Khống Chế Em Trai (Ngự Đệ)

Chương 7

Ức hϊếp em trai trong phòng y tế

(dụng cụ mở âʍ đa͙σ play)

_________________________

Vệ Trạch ngủ một đường, trước khi về đến phòng có tỉnh một lần, thấy anh trai liền không sợ nóng mà chui vào l*иg ngực hắn. Vệ Nhiên dùng âu phục gói kĩ y lại ôm về phòng ngủ, nghĩ tới nghĩ lui rồi cũng quyết định tắm cho Vệ Trạch. Người này nằm trong bồn tắm cũng không an phận, ngồi trên đùi Vệ Nhiên ngủ gà ngủ gật còn không quên cọ cọ gậy thịt sưng lên dưới háng. Vệ Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, rửa sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tính khí của y, lại tỉ mỉ lau chùi cánh hoa sưng tấy, sau đó bọc Vệ Trạch trong khăn tắm thả lên giường.

Vệ Trạch ngủ rất say, chờ anh trai nằm xuống theo bản năng lăn đến gần.

"Cũng chỉ có lúc này mới ngoan." Vệ Nhiên tháo mắt kính, xoa vết đỏ trên sống mũi khẽ than thở.

Cái tay Vệ Trạch đang khoác trên cổ tay Vệ Nhiên động một cái, tựa hồ bất mãn với lời nói của hắn.

"Thiếu đánh mà." Vệ Nhiên nhẹ nhàng xoay mình dùng ngón tay nhéo quai hàm Vệ Trạch một cái, tiếp đó không nhịn được cúi đầu hôn, hôn hôn một hồi liền đem y nằm sấp trên ngực mình.

"Anh hai..." Vệ Trạch mờ mịt mở mắt ra.

"Không sao, ngủ đi." Vệ Nhiên vỗ lưng y, sau đó tay trượt xuống bên hông Vệ Trạch.

"Anh hai..." Vệ Trạch vùi mặt vào người anh, mơ màng than, "Nóng quá."

"Nóng mà còn chui vào ngực anh?" Vệ Nhiên cười, Vệ Trạch trong l*иg ngực hắn lại cứ thế ngủ mất, trên trán nổi một tầng mồ hôi mỏng, tay lại ôm chặt eo anh trai.

Vệ Nhiên cho là sáng hôm sau tỉnh dậy Vệ Trạch sẽ nổi giận, dẫu sao y cũng bị trứng rung hành hạ cả ngày, trong lòng khẳng định không thoải mái, ai ngờ Vệ Trạch dậy xong chẳng qua là nằm sấp trên giường không chịu đi học, thấy anh trai đồng ý liền vui vẻ nằm xuống.

"Anh hai, em muốn ăn dưa hấu." Vệ Trạch lại gần anh trai kéo kéo ống quần hắn.

Vệ Nhiên lập tức đứng dậy, "Anh đi mua cho em."

Vệ Trạch vui vẻ cười lên, thế rồi dư quang liếc thấy sống mũi anh trai còn đọng một giọt mồ hôi liền ngây ngẩn cả người, "Để người làm đi đi."

"Đúng lúc phải đi bàn chút chuyện." Vệ Nhiên từ chối, "Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung."

"Trời nóng vậy, em chạy đi đâu được?" Vệ Trạch nhỏ giọng thầm thì, thấy anh trai đứng trước gương chỉnh cà vạt, trong lòng ngứa một chút, chân trần chạy qua kéo kéo cổ áo Vệ Nhiên.

"Đừng nghịch." Khóe miệng Vệ Nhiên khẽ cười.

Vệ Trạch thấy anh trai không tức giận lá gan càng lớn hơn, nhảy lên lưng Vệ Nhiên không chịu xuống.

"Tiểu Trạch đừng nghịch nào." Vệ Nhiên thở dài, cõng Vệ trạch ra khỏi phòng ngủ, đến trước cửa mới thả người xuống, "Bên ngoài nắng lắm."

Vệ Trạch cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân một hồi, không được tự nhiên gãi gãi mũi, "Em muốn dưa lạnh."

"Trời nóng như vậy anh tìm dưa đá cho em chỗ nào đây?"

Vệ Trạch suýt thì bật thốt lên "Thúy Điểu Các", lại sợ anh trai nổi giận liền cố nhịn xuống, đứng ở cửa lằng nhằng không chịu về phong.

"Được rồi được rồi, anh mua đá mang về cho em." Vệ Trạch đẩy y quay lại, buồn cười khuyên can, "Trở về nằm đi."

