Để em trai nhét trứng rung đi học
(trường học play)
_________________________
Cái miệng thiếu đòn của Vệ Trạch hẳn là không chữa nổi, nhất là khi đối mặt với anh trai y, dù biết rõ sau lại bị Vệ Nhiên làm đến nước da^ʍ tràn trề, miệng y cũng không chịu kém cạnh nửa câu.
Đến mức anh trai y ______ Vệ Nhiên đã quang minh chính đại ngủ cùng y, Vệ Trạch muốn cự tuyệt cũng vô lực phản kháng, cuối cùng miệng từ chối thân thể lại thân thiết quấn quýt anh trai đã thành thói quen, chẳng qua là mỗi ngày tỉnh dậy không tránh khỏi ồn ào mấy câu, cuối cùng luôn kết thúc bằng một câu giễu cợt anh trai không có kĩ thuật gì cả.
Vệ Nhiên tức tối muốn phát mông y, nhưng mà càng thân thì càng không bỏ được, không nỡ đánh, khiến cho Vệ Trạch đắc ý, lời nói ngày càng khó nghe, thậm chí còn trực tiếp tìm bác sĩ kê cho anh trai ít đơn thuốc bồi bổ. Thật ra thì Vệ Nhiên làm gì mà không tốt, cứ nhìn mỗi đêm Vệ Trạch đều bị cắm đến khóc lóc thảm thiết gọi "Anh hai" là cũng đoán được ít nhiều, có lẽ Vệ Trạch một mực ghi nhớ anh trai chỉ chạm qua mình y, đắc ý nhiều hơn là ghét bỏ hắn không đủ kinh nghiệm, nhưng cứ bị chọc đau chút là lại liên mồm kêu muốn đổi người, lâu ngày Vệ Nhiên cũng giận, hạ quyết tâm ngoan độc trị một chút tật xấu này của em trai.
Đầu tiên dĩ nhiên là chuyện đi học, Vệ Trạch trốn học, Vệ Nhiên muốn dạy dỗ nhưng luôn phí công vô ích, thật vất vả mới dành được một ngày đưa Vệ Trạch đi học, người này còn sống chết không tình nguyện, ngồi lên xe rồi còn lầm bầm tức tối, còn định lừa anh trai để trốn đi Thúy Điểu Các. Vệ Nhiên lái xe, kệ cho Vệ Trạch ngồi bên cạnh ầm ĩ, cứng rắn đưa y đến cổng trường, thấy một lũ con nhà giàu dáo dác ngó tìm y, rốt cuộc giận rồi.
"Không quen?" Vệ Nhiên giữ cổ tay Vệ Trạch đúng lúc y định mở cửa xe đi ra, "Ai là thiếu gia nhà họ Trần?"
Vệ Trạch hung hăng hất tay hắn ra, "Việc gì tôi phải nói cho anh?" Y tức tối giãy giụa, "Anh không phải rất lợi hại sao? Tự mình tìm đi nha."
"Không biết lớn nhỏ." Tay Vệ Nhiên tuột xuống trên tính khí Vệ Trạch. Quần đồng phục trường rộng và ngắn, đầu ngón tay hắn dễ dàng luồn vào, mặt Vệ Trạch đỏ lên, không dám cử động, rất sợ người bên ngoài phát hiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Nhiên lấy ra trứng rung thứ khiến y hận đến nghiến răng.
"Chết tiệt..." Vệ Trạch giận đến run người, dươиɠ ѵậŧ bị trứng rung cọ qua vừa tê vừa nhột, hoa huyệt rất nhanh trào ra nước, dịch thể ấm áp nhỏ trên tay Vệ Nhiên, trứng rung sau cùng vẫn được đặt sát bên hoa huyệt y.
"Ướt?" Vệ Nhiên biết rõ còn hỏi, cầm quả cầu nhỏ không nặng không nhẹ ấn lên môi nhỏ phì nộn.
Vệ Trạch co rúc trên ghế, cắn răng nhẫn nhịn, mấy tên công tử ngày thường hay đi theo đuôi y đã đến gần xe, nhìn qua đầy vẻ nghi ngờ, Vệ Trạch chỉ đành phải quay người lại ngăn cản tầm nhìn ngoài cửa kính, đối mặt với anh trai, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, "Chơi đã không?"
Vệ Nhiên nghe vậy không những không thu tay lại, mà còn dùng sức nhét trứng rung vào trong âʍ đa͙σ Vệ Trạch.
