ không xảy ra vấn đề lớn."
Vệ Trạch xác thực không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, miễn cưỡng coi như thuận lợi sinh ra đứa bé, cả người gầy đi một vòng, ngủ mê man nguyên một ngày mới tỉnh, thời điểm mở mắt nhìn thấy Vệ Nhiên sắc mặt tiều tụy ngồi bên mép giường, liền khẽ mỉm cười.
"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên kéo y vào lòng, không dám dùng sức, "Tiểu Trạch, cuối cùng em cũng tỉnh."
"Anh hai..." Vệ Trạch khàn giọng, bị râu lún phún trên cằm anh trai chọc vào đến cau mày, "Đứa bé đâu rồi?"
Vệ Nhiên hôn loạn trên mặt y mấy cái, "Vẫn đang ngủ ở phòng bên."
Vệ Trạch thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi lùi vào nằm trong chăn. Vệ Nhiên cởi giày vén chăn lên sáp lại gần, giữ eo Vệ Trạch, vùi mặt vào cổ y, "Tiểu Trạch, em đừng để trong lòng."
"Làm sao có thể..." Vệ trạch cười một tiếng yếu ớt, "Lòng ba chỉ có con trai dì ba, em cũng không phải không biết."
"Đừng cứng rắn chống đỡ." Vệ Nhiên lại ôm đầu Vệ Trạch áp lên ngực lên cổ mình, "Em còn có anh."
Vệ Trạch rầu rĩ đáp ứng, Vệ Nhiên cảm thấy trên cổ ướŧ áŧ, lại nghe thấy tiếng Vệ Trạch nhỏ giọng nức nở, nước mắt rơi trên cổ anh trai.
"Đi theo anh chịu nhiều vất vả, ủy khuất em." Vệ Nhiên vân vê ngón tay thon dài của Vệ Trạch, còn chưa dùng sức đã bị Vệ Trạch chủ động nắm lấy.
Vệ Trạch đỏ mắt ngẩng đầu lên, "Không có ai chiều em hơn anh."
"Biết vậy còn khóc sao?" Vệ Nhiên nhẹ giọng dỗ dành, "Nghỉ thêm một lát nữa."
Vệ Trạch ngoan ngoãn gật đầu, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, ôm eo anh trai ngẩn người, tầm mắt hướng ra chồi non trên nhánh cây bên ngoài cửa sổ. Y biết, từ ngày lựa chọn rời đi cùng anh trai, cuộc sống của mình đã không còn liên quan đến nhà họ Vệ nữa rồi.
___________________________
Chuyên mục bàn bạc chuyện chăn gối~
Lúc nãy mình vừa tình cờ đọc được, (thật sự là tình cờ luôn, vì mình đang tra cứu về penetration trong marketing thì nó ra một cái penetration khác...) một tài liệu tiếng anh, nói rằng việc quan hệ hẳn vào bên trong tử ©υиɠ (cervix penetration) là điều không thể nào, lí do được đưa ra là bởi vì phần đầu cổ tử ©υиɠ (external os) quá bé để dươиɠ ѵậŧ đi vào, hơn nữa phần này có chứa chất nhầy cổ tử ©υиɠ (cervical mucus) giúp bảo vệ và nuôi dưỡng tϊиɧ ŧяùиɠ để đảm bảo khả năng thụ thai, nên sẽ không tốt khi có đồ vật nào đó lởn vởn nhiều quanh nó, nếu cố gắng chọc thứ gì đó lớn vào thì e là chỉ thấy đau đớn thôi.
Điều duy nhất chị em có thể cảm nhận trong trường hợp deep penetration là cảm giác cổ tử ©υиɠ bị đẩy lên, chứ không xuyên vào được đâu nha.