Mang em trai về cố hương (xe chấn play)
_________________________
Xuân đến Mai thành vẫn tiêu điều như cũ, Vệ Trạch nằm trên giường gần nửa tháng mới miễn cưỡng có thể xuống giường đi mấy bước, về cơ bản không nuốt trôi được thứ gì, động tới nhiều nhất vẫn chỉ có các loại thuốc thang.
Vệ Nhiên vừa dỗ dành vừa lừa gạt y ăn chút cơm, Vệ Trạch nước mắt lưng tròng nhìn anh trai, Vệ Nhiên sốt ruột đến độ xụ mặt cả ngày, mấy anh em trong đội buôn nhìn thấy cũng chỉ dám đi đường vòng. Đứa bé vì bị sinh non nên cơ thể cũng nhỏ gầy, ngay cả bú sữa mẹ cũng không có nhiều sức, chỉ có thể đưa đầu lưỡi liếʍ liếʍ chút sữa rỉ ra từ ngực Vệ Trạch.
"Em với con thật muốn làm anh lo đến chết mà." Vệ Nhiên ngồi bên giường lo lắng thở dài.
Vệ Trạch mới ốm dậy mặt mày xám xanh, khóe miệng khẽ câu lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Anh đừng mắng em mà."
"Nào có thể mắng em?" Vệ Nhiên ôm y ngồi lên đùi mình, "Anh nấu cho em ít canh, uống một chút nhé?"
Vệ Trạch không có khẩu vị gì, nhưng nhìn nét mặt lo lắng của Vệ Nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái, anh trai lập tức cầm bát canh, bón cho y từng ngụm một.
Mà Vệ Trạch liếc thấy bụng ngón tay Vệ Nhiên hơi đỏ lên, liền lén giơ tay chạm vào bát canh một cái, trong nháy mắt bị bỏng đến hít một ngụm khí lạnh. Y đỏ hốc mắt, cũng không biết Vệ Nhiên chịu nóng bao lâu, cứ thế không nói lời nào bưng bát nước, vì vậy nước mắt Vệ Trạch không kiềm được liền rơi xuống.
"Uống không ngon sao?" Vệ Nhiên thấy em khóc lập tức sốt ruột, đặt bát canh sang một bên dỗ dành nói, "Tiểu Trạch đừng khóc, anh làm cho em món khác nhé."
"Anh hai..." Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên, ngậm vành tai hắn mơ hồ hừ khẽ.
"Sao thế?" Vệ Nhiên vòng qua eo y dịu dàng hỏi.
Vệ Trạch dùng gò má chà chà lên cổ anh trai, nhỏ giọng nói, "...Nóng có đau không anh?"
Vệ Nhiên giờ mới hiểu người trong lòng khóc cái gì, nhất thời vừa bối rối vừa buồn cười, "Em thật sự đau lòng anh thì phải ăn nhiều cơm một chút."
Vệ Trạch nghe vậy rưng rưng gật đầu, nắm cái thìa uống liền mấy ngụm. Vệ Nhiên sợ y sặc, lo lắng ngồi cạnh trông coi, tầm mắt rơi vào khóe mắt đỏ ửng và chóp mũi ướt nhẹp nước mắt của em trai, vừa đau lòng vừa thấy ấm áp.
"Anh ơi, em uống xong rồi." Vệ Trạch ngồi vào lòng Vệ Nhiên kéo mấy ngón tay bỏng rát của anh ôm lấy, rơi nước mắt.
"Không chịu khó ăn uống nhiều chút sau này không có sữa mà cho con bú." Vệ Nhiên đùa giỡn y, "Anh cũng không được uống."
Lỗ tai Vệ Trạch đỏ lên, nhỏ giọng đáp một tiếng. Vệ Nhiên đưa tay sờ lên ngực y, đầu ngón tay vừa đυ.ng vào một tia ẩm ướt liền không nhịn được dùng sức nhéo núʍ ѵú một cái. Vệ Trạch bị bóp ngượng chín mặt, rầm rầm rì rì tránh né, người lại không còn khí lực, giả bộ chối từ, liền bị Vệ Nhiên xoa ra sữa, rồi lại bị hắn ôm lấy hút liền mấy ngụm.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim sẻ lảnh lót.
