-…Lần này bọn họ bí mật tụ họp, thảo luận gì đó thì có thể không nhắc tới, nhưng những chuyện như vậy không thể tái diễn!
Vương Quang Chính lớn tiếng trong phòng hạm trưởng, bởi trong phòng chỉ có hắn và Diêu Nguyên cho nên nói chuyện không cần câu thúc gì.
-Bọn họ muốn làm gì? Không hài lòng với chính phủ của phi thuyền Hi Vọng sao? Bọn chúng có não không vậy! Nếu không phải do ngài dẫn dắt mọi người, định ra một loạt những quy chế, trật tự để bảo vệ bọn họ thì bây giờ bọn chúng có sống nổi không! Không nói tới chuyện sao Neutron, chỉ riêng những ngày hỗn loạn trên Trái Đất cũng đủ rồi, chẳng lẽ bọn chúng vẫn không hiểu à?
Vương Quang Chính vẫn còn bất bình nói tiếp:
-Cái đó cũng chưa tính là khổ sở gì. Chiến đấu, hoạch định tương lai cho phi thuyền, còn vì chuyện năng lượng mà tính toán cẩn thận…Toàn bộ đều do chúng ta làm, bọn có có làm được cái gì không? Chỉ biết nhốn nháo lên mà thôi, chẳng lẻ bọn họ tưởng chúng ta thật sự dửng dưng với những binh lính tử trận sao?
Lúc này Diêu Nguyên đang xem những văn kiện, giấy tờ. Đó là những tài liệu phân tích kết cấu của toàn thân phi thuyền Hi Vọng. Rất nhiều khu vực cực kỳ hao tổn năng lượng…Còn có những phân tích, đánh giá và kiến nghị của chuyên gia. Nếu dừng hệ thống duy sinh nơi đây, tắt bớt hệ thống phản trọng lực tại đây…thì sẽ không ảnh hưởng gì nhiều lắm đến phi thuyền Hi Vọng. Nếu làm thế thì mỗi ngày sẽ tiết kiệm được bao nhiêu năng lượng…Toàn bộ những thứ này đều được trình lên cho Diêu Nguyên quyết định.
Diêu Nguyên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cười nói;
-Lão Vương, ngươi đứng ở chỗ ta bất bình cũng vô dụng a, thật ra ngươi cũng biết rõ mà…Điều đó không đơn thuần chỉ vì muốn tổ chức tang lễ cho những binh lính tử trận, mà còn nhằm mục đích thăm dò chúng ta.
Vương Quang Chính hơi sửng sốt rồi sau đó cười khổ.
Diêu Nguyên tiếp tục nói:
-Nhưng cũng không thể trách bọn họ được. Tuy chúng ta là những người di dân cuối cùng của Trái Đất, nhưng dù sao cũng chỉ mới rời khỏi nó được 1 tháng. Thời gian chưa dài, hơn nữa những người thuộc thế hệ này đều từ khắp nơi trên Trái Đất, ý thức dân tộc, ý thức quốc gia, và phong tục có nhiều bất đồng. Tỷ như ngươi có thể xuống ba tầng dưới để xem xét, mặc dù khi lên phi thuyền chúng ta đã cố ý sắp xếp các dân tộc khác ở chung với nhau, nhưng tình huống cụ thể thì thế nào? Vẫn là phần lớn người da trắng tụ tập lại một chỗ, người da vàng ở một nơi, còn người da đen thì cũng một khu hoặc sống chung với người da trắng.
Nhưng thứ đó cũng không phải là quá nghiêm trọng, bởi bọn họ đều đến từ nhiều quốc gia khác nhau, đều có sự khác biệt về tiếng nói lẫn tập quán. Cho nên điều đó đã có thể đoán trước, đương nhiên ít nhất là trong vòng mấy năm tới thì những thói quen, tư tưởng hồi còn ở trên Trái Đất sẽ còn tác động khá lớn đến hành vi người dân.