Vệ Trạch lúc này mới hài lòng, với lấy tờ báo quay lại phòng ngủ, nằm sấp trên giường không yên lòng đọc đọc. Không có anh trai ở bên Vệ Trạch thiếu đi mấy phần nhân khí, trước kia khi Vệ Nhiên chưa trở lại y không cảm thấy điều này, ngày ngày đến Thúy Điểu Các tìm thú vui, mà khi ấy y cũng không thân cận với anh trai như bây giờ, bây giờ Vệ Nhiên trở lại, Vệ Trạch bỗng cảm thấy căn nhà như có thêm một luồng khí ấm áp lạ kì.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng xe hơi, nghĩ đến Vệ Nhiên vừa lái xe đi, Vệ Trạch trở mình đem báo úp lên mặt, hơi gió nóng ran xen lẫn mùi mực in thoang thoảng, y nhích sang bên Vệ Nhiên thường nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lần nữa tỉnh dậy Vệ Nhiên đã quay lại, ngồi ở mép giường cởi âu phục.

Vệ Trạch ngáp một cái, xoay mình dùng mũi chân cọ cọ eo anh trai, "Anh hai."

"Tỉnh?" Vệ Nhiên tháo cà vạt, còn chưa quay đầu đã cảm nhận được trên vai nặng xuống, nguyên lai Vệ Trạch đã đè lên, đưa tay khua loạn cởi mắt kính hắn xuống.

"Dưa đang ướp băng dưới lầu, chờ một chút." Vệ Nhiên cởi một cái khuy trên cổ áo, tiếp đó xoay người ôm Vệ Trạch, "Ngủ thêm một lát?"

Vệ Trạch không chịu, "Em muốn ăn dưa hấu."

"Anh cầm lên cho em." Vệ Nhiên không thể làm gì khác ngoài đứng dậy, còn chưa đi được mấy bước trên lưng liền trầm xuống.

Vệ Trạch đắc ý ôm cổ anh trai cười rộ lên, "Anh cõng em đi."

Vệ Nhiên vỗ mông y một cái, rồi thật sự cõng y xuống lầu, trên bàn quả nhiên đặt một quả dưa ướp trong chậu đá, Vệ Trạch nhìn thấy liền thèm, thúc giục anh trai nhanh nhanh chút.

"Còn biết sai bảo người." Vệ Nhiên đặt Vệ Trạch lên ghế salon, nhéo cằm y một cái, "Sai khiến anh thoải mái sao?"

Trong mắt Vệ Trạch chỉ còn lại màu xanh dưa hấu, giương mắt nhìn, cầu anh trai bổ dưa cho mình.

"Gọi 'anh hai' cho anh nghe chút đã." Vệ Nhiên gãi gãi mũi Vệ trạch.

"Anh hai, anh trai thân mến." Vệ Trạch kéo áo hắn, thơm má hắn một cái, "Anh tốt nhất."

Vệ Nhiên xoa tóc y, cầm dao cắt dưa thành hai nửa, Vệ Trạch đứng bên cạnh túm lấy một nửa, dùng thìa múc một hớp lớn, còn chưa đưa vào miệng liền do dự, lặng lẽ liếc Vệ Nhiên một cái, thấy áo sơ mi của hắn ướt đẫm mồ hôi, bèn không được tự nhiên đưa cái thìa tới bên miệng anh trai, "Này, cho anh."

Ánh mắt Vệ Nhiên hơi sáng lên, khóe miệng tràn ngập ý cười, há miệng ăn, sau đó cúi đầu hôn môi Vệ Trạch, khoang miệng tràn ngập hương vị trái cây ngon ngọt mát mẻ.

Vệ Trạch nhớ dưa hấu, không chịu dây dưa với Vệ Nhiên, rầm rì ầm ĩ, anh trai liền buông y ra, ngồi một bên salon đọc điện báo. Vệ Trạch được ăn thỏa mãn, cầm cái thìa múc hết lần này tới lần khác, ruột dưa còn chưa có lạnh hoàn toàn, ngọt phát ngấy, Vệ Trạch co chân trên ghế ăn đã rồi mới nhớ tới anh trai.

"Này." Vệ Trạch lại múc một thìa dưa hấu đưa lên mép Vệ Nhiên.

Vệ Nhiên cũng không ngẩng đầu há miệng ăn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm điện báo, vì vậy Vệ Trạch lại múc một thìa đưa tới, thấy sự chú ý của anh trai chẳng hề dời đi, y liền bực tức cất thìa đi, nhào qua hôn môi Vệ Nhiên, nếm được đầy vị dưa hấu ngọt ngào.