"Anh hai!" Vệ Trạch chợt ngồi thẳng người, túm ống tay áo Vệ Nhiên run rẩy, "Không thể thả... không thể..."
"Ngoan, mang nó đi nghe giảng đi." Vệ Nhiên thu tay về, mυ'ŧ dâʍ ŧᏂủy̠ tanh ngọt trên đầu ngón tay, tiếp đó giơ tay chỉnh trang lại quần áo xộc xệch giúp Vệ Trạch, "Có bản lĩnh thì tự lấy ra."
"Anh là đồ rùa con..." Vệ Trạch đẩy cửa xe ra, đỡ eo tập tễnh bước hai bước, giận giận lại quay lại nhìn, thấy trong quần anh trai y cộm lên một khối lớn, liền mắng, "Cho anh chết nghẹn."
"Đừng phun ướt quần kẻo bị người khác chê cười." Vệ Nhiên khiêu mi phản bác, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm quần đồng phục của y, tựa như chỗ nào đó đã bị nước da^ʍ phun ướt nhẹp.
"Anh biến..." Vệ Trạch vừa định nhấc chân đạp cửa xe một cái, trứng rung liền chui tọt sâu hơn trong âʍ đa͙σ, chấn động nghiền ép thịt huyệt ướt mềm, khiến y chùn chân ngã dựa lên cửa xe, hai chân chụm lại không tình nguyền cầu Vệ Nhiên lấy quả cầu bên trong ra.
"Tự mình xử lí đi." Vệ Nhiên dù bận vẫn nhàn nhã nhìn Vệ Trạch, tầm mắt lởn vởn quanh gò má bị hun nóng của y, "Đừng có không cẩn thận mà bắn ra nhé."
Vệ Nhiên vừa dứt lời, Vệ Trạch liền chui vào trong xe, dùng cả tay cả chân leo lên đùi anh trai, ôm cổ hắn nũng nịu, "Anh thân mến, lấy ra giúp em đi."
Mấy tên thiếu gia ngoài kia không thấy rõ bọn họ đang làm gì, lại không dám sáp lại gần, liền núp phía sau cổng trường, thò đầu ghé tai, liếc về phía Vệ Trạch.
"Gọi anh là gì?" Vệ Nhiên thò tay xuống dưới người y, cách đồng phục dùng sức xoa bóp.
"Anh trai tốt của em..." Vệ Trạch mất khí lực giãy giụa, câu cổ anh trai thở dốc.
Vệ Nhiên xoa một hồi, thấy thần chí trong mắt Vệ Trạch dần tiêu tán, bỗng buông lỏng tay, bóp ngực y một cái, tiếp đó ôm y xuống xe.
"Mấy người các cậu lại đây." Vệ Nhiên đặt Vệ Trạch chân tay mềm nhũn xuống đất, ngoắc ngoắc mấy cậu ấm rụt rè đằng kia, "Sợ cái gì?"
Vệ Nhiên âm thầm buồn cười, biết mấy tên phá gia chi tử này sợ đắc tội nhà họ Vệ, liền đẩy mắt kính, ôm vai Vệ Trạch tới gần, "Tiểu Trạch hôm nay sốt, các cậu đừng để em ấy chạy loạn." Hắn nói xong hơi câu khóe miệng, "Nhất là Thúy Điểu Các, các cậu hiểu ý tôi chứ?"
Đám công tử này tự nhiên vâng vâng dạ dạ đáp ứng, đỡ cánh tay Vệ Trạch dìu y vào trường. Vệ Trạch bị anh trai sờ cả người vô lực, hai chân mềm nhũn đi xiêu vẹo, hoa huyệt đã sớm đầm đìa nước sốt, nếu không phải do quần đồng phục màu tối, sợ là đã sớm lộ tẩy. Trứng rung càng nhảy sâu vào trong, dịch thể chảy xuống lại đẩy nó ra một chút, rồi lại theo bước chân Vệ Trạch di chuyển mà cọ xát xung quanh, thịt non mềm mại bị mài nghiền, Vệ Trạch căn bản đứng không vững, cũng không biết túm lấy cánh tay ai cố sức lê trên mặt đất, đến lúc tiếng chuông reo lên cuối cùng cũng vật vã vào được lớp.