Diêu Nguyên dừng một lát rồi tiếp tục nói:
-Mà những người tham gia cuộc họp kia căn bản chỉ có những người Âu, Mỹ. Bọn họ thật ra cũng đang lo sợ a, cho nên cuộc họp đó có thể coi như một lần thăm dò, bởi vì chính phủ chúng ta là người da vàng. Bọn họ sợ chúng ta sẽ hành xử giống như các chính phủ khác trên Trái Đất, hoặc nói đúng hơn là sẽ độc tài hoặc áp bức. Bọn họ đúng là cần sự trật tự, nhưng nếu sự trật tự này lại trở thành một sự trật tự độc tài, áp bức thì bọn họ tất nhiên sẽ phản kháng. Cho nên cuộc họp này thực chất chỉ là một sự thăm dò thôi.
Vương Quang Chính chần chờ một chút rồi hỏi:
-Vậy quyết định của ngài là gì? Ta thấy dường như ngài định thỏa hiệp…
-Không thể coi là thỏa hiệp.
Diêu Nguyên lắc đầu, vừa cầm một xấp giấy tờ lên đọc vừa nói:
-Trên phi thuyền Hi Vọng không thể có dân chủ, ít nhất không phải là loại dân chủ mà bọn họ đã từng sống. Để tìm thấy mái nhà, hành tinh mới, để đảm bảo an toàn cho mọi người thì ta không thể giao quyền lực trên phi thuyền Hi Vọng cho bất kỳ ai. Dĩ nhiên, nếu như cả đời ta vẫn chưa tìm được hành tinh thích hợp, thì khi ta chết đi, ta có quyền chọn một người thừa kế.
Ta tuyệt đối sẽ không giao quân quyền cho bất kỳ ai. Quân đội sẽ lấy ta làm hạch tâm, sau đó tiểu đội Hắc Tinh là nòng cốt. Ngoài ra ta cũng đang dự định thành lập một ngành quân sự hoàn chỉnh. Một thể chế như vậy sẽ có đa số phục tùng một số ít thiểu số, như sĩ quan cấp úy, cấp tá trong quân đội. Cho nên trong phương diện chính quyền thì sẽ không có khả năng xuất hiện tổng thống, thủ tướng hay tổng thư ký có nhiệm kỳ mười năm gì đó…Nếu ta thật sự làm như vậy thì mới là sự vô trách nhiệm lớn nhất với mọi người, cả phi thuyền Hi Vọng sẽ bị hủy diệt.
Chúng ta có bao nhiêu người đây, mười hai vạn người mà thôi, trong vũ trụ chúng ta không bằng cả một con kiến hôi nữa là. Ngay cả sự an toàn còn chưa được đảm bảo thì sao ta có thể để bọn họ làm loạn được? Bất quá về phương diện dân sự, thì ta cũng đã dự định phân tán bớt quyền lực.
Một tháng kế tiếp chính là cửa ải sinh tử với phi thuyền Hi Vọng. Chỉ cần chúng ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn này thì sẽ thực hiện được khá nhiều việc. Đầu tiên, ta sẽ dựa vào màu da, tiếng nói, tập quán,…và căn cứ theo số lượng tỷ lệ các dân tộc trong số mười hai vạn người để đề ra số người có thể tham qua vào quốc hội. Đương nhiên đại biểu sẽ được dân chúng bầu ra, nhưng quốc hội này sẽ không được xen vào những quyết định quan trọng. Mà ta cũng có quyền chấp thuận hoặc phủ định đề nghị của họ, đây là điều thứ nhất.
Thứ hai, về phương diện quản lý dân sự thì quân đội sẽ từ từ rút lui nhường chỗ cho cảnh sát thay thế. Sau đó về những quy định, pháp luật thì để cho quốc hội tự mình định đoạt. Đó là nền móng đầu tiên xây dựng nên pháp luật trên phi thuyền, cần phải có một thời gian dài và cẩn thận, cho nên cứ để cho quốc hội từ từ thảo luận.
Diêu Nguyên nói đến đây thì ngừng lại như muốn bổ sung thêm, nhưng khi thấy Vương Quang Chính nhiều lần phảng phất như muốn nói nhưng lại thôi, bèn khẽ mỉm cười với hắn, rồi lên tiếng:
-Ta biết ngươi là một đảng viên, hơn nữa là một đảng viên có lập trường vô cùng kiên định. Nhưng lão Vương ơi, có điều này ta không thể không nói với ngươi…Hiện tại chúng ta là những người di dân cuối cùng của loài người, toàn bộ tâm lực đều đặt vào trong việc cầu sinh, cho nên nếu như trong nội bộ xảy ra tranh chấp thì sao đủ sức hoàn thành sứ mệnh chứ? Không lẽ còn cần ta phải uy hϊếp cái này không được ăn, cái này không được làm, và cải cách một lần nữa sao?