Vệ Nhiên không dám dày vò Vệ Trạch lâu, đem người nhét vào chăn, mà Vệ Trạch co ro trên giường nghịch tay anh trai, bóp bóp từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, cứ thế đến khi Vệ Nhiên chịu chui lên giường. Vệ Trạch thuận thế lẩn vào l*иg ngực anh trai, dùng đầu củng củng bờ ngực rắn chắc của anh.
"Chờ trời ấm lên, anh mang em trở về một chuyến được không?" Vệ Nhiên mở miệng thăm dò, xong lại sợ Vệ Trạch suy nghĩ nhiều, "Em không muốn, chúng ta liền đợi ở Mai thành."
Vệ Trạch không trả lời ngay, dụi đầu trong ngực anh trai một hồi rồi mới ngập ngừng nói, "Anh hai, thật ra em đã hết giận rồi."
Vệ Nhiên vỗ vỗ lưng y, cũng không nói gì.
"Anh hai, thật đó." Vệ Trạch nôn nóng, cau mày ôm lấy eo Vệ Nhiên, "Anh mang theo đội buôn đã rất vất vả, không cần phải vì em..."
"Anh tình nguyện." Vệ Nhiên nhẹ giọng ngắt lời y, "Tiểu Trạch, năm đó anh có thể vì em cắt đứt quan hệ với nhà họ Vệ, bây giờ tự nhiên cũng có thể quay lại giúp em giành lấy gia sản."
"Em lại không muốn gia sản, em chỉ cần anh thôi..." Vệ Trạch có chút ủy khuất.
Vệ Nhiên hôn lên gò má y, rồi lại hôn lên cằm một cái, "Em trước tiên cứ lo hồi phục cho tốt, đừng để anh cả ngày phải lo lắng sợ hãi là được."
Vệ Trạch bé ngoan gật đầu, tiếp đó ghé tai anh trai nói mình muốn ôm ôm bé con. Từ sau khi y tỉnh lại còn không có được mấy lần thấy đứa trẻ, lúc này có chút tinh thần, tự nhiên muốn nhìn con một lát. Vệ Nhiên không cưỡng lại y được, đứng dậy ôm đứa bé từ phòng bên sang.
Đứa nhỏ dù gầy yếu, nhưng ánh mắt lấp lánh có thần, vừa mới được đặt trên giường liền dùng cả tay cả chân leo lên ngực Vệ Trạch, cái đầu bé tẹo dụi trái dụi phải lên ngực ba ba.
Vệ Trạch cười lên, vén áo cho cục cưng bú sữa, hẳn là do mấy ngày vừa rồi nhũ mẫu chăm sóc rất tốt, nên đứa nhỏ cũng khôi phục mấy phần sức lực, không cần Vệ Trạch hỗ trợ cũng có thể hút sữa. Vệ Nhiên ngồi một bên, đầu tiên là xoa xoa má em bé, rồi thì ôm cả hai người vào trong l*иg ngực.
Tiết trời ngày một ấm lên, sức khỏe Vệ Trạch cũng chuyển biến tốt dần, cục cưng của bọn họ đặc biệt có tinh thần, yêu thích dính lấy Vệ trạch, suốt ngày nằm trên ngực y, bị Vệ Nhiên ôm một chút cũng khóc. Vệ Trạch nghĩ tới nghĩ lui, bắt đầu gọi đứa bé là Tiểu Bánh Ngọt, tựa như khoe khoang ôm cục cưng lắc lư trước mặt Vệ Nhiên.
Vệ Nhiên đối với hai người bọn họ thật sự không có cách nào, sau đó tình cờ tháo mắt kính ra mới phát hiện hóa ra Tiểu Bánh Ngọt không phải sợ hắn, mà là sợ kính của hắn, vì vậy thời điểm ở cạnh con Vệ Nhiên bèn bỏ kính xuống, rốt cuộc cũng được hưởng thụ cảm giác Tiểu Bánh Ngọt nhào vào trong lòng.