"Ai là Tiểu Trạch của anh chứ..." Vệ Trạch nằm nhoài trên bàn mắng, cau mày che bụng, trứng rung đã chui vào cực sâu, nằm ngay miệng tử ©υиɠ, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra từng đợt từng đợt, Vệ Trạch thiếu chút nữa không nhịn được phát da^ʍ ngay trong lớp, cứng rắn cấu lòng bàn tay cố trụ đến khi tan học, cũng không dám đứng dậy, bởi vì dưới quần y đều là nước.
Vệ Trạch không chịu đi, đám nhà giàu kia cũng không dám lưu lại. Vệ Trạch ngồi trên ghế thở hổn hển, còn chưa có đứng dậy liền bị người ôm chặt từ phía sau.
"Thật sự phun ướt quần luôn sao?" Vệ Nhiên sờ dươиɠ ѵậŧ y một cái, "Bắn mấy lần?"
Vệ Trạch cắn răng đạp mũi chân anh trai, cái mông được Vệ Nhiên xoa thoải mái, khắc chế không nổi vặn eo nghênh đón động tác của hắn, miệng lại vẫn cứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ như cũ, "Anh...anh còn không bằng trứng rung..."
"Em có bản lĩnh lặp lại lần nữa xem." Vệ Nhiên nghe vậy lập tức đặt Vệ Trạch lên bàn học, phát mông y mấy cái thật hung dữ.
Vệ Trạch che mắt rên lên, mông lắc lắc tránh tay anh y, trong miệng vẫn không chịu thuận theo mà sỉ vả Vệ Nhiên, "Anh còn không... không khiến em bắn nhiều bằng trứng rung..."
Vệ Nhiên giận đến bật cười, vác Vệ Trạch lên vai đi xuống lầu, Vệ Trạch đạp chân, không được mấy cái liền xìu, đáng thương đập đập lên lưng Vệ Nhiên, "Anh hai, mau buông em xuống."
Vệ Nhiên không thèm nghe, véo mông y một cái. Vệ Trạch chỉ cảm thấy có dòng điện tê tê xốp xốp chạy dọc toàn thân, trứng rung điên cuồng loạn động trong âʍ đa͙σ, nghiền ép thịt mềm nhạy cảm, quần đã sớm sũng nước, ướt nhẹp dính sát lên mông, bị gió thổi một cái liền thấy nhột chết.
"Anh hai..." Vệ Trạch khó chịu giãy giụa, "Anh nhanh lấy ra giúp em..."
Bước chân Vệ Nhiên hơi dừng lại, hắn đã đi tới bãi đỗ xe gần trường học, bên cạnh đó là một bãi đất trống trồng mấy hàng cây khẳng khiu gầy tong gầy teo, tán lá chao đảo, sắc trời chiều phủ xuống bị tán cây chia cắt thành từng cụm bóng đen loang lổ.
"Anh hai, anh thân yêu." Vệ Trạch khóc sướt mướt ôm đầu Vệ Nhiên, hai chân vô lực đung đưa.
"Lên xe đã?" Vệ Nhiên vỗ mông y một cái.
"Không... ngay bây giờ..." Vệ Trạch vừa nghe liền nóng nảy, nước mắt nước mũi lau hết lên người anh trai, "Bây giờ anh phải lấy ra giúp em..."
Vệ Nhiên chỉ đàn xoay người hướng bên rừng cây nhỏ, tìm cái cây nào đó vững chắc chút đem Vệ Trạch đè lên thân cây, cởϊ qυầи y ra. Tiếng ve râm ran, Vệ Trạch lộn xộn không ngừng, mũi chân đạp đạp bên mắt cá chân Vệ Nhiên, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Mồ hôi chảy xuống dọc theo gò má Vệ Nhiên, hắn tháo mắt kính bỏ vào túi trước ngực, đưa tay lột sạch đồ trên người Vệ Trạch, tiếp đó khoác âu phục lên người y.
"Anh hai..." Vệ Trạch hưng phấn dán vào l*иg ngực anh trai, núʍ ѵú cọ cọ lưu lại trên áo sơ mi Vệ Nhiên mấy vệt sữa trắng nhàn nhạt.
"Cũng biết khó chịu sao?" Vệ Nhiên giữ chặt y trên thân cây, nhấc một chân Vệ Trạch gác lên hông mình, lòng bàn tay vuốt ve lên tính khí rỉ nước của y, gặng hỏi, "Anh cắm thoải mái, hay là trứng rung thoải mái?"