"Nháo cái gì?" Vệ Nhiên đặt y lên đùi, ném điện báo qua một bên, "Ăn no rồi?"

"Anh hai, chơi với em một lúc đi." Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên, "Nhìn điện báo nhiều không thú vị."

"Còn sức chơi?" Vệ Nhiên bóp eo y một cái, "Hết sưng rồi sao?"

Mặt Vệ Trạch thoắt cái đỏ, nhớ tới hôm qua buông thả đến mức nào, vừa định nổi giận, điện thoại bên bàn liền reo lên.

Vệ Trạch tuột xuống khỏi đùi anh trai, chạy tới nghe, ra là cậu cả nhà họ Trần.

"Vệ thiếu, cứu tôi với!" Cậu cả họ Trần người không còn nhỏ mà lại oa oa khóc lớn, "Cha tôi ép tôi cưới vợ!"

Vệ Trạch nắm ống nghe cười nghiêng ngả, bảo hắn, "Chuyện vui mà."

"Tôi thật sự không muốn kết hôn..."

"Thế thì đừng cưới." Vệ Trạch cười xong đáp, "Có gì ghê gớm."

"Cậu Hai cậu đừng nói đùa, nếu tôi không cưới, ông già nhà tôi sẽ chặt chân tôi mất." Trần thiếu bên kia khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng, "Cậu nghĩ chút biện pháp giúp tôi đi mà."

Vệ Trạch đảo mắt, liếc anh trai một cái, nói nhỏ, "Được, gặp chỗ cũ, tôi nghĩ giúp cậu." Nói xong cúp điện thoại, mặc quần áo rón rén chuồn ra ngoài.

"Nóng như vậy, em muốn đi đâu?" Vệ Nhiên đặt điện báo trên bàn, "Anh đưa em đi."

Vệ Trạch hơi cứng người, mặt không đỏ tim không đập nói láo, "Đi học nghe thầy giảng bài."

Vệ Nhiên nghe vậy khẽ nhíu mày, đứng dậy lên lầu, "Chờ anh một chút."

Vệ Trạch liếc liếc, đáp ứng, nhưng thừa dịp anh trai lên lầu bèn lén chạy đi, chạy hướng trường học, còn chưa chạy được bao xa đã nghe thấy tiếng còi xe hơi.

Vệ Nhiên xanh mặt bước xuống xe, không nói hai lần túm Vệ Trạch nhét vào ghế sau.

"Anh hai." Vệ Trạch rủ đầu bất đắc dĩ ngồi trên xe.

"Đợi trở về chỉnh đốn em." Vệ Nhiên lái xe cười nhạt, "Có bản lĩnh đấy, mới đi lên mấy phút liền dám chạy."

Vệ Trạch run một cái, cố tự trấn định, "Dù sao anh cũng tìm được em mà."

Vệ Nhiên hừ lạnh, hồi lâu mới hung hăng hỏi, "Ai vừa gọi điện cho em?"

"Còn có thể là ai... Trần Sĩ Hồng cái tên quỷ nhát gan ấy." Vệ Trạch cởi một khuy áo ra, "Cầu em giúp hắn thôi."

Trần Sĩ Hồng chính là tên xui xẻo nhà họ Trần kia, vì không muốn cưới vợ mà mài mặt cầu xin Vệ Trạch nghĩ kế giúp. Vệ Nhiên nghe vậy sắc mặt thoáng đổi, không nói một lần đưa Vệ Trạch đến cổng trường, ánh mắt lạnh lùng nhìn y mở cửa xe chạy vào, sau một lát không nhịn được bèn xuống xe đi theo.

Vệ Trạch làm sao biết anh trai y sẽ lén lén lút lút bám theo, một lòng suy nghĩ xem nên giúp Trần Sĩ Hồng thế nào, thong thả bước vào phòng y tế. Đám phá gia chi tử bọn họ coi phòng y tế là căn cứ hội họp bí mật, có chuyện hay không có chuyện cũng chui đầu tụm vào đây. Trần thiếu quả nhiên đang ngồi bên trong mặt đầy mây đen, thấy Vệ Trạch đến liền hận không thể nhào lên ôm đùi y.

Vệ Trạch không ưa cái dạng này của hắn, ôm cánh tay tựa vào cửa cười nhạt, "Chút chuyện vặt này, chạy đi là được."

Trần Sĩ Hồng vỗ ót một cái, "Có lý có lý."

Vệ Trạch móc một tấm chi phiếu từ trong ngực ra, đạp mông hắn một cái, "Đi ra ngoài tránh một trận đi."