Thật mau đến tiết thanh minh, người trong đội buôn ở Mai thành chán mốc cả ra, đến cả bầy ngựa cũng nóng nảy, Vệ Nhiên nhận thêm mấy vụ làm ăn, cũng không biết có phải do ý trời hay không, vụ này vụ kia đều có quan hệ với nhà họ Vệ, cho nên cuối cùng vẫn không thể không trở về một lần. Vệ Trạch trái lại không có vấn đề gì, y sớm đã không nhớ nhung gì gia sản nữa, đi theo Vệ Nhiên dù có khổ đến mấy cũng nguyện ý chịu đựng, huống chi anh trai y căn bản không để cho y mệt mỏi ngày nào, tình thế của đội buôn bây giờ còn lừng lẫy hơn nhà họ Vệ lúc trước, Tiểu Bánh Ngọt cũng không gầy yếu như lúc mới sinh, ngoan ngoãn nằm trong lòng Vệ Trạch uống sữa, ngay cả khóc cũng hiếm.
Vệ Nhiên suy đi tính lại, đến mùa mưa liền mang theo đội buôn cùng trở lại quê hương xưa, nơi này trải qua một đợt dịch bệnh, tiêu điều vắng ngắt, Thúy Điểu Các náo nhiệt ngày xưa giờ cũng trở thành một đống phế tích, ngay cả nửa bóng dáng hồi trước cũng nhìn không ra.
Vệ Nhiên ôm đứa bé cưỡi một con ngựa, Tiểu Bánh Ngọt túm tóc hắn bi bô kêu, "Cha."
Trước đây vì đi tìm anh trai mà Vệ Trạch lơ nga lơ ngơ học được cách cưỡi ngựa, lúc này bèn một mình một con đi sau lưng Vệ Nhiên, thường xuyên hướng về phía cục cưng làm mặt quỷ.
Nhà của Vệ gia vẫn còn mang phong thái ngày xưa, chỉ là thời gian dài không người quét dọn, lúc đẩy cửa vào, trong không khí tràn ngập hơi thở cũ kỹ. Vệ Nhiên sợ bệnh dịch còn lưu lại đây, liền để cho mấy đồng bạn bịt miệng đốt giấm xông một lượt cả trong lẫn ngoài tòa nhà, khiến cho Vệ Trạch cùng cục cưng bị sặc hắt xì liên tục.
"Nhịn một chút, chờ bác sĩ kê ít thuốc, đề phòng nhiễm bệnh." Vệ Nhiên nhìn bộ dạng hai người Vệ Trạch liền vui vẻ, nhảy khỏi lưng ngựa đi vào trong sân, "Phòng ngủ đã được quét dọn sạch sẽ rồi, mau đi nghỉ ngơi chút."
Vệ Trạch ôm con bám theo Vệ Nhiên đi vào, "Anh, chúng ta thật sự phải nghe lời ba, giúp con trai dì ba quản lí việc làm ăn nhà họ Vệ sao?"
"Làm gì có chuyện." Vệ Nhiên dắt tay y, trước hết ôm Tiểu Bánh Ngọt đặt vào nôi, rồi kéo Vệ Trạch trở về phòng ngủ, "Ba lại thật sự tưởng chúng ta tình nguyện giúp nó."
"...Sau đó ba lại gửi điện báo sao?" Vệ Trạch cảm thấy trong lời nói của anh trai có ý giận, không dám chọc hắn, chỉ dè dặt hỏi.
Vệ Nhiên lại thật sự phẫn nộ, cơ mà ánh mắt vừa đặt lên người Vệ Trạch giận dữ gì đó liền quên sạch, ôm y lên giường, "Chỉ là giục chúng ta mau trở lại."
Vệ Trạch nghe vậy không khỏi mất mát, mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn khổ sở không nói ra lời.
"Em còn có anh." Vệ Nhiên không chịu được ánh mắt tủi thân của em, "Đừng sợ."