Hốc mắt Vệ Trạch ửng đỏ, không nghĩ tới đạn đã lên nòng rồi mà anh y còn bận suy nghĩ loại chuyện này, ngón tay liền cách quần mò tới dươиɠ ѵậŧ sưng phồng béo bự, huyệt nhỏ lập tức tham ăn hấp hé miệng, 'nước miếng' rỉ ra chảy tích tích đọng thành bãi trên mặt đất.
"Nói anh nghe xem nào." Tay Vệ Nhiên lần xuống bên hoa huyệt ướt đẫm nước da^ʍ, đầu ngón tay đùa bỡn âm hạch cương cứng, miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
"Anh hai..." Vệ Trạch chợt ngẩng đầu lên thở dốc, nước phun ra ngày càng nhiều, "Anh lợi hại nhất..."
Lúc này Vệ Nhiên mới hài lòng, kéo khóa quần khiến dươиɠ ѵậŧ bật ra, kề sát miệng huyệt nóng mềm, cũng không đi vào hẳn, chỉ nhàn nhàn khuấy đảo bên ngoài. Vệ Trạch ngậm trứng rung cả một ngày, sớm mẫn cảm đến cực độ, làm sao chịu được động tác này, lập tức bật khóc, ôm chặt bả vai anh trai sợ mềm chân mà ngã xuống.
"Cho em miệng tiện." Vệ Nhiên cắn tai Vệ Trạch cười khẽ, dươиɠ ѵậŧ thoáng dùng sức đυ.ng vào, ngay lúc Vệ Trạch cho là hắn cuối cùng cũng chịu làm tử tế hắn liền rút ra, tiếp đó dùng hai ngón tay vạch miệng huyệt sưng đỏ ra.
"Anh hai... Anh hai!" Vệ Trạch hét ầm lên, sóng nước cuồn cuộn ào ra đẩy luôn trứng nhảy nằm sâu tít bên trong ra ngoài.
Vệ Nhiên không để ý quả trứng rung đã rơi xuống đất kia, lấn người tiến sát Vệ Trạch, đỡ dươиɠ ѵậŧ hung hãn đỉnh vào, "Ai lợi hại?"
"Anh lợi hại... anh hai lợi hại nhất!" Vệ Trạch tựa đầu lên vai hắn sảng khoái thở dốc, cặp mông cách lớp áo vest bị chà xát lên thân cây, bị thao nhũn cả người, nhưng vẫn cắn chặt gậy thịt lưu luyến không buông.
"Có phải đã muốn anh cả ngày rồi không?" Vệ Nhiên bị tường thịt mềm mại níu chặt khiến đầu đầy mồ hôi, cúi xuống tìm đến môi Vệ Trạch hung hăng hôn hít.
"Muốn...muốn anh..." Vệ Trạch mê man lẩm bẩm, dính trong l*иg ngực anh hai thoải mái muốn rơi lệ.
Vệ Nhiên nghe vậy đưa tay xoa xoa âm hạch của y, lập tức cảm nhận được dòng nước ấm áp ào xuống cọ rửa dươиɠ ѵậŧ của mình, hô hấp nháy mắt rối loạn, cắn môi Vệ Trạch cười khẽ, "Muốn anh đến chảy nhiều nước như vậy?"
Vệ Trạch được thoải mái tự nhiên sẽ không mạnh miệng với Vệ Nhiên, ôm cổ anh trai nũng nịu, "Anh hai, mau dùng lực một chút..."
Bọn họ vô tư phiên vân phúc vũ nơi này, bỗng xa xa truyền đến tiếng người, nghĩ tới giờ hẳn là giờ tan tầm của cả trường, Vệ Nhiên liền nghiêng người che khuất Vệ Trạch, một bên đỉnh làm, một bên dùng âu phục bao chặt người y, nghiêng đầu rỉ tai y, "Nhịn một chút đừng kêu."
Vệ Trạch làm sao chịu, lập tức rêи ɾỉ hừ hừ.
"Vệ Trạch!" Vệ Nhiên bất đắc dĩ than thở, ôm Vệ Trạch hạ giọng khuyên nhủ, "Em muốn người khác nhìn thấy sao?"
"Buổi sáng anh làm như vậy... nhìn thấy đã thấy hết rồi!" Vệ Trạch có chút ủy khuất, hoàn toàn không quan tâm nguy cơ bị phát hiện, vểnh mông ngỏ ý gậy thịt mau đυ.ng đυ.ng.