"Ai ui Cậu Hai, cậu quá hào phóng." Trần Sĩ Hồng mặt mày hớn hở nhận tấm phiếu, cúi người gật đầu chạy ra ngoài, "Chờ qua trận này, tôi làm chủ, cậu nhất định phải nể mặt tôi tới đó."

"Cậu cút..." Vệ Trạch cười mắng đuổi hắn đi, "Chút chuyện vặt, xem cậu gấp thành cái dạng gì."

Trần Sĩ Hồng vui tươi hớn hở ra ngoài, còn chưa đi được hai bước đã nhìn thấy Vệ Nhiên sắc mặt âm trầm, hai chân lập tức run bần bật muốn quỳ ngay lập tức, run sợ nép sát tường cười khổ, "Cậu...Cậu Cả, ngài cũng tới đây sao?"

Vệ Nhiên thấy hắn liền nhớ lại nội dung bức điện báo, giận không chỗ phát tiết, bóng gió giễu cợt, "Ồ, tôi tưởng là ai, thì ra là thiếu gia họ Trần."

Trần Sĩ Hồng nghe vậy hoảng chết luôn, dính vào tường lết ra ngoài.

Tâm tư Vệ Nhiên tràn đầy đều là người em trai không chịu tỉnh ngộ, lười để ý tên công tử gan bé này, cười lạnh bước vào phòng y tế, đá văng cửa, chỉ thấy Vệ Trạch ngồi bên giường bệnh tháo vải băng ngực ra.

"Anh hai?" Vệ Trạch sợ hết hồn, từ trên giường đứng thoắt dậy, "Sao anh còn chưa đi?"

Vệ Nhiên vểnh môi khóa trái cửa, vừa đi về phía giường bênh, vừa tháo cà vạt, kế đến thô bạo túm tay Vệ Trạch cột vào đầu giường.

"Đồ chết tiệt này!" Vệ Trạch không hiểu anh trai tức giận cái gì, liều mạng giãy giụa, Vệ Nhiên xé nốt đống vải chưa tháo hết trên ngực y ra, vùi đầu mυ'ŧ vào.

"Anh hai...anh..." Vệ Trạch bị hút mấy cái liền không nhịn được mà chịu thua, động eo uốn éo trên giường, "Thêm nữa..."

Vệ Nhiên không nói một lời liếʍ thịt vυ' mềm mại, răng nhọn cắn lên núʍ ѵú tron vo, uống đầy miệng sữa thơm, bỗng đứng dậy nắm cằm Vệ Trạch, "Em cho hắn nhìn?"

Vệ Trạch không hiểu hỏi ngược lại, "Hắn... là ai?"

Vệ Nhiên nghe lời này sắc mặt âm trầm đứng dậy, lục tung ngăn kéo bên cạnh tìm dụng cụ khuếch trương hình mỏ vịt, lột quần Vệ Trạch dùng hai ngón tay vạch hoa huyệt y ra, "Em có nói hay không?"

"Em...em nói gì?" Vệ Trạch kinh hoảng thất thố nhúc nhích người, "Anh...anh đừng dùng cái đó..."

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Vệ Nhiên hoàn toàn bùng nổ, vừa nghĩ tới bộ ngực mềm như nước của Vệ Trạch bị kẻ khác nhìn thấy liền phát điên, nắm dụng cụ khuếch trương mở rộng hoa huyệt Vệ Trạch.

"Anh hai!" Vệ Trạch bị dụng cụ khuếch trương lạnh như băng dọa khóc, hai chân dang rộng, miệng huyệt lộ ra, thịt non đỏ hỏn lật ra một chút, nước da^ʍ từ từ nhỏ xuống.

"Nói." Vệ Nhiên ung dung thong thả cởϊ qυầи, "Tên phá gia chi tử họ Trần kia đã xem qua chưa?"

Vệ Trạch giờ mới hiểu anh trai nổi giận cái gì, ủy khuất cực kỳ, khóc sướt mướt nói, "Chỉ có anh từng xem qua thôi..."

"Thật?" Vệ Nhiên cởϊ qυầи áo xong cũng không vội thỏa mãn Vệ Trạch, trái lại cúi đầu hôn lên cổ tay bị cà vạt trói lại của y, "Vậy hắn tìm em làm gì?"

Vệ Trạch nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ cương cứng của người đối diện, âm huyệt bị dụng cụ khuếch trương mở ra một lỗ lớn xì xì phun nước, lẩm bẩm nói, "Chen vào... anh hai mau chen vào..."