"Anh hai, thật may năm đó em chạy cùng anh, nếu không đã sớm bị ba gả cho con trai nhà người ta."
"Không cho!" Vệ Nhiên hừ lạnh, "Anh không cho phép em gả cho người khác."
"Em có anh, đương nhiên không để ý người khác." Vệ Trạch cười tít mắt tiến tới hôn lên khóe miệng anh trai, lại không ngừng được lẩm bẩm, "Rõ ràng mới một năm qua đi, thế nào lại cảm giác như chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi ấy."
"Anh cũng cảm thấy thật lâu, không có em cuộc sống trôi qua thật lâu, đến mức dường như không thể chịu đựng nổi." Vệ Nhiên nói xong thở dài, "Có em rồi, những khổ sở ngày trước lập tức không còn nhớ rõ nữa."
Vệ Trạch thấy lòng chua xót, chỉ biết dùng sức mà ôm lấy Vệ Nhiên khẽ gọi một tiếng anh hai.
"Chờ Tiểu Bánh Ngọt qua sinh nhật, chúng ta liền đi, đi đến một nơi ba không thể tìm thấy." Vệ Nhiên bỗng cười lên, "Sau đó anh mua một căn nhà, cho kiệu tám người khiêng rước em vào cửa, rồi lại sinh mấy đứa nhỏ nữa..." Nói xong mặt mày lại căng thẳng, "Đứa nhỏ có Tiểu Bánh Ngọt là đủ rồi, em mang thai quá cực khổ, anh không đành lòng."
Lần đầu tiên Vệ Trạch nghe Vệ Nhiên nói về chuyện sau này, càng nghe mặt càng hồng thấu, cuối cùng chui vào chăn giả bộ ngủ mất, ngược lại là Vệ Nhiên bình thản, đem y xách ra từ trong chăn, hôn một cái, "Còn biết xấu hổ?"
"Anh hai... anh lại nói đùa rồi." Vệ Trạch nhỏ giọng kháng nghị.
Vệ Nhiên nhéo gò má y, "Không, anh nghiêm túc."
Vệ Trạch dĩ nhiên biết Vệ Nhiên nói thật lòng, chẳng qua là mấy lời này càng nghe tai càng đỏ lên, đến mức toàn thân y phát nhiệt, liều mạng trốn vào trong chăn, bị anh trai dễ như trở bàn tay túm lại ôm vào lòng.
"Tiểu Trạch, hôm nay ngực trướng không?" Vệ Nhiên còn chưa dứt lời, tay đã mò mẫm mở cúc áo Vệ Trạch.
Vệ Trạch đỏ mặt gật đầu, ưỡn ngực để cho Vệ Nhiên hút sữa giúp mình, thịt mềm như nước bị anh trai cắn lưu đầy dấu răng, núʍ ѵú vừa sưng vừa đỏ, vừa đυ.ng nhẹ cái liền cương lên, nhỏ xuống mấy giọt sữa thưa thớt.
"Anh được lợi rồi." Vệ Trạch ôm đầu anh lẩm bẩm, "Nếu con chưa ngủ, khẳng định tranh giành với anh."
"Thằng bé giành được với anh sao?" Vệ Nhiên ôm y nằm trên giường, lúc này mới là giữa trưa, hơi gió ấm áp phảng phất khiến cho Vệ Trạch mơ màng buồn ngủ, Vệ Nhiên giúp y xoa eo, "Mệt thì ngủ đi, lát nữa anh gọi em."
Vệ Trạch vâng lời ôm eo anh ngủ mất, đến tận lúc mặt trời sắp lặn mới bị tiếng khóc của đứa bé đánh thức, mơ mơ màng màng chạy tới cho Tiểu Bánh Ngọt bú sữa, rồi lại bị Vệ Nhiên xách về giường bắt đeo giày.
"E là phải đi ra hiệu buôn một chuyến." Vệ Nhiên khoác áo khoác lên cho y, "Ban đêm gió lớn."