Tiếng ve kêu nháy mắt càng thêm om sòm, đem tiếng nấc nghẹn ngào của Vệ Trạch chìm trong tiếng gió vi vu. Vệ Nhiên cúi người ghé sát tai y mà gọi, "Tiểu Trạch." Tiếp đó hôn lên đôi môi run rẩy của y đồng thời điên cuồng đỉnh làm, cự vật nóng bỏng vạch mở cửa tử ©υиɠ len vào trong loạn động.
Nước mắt hòa lẫn mồ hôi lăn trên má, Vệ Trạch bị tiếng gọi thân mật trong miệng anh trai hun nóng cả người, bên tai tràn đầy tiếng thở dốc nặng nề hòa cùng tiếng gió rì rầm xuyên qua kẽ lá, tiếng nói như gần như xa truyền tới từ phía bãi đỗ xe, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.
"Tiểu Trạch?" Vệ Nhiên rốt cuộc buông miệng, sau khi rút ra cắm vào mấy cái liền lên tiếng dò xét.
Vệ Trạch đột nhiên bừng tỉnh, ôm eo anh trai run lẩy bẩy, cái mông bị thao khẽ nẩy lên từng nhịp, còn chưa kịp mở miệng thì tính khí phía trước liền tiết ra một lần, tiếp đó hoa huyệt cũng phun nước sền sệt, nhẫn nại cả buổi chiều theo lần cao trào này mà bùng phát, Vệ Trạch hận không thể bị anh trai thao đến ngất xỉu, bất luận Vệ Nhiên nói gì cũng nghe không lọt, trong miệng chỉ toàn là cầu xin anh trai dùng sức thêm một chút.
Vệ Nhiên đưa tay lau mồ hôi trên trán Vệ Trạch, dươиɠ ѵậŧ chọc mài trong tử ©υиɠ, "Tiểu Trạch, trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà trước được không?"
"Không được không được!" Vệ Trạch gấp gáp, hai chân quấn quanh hông anh trai chủ động nhấp eo, "Anh hai mau dùng sức chút."
Vệ Nhiên không có biện pháp, chỉ đành bọc lấy Vệ Trạch nghiêm chỉnh đi ra ngoài trường. Dươиɠ ѵậŧ còn cắm bên trong hoa huyệt, mỗi bước đi gậy thịt lại chọc sâu thêm một chút, biên độ tuy nhỏ nhưng cực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Vệ Trạch được vui thú liền an ổn chút, khẽ vặn eo theo từng bước chân của Vệ Nhiên, cũng không sợ sẽ rơi xuống, dù sao thì anh trai cũng sẽ ôm lấy y.
Vệ Trạch thư thái, Vệ Nhiên lại khó chịu đến cực điểm, huyệt thịt ấm áp nhỏ mịn bọc lấy hắn khiến hắn chỉ muốn dùng sức mà xuyên thủng, âʍ đa͙σ khó nhịn mυ'ŧ liếʍ trụ thịt, cắn Vệ Nhiên suýt không kiềm được mà bắn ra, thật vất vả tới bên cạnh xe, Vệ Trạch lại dán chặt lên người hắn không chịu xuống.
"Tiểu Trạch, anh ôm em thì làm sao lái xe được?" Vệ Nhiên vỗ vỗ mông y.
"Không muốn... đừng mở..." Hai chân Vệ Trạch kẹp chặt hông Vệ Nhiên, uốn éo người đòi được ăn gậy thịt.
Vệ Nhiên bất đắc dĩ, ôm Vệ Trạch ngồi ghế lái, nâng mông y lên thô bạo cắm rút, Vệ Trạch lập tức sảng khoái, ưỡn ngực cọ lên ngực anh trai, núʍ ѵú tròn vo lăn qua lăn lại, quẹt lên người Vệ Nhiên một thân sữa trắng.
"Anh hai...anh hai thao thật thoải mái..." Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên vô cùng hài lòng, hai chân căng thẳng, dịch thể ấm áp tràn đầy giữa nơi giao hợp, động tác kéo ra đẩy vào làm vang lên âm thanh xì xì da^ʍ mỹ.
Lúc này không biết có chiếc xe nào đi ngang qua, đèn pha nhức mắt lóe lên, Vệ Trạch bị dọa sợ chui tọt vào ngực anh trai, mông thịt căng thẳng, nước nôi mãnh liệt phun ra, trực tiếp xoắn hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai.