Vệ Nhiên không động lấy một cái, leo lên giường kéo tấm rèm bên cạnh lại, trầm giọng tra hỏi, "Nói cho tôi hắn tìm em làm gì, tôi liền thỏa mãn em."

Vệ Trạch mặc dù là một cậu ấm cái gì cũng không tốt, nhưng cũng sẽ không bán đứng bè bạn, huống chi y chỉ sợ Vệ Nhiên nghe xong sẽ giận, vạch trần chuyện này ra thì Trần Sĩ Hồng quả thực không có đường chạy thoát, liền sống chết không nói, mà y càng như vậy, lửa giận trong lòng Vệ Nhiên càng rừng rực cháy, không những không cắm vào hoa huyệt ngập ngụa nước, còn cúi xuống thổi khí vào hoa huyệt đang bị mở rộng.

Hơi gió ấm áp luồn sâu bên trong khiến Vệ Trạch cao trào khóc nấc lên, phun nước bắn lên khóe miệng Vệ Nhiên, hắn liền liếʍ sạch sẽ.

"Có nói hay không!" Vệ Nhiên đè nén lửa giận tràn đầy, dùng dụng cụ khuếch trương mở hoa huyệt ra càng lớn.

"Đau quá!" Vệ Trạch oa một tiếng khóc lớn, hai tay bị trói liều mạng giãy giụa, âm huyệt tê vô cùng, dụng cụ lạnh như băng ướt đẫm dịch thể, nóng dần lên theo nhiệt độ cơ thể.

"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên cúi đầu đè lên người Vệ Trạch, chèn ép hai khối thịt vυ' trước ngực y, cố nén ghen tuông mãnh liệt khàn giọng nói, "Em là của tôi."

"Em là của anh..." Vệ Trạch ngoan ngoãn gật đầu, eo không ngừng đưa về phía trước, chỉ mong anh trai có thể chen vào huyệt đạo đói khát một chút, "Chỉ có anh có thể đi vào em..."

"Ngoan lắm." Sắc mặt Vệ Nhiên khá hơn chút, rút dụng cụ khuếch trương ra, động thân xuyên vào âʍ đa͙σ trơn trượt, nảy sinh tâm địa ác độc thao làm.

"Tiểu Trạch, nói cho anh biết em cùng Trần Sĩ Hồng nói cái gì." Vệ Nhiên híp mắt đỉnh làm, "Nói rồi anh liền bắn cho em."

Hốc mắt Vệ Trạch đỏ lên, cúi đầu nhìn hoa huyệt bị cắm phun nước tràn trề, ấp úng không chịu nói. Y không nói Vệ Nhiên đương nhiên sinh khí, đè eo Vệ Trạch hung ác rút ra thúc vào, đem y cắm bắn đến lúc bắn không ra nổi cái gì nữa.

"Anh hai...anh đút no em được không?" Vệ Trạch khó chịu muốn khóc, mong anh bắn cho mình càng nhiều càng tốt, "Em muốn được anh rót đầy."

"Vậy nói xem em và hắn nói chuyện gì." Vệ Nhiên nâng chân Vệ Trạch đâm mạnh vào, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng mỗi lần rút ra đều mang theo làn sóng da^ʍ ào ào tuôn chảy, ướt đẫm giường bệnh.

Tính Vệ trạch quật cường, dù có đói khát hơn nữa cũng sẽ không bán bạn, cắn răng liều chết không hé miệng, lập tức bị anh trai điên cuồng giã cho run lẩy bẩy, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Vệ Nhiên ôm một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, tháo cà vạt ôm Vệ Trạch đã mềm nhũn tiếp tục thô bạo đâm chọc, hồi lâu mới thỏa mãn rên một tiếng bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc tưới đầy tử ©υиɠ mềm ướt, bắn đến mức bụng nhỏ của Vệ Trạch hơi phồng lên.

Vệ Trạch vô thức co rút, tiếp đó xụi lơ xốc xếch nằm trên giường. Vệ Nhiên nằm trên người y thở hổn hển một hồi, rồi đứng dậy mặc quần áo, xụ mặt ôm Vệ Trạch ra ngoài, càng nghĩ càng giận, lái xe về đến nhà vẫn còn căm tức, lại dùng cà vạt buộc cổ tay Vệ trạch lên thành giường.

"Anh xem em còn có thể chạy đi nơi nào." Vệ Nhiên tháo mắt kính cười nhạt, đè lên người Vệ Trạch, ngón tay nóng bỏng vuốt ve mi mắt y, "Đời này em chỉ được ở bên cạnh anh, nơi nào cũng không cho đi."