Sau khi Vệ Trạch khỏe lên, Vệ Nhiên giữ lời mang y theo cùng mỗi khi bàn chuyện làm ăn. Vệ Trạch học nhanh, cũng không có tính tình thiếu gia ngày xưa, anh em trong đội buôn cũng nuông chiều y, mọi việc liền được xử lí vô cùng thuận lợi, thành ra Vệ Trạch dán luôn vào sau lưng anh trai, anh làm chuyện gì cũng muốn đi theo.
Trong thành không có ngựa, mấy đồng bạn liền tìm cho Vệ Nhiên chiếc xe, đậu ở trong sân, Vệ Nhiên lái xe chở Vệ Trạch đến hiệu buôn, một đường này, hai bên đầy ắp cảnh tượng xa hoa trụy lạc, đèn hoa rực rỡ, dù cho Thúy Điểu Các biến mất, trên đời này cũng còn có ngàn vạn Thúy Điểu các khác mọc lên.
Vệ Trạch nằm ngoài bên cửa xe hào hứng ngắm nghía, Vệ Nhiên thường xuyên lia mắt về phía y, cố ý hừ lạnh một cái, "Không cho phép đi."
"Đi đâu cơ?" Vệ Trạch đảo mắt, tiến sát hạ thân Vệ Nhiên sờ soạng, "Anh hai nói cho em nghe một chút coi."
"...Làm càn." Vệ Nhiên bị bàn tay nhỏ bé bóp đến hứng thú, vừa vặn đi ngang qua một địa phương vắng vẻ, liền ngừng xe lẩn bên trong bóng cây mông lung ven đường.
"Anh hai." Vệ Trạch tự giác ngồi lên đùi anh trai, "Cởϊ qυầи giúp em."
Vệ Nhiên vỗ mông y một cái, đưa tay cởi đai lưng cho y, rồi tụt quần y xuống tận mắt cá chân, tiếp đó lại cởi nút áo, hai ba cái liền đem người lột sạch bong.
"Anh hai, dùng phía trước được không?" Vệ Trạch cũng kéo khóa quần giúp Vệ Nhiên, bị dươиɠ ѵậŧ bật phát ra ngoài dọa cho hết hồn, "Làm sao...cương nhanh như vậy?"
"Còn không phải do em sờ chắc." Vệ Nhiên hô hấp không yên, nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của Vệ Trạch đặt lên cự vật dưới thân mình.
"Anh hai, tính nhẫn nại của anh thật không tốt." Vệ Trạch cười lên, còn chưa cười được mấy tiếng liền á lên một cái, ra là Vệ Nhiên dứt khoát kéo hai chân y ra, dươиɠ ѵậŧ nóng hổi chặn ngay trước cửa hoa huyệt.
Vệ Nhiên lắc đầu cười khẽ, "Anh cũng muốn cho em nhìn một chút xem tính nhẫn nại của anh thế nào đây." Nói xong từ từ chen vào hoa huyệt chặt khít.
"Anh... anh hai!" Vệ Trạch nhào vào l*иg ngực Vệ Nhiên, lắc đầu nguầy nguậy, "Em sai rồi... anh nhẫn nại tốt lắm, anh hai lợi hại nhất!"
Vệ Nhiên hôn lên gò má y hừ lạnh, "Muộn rồi."
Trong lòng Vệ Trạch lộp bộp một tiếng, dươиɠ ѵậŧ lập tức hung hăng xuyên vào. Y kinh hô ngồi thẳng người dậy, lúc lâu mới hồi thần, cong eo, rưng rưng oán hận, "Anh toàn ức hϊếp em."
"Muốn em thôi." Vệ Nhiên ôm eo y chậm rãi thở phào.
Vệ Trạch nghe vậy nước mắt vừa muốn rớt ra liền lập tức bay hơi, tươi cười cắn lên yết hầu hắn, "Em cũng vậy."