"Anh hai..." Vệ Trạch bị đút đầy một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, đầu óc có chút mơ hồ, lôi kéo tay người đối diện sờ xuống âʍ ѵậŧ mình, "Chỗ này nhột."
Vệ Nhiên cắn răng rút dươиɠ ѵậŧ ra, gậy thịt bán cương lui ra kéo theo một lượng lớn dịch thể gồm cả dâʍ ŧᏂủy̠ lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙, "Còn nhột? Cũng sưng thành như vậy rồi."
"Nhột mà... rất nhột..." Vệ Trạch thút thít, huyệt đạo không có dươиɠ ѵậŧ anh trai nhồi vào lập tức trống rỗng cô đơn, liền liều mạng kéo cổ tay anh trai, "Anh hai sờ sờ em một chút được không?"
Vệ Nhiên miễn cưỡng thò tay đè lên hoa huyệt y, ngón tay xoa xoa cánh hoa sưng đỏ, đầu ngón tay đảo bên ngoài kẽ hở nhưng nhất định không chịu đi vào.
Hoa huyệt Vệ Trạch lại trào nước, nhét trứng rung cả một ngày khiến cho bị cắm bao nhiêu cũng không đủ, liền hờn hờn tủi tủi cầu anh trai chen vào, nhưng Vệ Nhiên lo lắng thân thể y, mặc kệ y cầu cạnh thế nào cũng không chịu cắm, Vệ Trạch si ngốc nhìn chằm chằm cự vật sưng phồng của anh trai, giương mắt muốn sờ một cái liền bị Vệ Nhiên giữ tay lại.
"Đều sưng cả rồi, buổi tối đau không ngủ được lại trách anh." Vệ Nhiên cau mày trừng y, "Nhịn một chút."
Vệ Trạch nóng nảy, khóc sướt mướt chọc chọc dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Vệ Nhiên, huyệt nhỏ sưng đỏ vẫn chảy dãi ròng ròng, rơi xuống tích thành bãi nước mênh mông.
"Anh hai anh còn không bằng trứng rung." Vệ Nhiên rưng rưng than phiền, "Anh trả trứng rung lại cho em..."
"Rơi xuống đất rồi còn dùng kiểu gì?" Vệ Nhiên tức đến bật cười, cứng rắn ôm Vệ Trạch nhét vào ghế sau.
"Anh không cắm, em tìm người khác cắm!" Vệ Trạch nhớn nhác đạp chân, vừa dứt lời liền bị anh trai đặt trên đùi nhéo mông.
"Cho em nói linh tinh này." Vệ Nhiên đánh mấy lần, khiến mông Vệ Trạch đỏ lên mới chịu buông tha.
Vệ Trạch ủy khuất cực kì, hoa huyệt lại càng ngứa, chỉ khóc thút thít, Vệ Nhiên đánh xong cũng thấy bộ dạng y đáng thương, rốt cuộc vẫn đưa tay xoa cho y ra thêm một bãi nước.
Vệ Trạch vùi đầu bực bội, sau cao trào mấy lần liền im lặng không nói, có rúc ngồi phía sau lau nước mắt, dáng dấp bất mãn của y chọc cho Vệ Nhiên cười không ngừng, đi tới ghế lái vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Vệ Trạch thấp giọng mắng.
Nói tới nói lui đều là Vệ Nhiên làm thảm chết được.
"Chưa thấy ai miệng thiếu đánh giống em ấy." Vệ Nhiên vỗ tay lái cáu kỉnh, một tay đeo kính lên, "Vệ Trạch, đừng chọc anh."
"Anh không chịu cắm em thì chính là làm không tốt..." Vệ Trạch đấm lưng ghế nổi giận, "Em còn muốn."
"Chính em nhìn xem sưng đến mức nào rồi." Vệ Nhiên vừa lái xe vừa hừ lạnh.
Vệ Trạch nghe vậy tách hai chân ra nhìn một chút hoa huyệt, thấy hai mảnh thịt mềm sưng sưng đỏ đỏ chèn ép miệng kẽ hở, rốt cuộc im lặng, ngồi phía sau ủy ủy khuất khuất khóc thút thít, được một lúc thì mệt quá ngủ mất.
Vệ Nhiên quay đầu liếc một cái, thấy Vệ Trạch nằm trên ghế ngoan ngoãn ngủ khò, tức giận vì bị nói kĩ thuật kém kia tan thành mấy khói trong chốc lát, buồn cười lắc đầu một cái, chuyên tâm lái xe.