Bọn họ rất lâu không âu yếm tử tế, thời gian mang thai thân thể Vệ Trạch yếu ớt, Vệ Nhiên nào dám giày vò y. Sau này Tiểu Bánh Ngọt ra đời, sức khỏe Vệ Trạch càng tệ hơn, Vệ Nhiên đau lòng còn không kịp, dù cho Vệ Trạch có muốn, hắn cũng chỉ dám dùng ngón tay.
Vệ Trạch ngậm dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng ngây ngốc cười lên, giơ ngón tay đếm xem đã bao lâu Vệ Nhiên không đυ.ng vào mình, tính xong, còn cười ghê hơn, "Anh hai, quen tay hay việc, anh đừng để kĩ thuật của mình đi lùi nha."
Vệ Nhiên nghe lời này liền cảm thấy có mùi sai sai, bèn giơ tay đánh mông Vệ Trạch mấy cái, "Miệng làm sao mà vẫn tiện vậy chứ?"
Vệ Trạch cười híp mắt liếʍ liếʍ cổ Vệ Nhiên, "Không phải anh thích em như vậy sao?"
"...Không nói lại em." Vệ Nhiên bất đắc dĩ than thở, nâng mông y lên dùng sức chọc vào mấy cái, "Nhưng anh có thể đút no em."
Vệ Trạch bị thao nóng cả người, hoa huyệt rỉ nước ròng ròng. Bọn họ ngồi trong buồng xe mờ tối dính khít vào nhau, ngoài cửa xe chỉ có gió đêm thấp giọng rù rì, Vệ Trạch ngồi trong lòng anh trai rung lắc liên tục, bên tai ngập tràn tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng nước chảy da^ʍ tục, hoa huyệt được ăn ngon thực tủy biết vị, liền yêu chết dươиɠ ѵậŧ anh trai, nay được thỏa mãn, sướиɠ đến phun nước liên tục, phun ướt cả quần Vệ Nhiên.
"Lêи đỉиɦ mấy lần rồi?" Vệ Nhiên nắm lấy hoa hạch ướt mềm của y nhiệt tình nắn bóp.
"Không... không nhớ..." Hai chân Vệ Trạch run rẩy, đã lâu không làʍ t̠ìиɦ kịch liệt khiến đầu óc y mê man, "Anh... anh lợi hại nhất..."
"Thật ngoan." Vệ Nhiên khen thưởng hôn y một ngụm, dươиɠ ѵậŧ khai mở tử ©υиɠ mềm mại, hoàn toàn vùi vào trong.
Vệ Trạch cau mày kêu lên, "Nóng quá đi..." Tiếp đó hưng phấn dùng hai chân kẹp chặt eo Vệ Nhiên, "Anh mau đút no em..."
"Không được." Vệ Nhiên từ chối, "Bây giờ cho em, em nhất định lại nói anh nhẫn nại không tốt."
Vệ Trạch gấp muốn chết, ôm eo anh trai tội nghiệp cầu xin, "Anh hai...anh tốt nhất..."
Vệ Nhiên không nhịn được cười, vui vẻ xem Vệ Trạch nhượng bộ, nhưng nhất quyết không chịu bắn cho y, thành ra Vệ Trạch bị chọc tức, thút thít rơi nước mắt, "Anh một chút cũng không tốt!"
"Ừ, anh không tốt." Vệ Nhiên cười phụ họa, động thân chọc xuyên âʍ đa͙σ ấm áp đầy nước.
Vệ Trạch lập tức sảng khoái bắn tinh, mềm rũ dính vào l*иg ngực Vệ Nhiên.
Vệ Nhiên đẩy y ra một chút, "Tính nhẫn nại của anh có được hay không đây?"
"Được!" Vệ Trạch rối rít gật đầu, "Anh lợi hại nhất mà!"
Vệ Nhiên lúc này mới hài lòng ấn người trở về trong ngực, nâng cặp mông ướŧ áŧ nước da^ʍ của em trai lên rút ra cắm vào kịch liệt. Trong lúc nhất thời cả hai đều không nói nên lời, đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© cuồng dã đến mức không có cách nào kiềm chế, ngoài cửa xe loáng lên ánh đèn vàng nhu hòa, Vệ Trạch bị dọa sợ chui vào ngực Vệ Nhiên, chưa kịp phản ứng liền co rút cao trào.
"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên thấy đó chỉ là ánh nến ngoài cửa sổ nhà thờ, thương tiếc nhéo eo Vệ Trạch một cái.
Vệ Trạch vừa chìm trong tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt vừa bị dọa đến bối rối, ngơ ngơ ngác ngác đáp một tiếng.
"Tiểu Trạch..." Vệ Nhiên cũng nhẫn đến cực hạn, chợt xoay mình đè Vệ Trạch trên ghế, điên cuồng cắm rút mấy chục cái, hồi lâu mới bực bội hừ một tiếng thật thấp.
Trong buồng xe chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập, chốc lát sau Vệ Trạch khàn giọng than phiền, "Đồ của anh lần nào cũng nhiều như vậy."
"Có thể không nhiều được sao?" Vệ Nhiên ôm y ngồi xuống, "Anh cũng chỉ có em."
Vệ Trạch nghe xong cứng rắn chống tay ngồi dậy, "Chỉ cho phép có em."
Vệ Nhiên hồi lâu không đáp lời, Vệ Trạch bối rối, bưng mặt anh trai vội vàng hỏi, "Anh hai...anh có phải muốn cưới người khác?"
Vệ Nhiên chậm rãi lắc đầu, trêu chọc, "Anh bực ấy, anh đối với em tốt như vậy, em thế nào còn sợ anh cưới người khác?"
"Anh hai... anh lại bắt nạt em." Vệ Trạch rốt cuộc minh bạch Vệ Nhiên chọc ghẹo y, tức giận cắn lên cổ anh một cái.
Vệ Nhiên mặc cho y cắn, tựa lưng vào ghế đầy mặt đều là ý cười.
Nhà thờ nhỏ gần đó truyền đến tiếng hát du dương, là bài nhạc tiếng nước ngoài, dần dần dấy lên trong lòng bọn họ một sự rung động, so với tìиɧ ɖu͙© càng thêm phần sinh động tốt đẹp.
Trong bóng tối tràn ngập, Vệ Nhiên từ từ cúi đầu, đôi môi lướt trên gò má Vệ Trạch, lần xuống tìm được đôi môi em, liền dịu dàng hôn lên. Ánh sáng mờ nhẹ chảy qua đáy mắt Vệ Trạch, Vệ Nhiên rời khỏi môi người trong lòng mới hiểu được rằng đó là sương mù giăng trong đáy mắt y.
"Thật muốn cưng chiều em nhiều hơn nữa." Vệ Nhiên cảm khái, "Làm một cậu chủ nhỏ vô lo vô nghĩ tự do tự tại tốt biết bao."
Vệ Trạch vẫn lặp lại câu cũ, "Không ai cưng chiều em hơn anh."
Vệ Nhiên bị y nói đến tim nhũn thành một bãi nước xuân, chẳng ngờ đâu kế tiếp Vệ Trạch lại than phiền, "Chỉ là anh làm việc không tốt, luôn làm đau em."
Vệ Nhiên phát mông y mấy cái, đem Vệ Trạch đánh đến rơm rớm nước mắt, làu bàu muốn ngồi sang ghế bên cạnh.
"Anh còn không dùng sức." Vệ Nhiên bật cười kéo y trở về, "Lời này về sau nói với anh cũng được, nhưng không được để cho Tiểu Bánh Ngọt nghe thấy."
"Anh hai..." Vệ Trạch chỉ là muốn đùa giỡn với Vệ Nhiên một tẹo, lúc này lập tức dính vào ngực anh trai nịnh nọt, "Anh làm tốt nhất mà."
"Nói nhảm, không cho nói."
Tiểu Trạch cười lớn, vẫn dán vào ngực anh dụi đầu loạn xạ, "Anh lợi hại nhất á."
Vệ Nhiên vừa bực bội vừa buồn cười, mặc quần áo giúp y, rồi tiếp tục lái xe đến hiệu buôn.