-…Được rồi, ta hiểu rồi. Sau này ta sẽ chỉ quản việc trong quân đội thôi.
Vương Quang Chính thở dài nói.
Diêu Nguyên khẽ cười lắc đầu, không tiếp tục truy vấn nữa mà nói tiếp:
-Chuyện về chính trị tới đây là chấm dứt, sau này ngươi đừng quan tâm nhiều chi cho mệt. Bây giờ bàn tới chuyện khác…đó là chuyện về tân nhân loại.
Tân nhân loại…
Sắc mặt Vương Quang Chính ủ dột nói:
-Mặc dù ta vẫn còn hoài nghi cái trạng thần bí của ngài và đám người Ưng, nhưng nếu ngài đã khẳng định như vậy thì ta sẽ không nói thêm gì nữa…Trong tiểu đội Hắc Tinh chỉ có một mình ta không phát sốt thôi, còn lại các người đều là tân nhân loại a.
Diêu Nguyên chân thành nói:
-Chưa hẳn thế đâu…Nói chuẩn xác ra là, những dấu hiệu đó chỉ là chúng ta suy đoán mà thôi. Dĩ nhiên, với một loạt sự kiện trên hành tinh sa mạc, sự săn đuổi của đám quái vật kia…thì không cần hoài nghi sự tồn tại của nó. Chuyện này ta đã giao cho các nhà khoa học tìm hiểu, còn có tổ chức các đợt kiểm tra với những người từng bị phát sốt. Kết quả cụ thể có lẽ tới mai mới có, nhưng đã có nhà khoa học đưa ra bản báo cáo sơ lược rồi, ngươi xem thử xem.
Diêu Nguyên biết, Vương Quang Chính là người duy nhất trong tiểu đội Hắc Tinh không bị phát sốt. Hiện tại cơn sốt trong quá khứ kia có thể chính là nơi bắt nguồn cho tân nhân loại, hơn nữa những người có thể sống sót đều là những thanh niên từ 30 tuổi trở xuống, mà Vương Quang Chính đã hơn 30 tuổi rồi…Nhưng Diêu Nguyên lại cảm thấy cực kỳ may mắn khi Vương Quang Chính không trở thành tân nhân loại.
Khi Diêu Nguyên là đội trưởng tiểu đội Hắc Tinh thì Vương Quang Chính chính là đội phó của cả đội, là người phụ tá đắc lực nhất của hắn. Mặc dù xét về các phương diện trí óc, bình tĩnh,... thì Vương Quang Chính không thể so sánh với Diêu Nguyên nhưng hắn có một ưu điểm mà Diêu Nguyên không có. Đó chính là sự cẩn thận, vô cùng cẩn thận. Hơn nữa hễ là chuyện Diêu Nguyên nhờ thì hắn sẽ thực hiện một cách hoàn mỹ, không hề bỏ sót điểm gì. Nếu không phải Vương Quang Chính có những đức tính đó thì Diêu Nguyên đã không nhờ Vương Quang Chính đảm nhiệm chức vụ hạm trưởng vào những lúc hắn bận bịu. Có thể nói, Vương Quang Chính là tâm phúc không thể thiếu của Diêu Nguyên.
Bất quá việc mình không trở thành tân nhân loại vẫn khiến Vương Quang Chính buồn bực. Dù sao toàn bộ thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh đều đã trở thành tân nhân loại, chỉ có hắn là không, cảm giác đó cứ như hắn bị chia cắt khỏi tập thể. Đó cũng là lý do mà Vương Quang Chính chán nản trong khoảng thời gian gần đây.
Hắn bất đắc dĩ nhận lấy tờ giấy kia, bất quá rất nhanh đã chăm chú đọc nó. Diêu Nguyên ở bên cạnh khẽ gật đầu, thói quen này của hắn cũng chính là một trong những cái mà Diêu Nguyên thán phục nhất ở Vương Quang Chính. Đó chính là chuyện công và chuyện tư luôn rõ ràng.
Trên tờ giấy báo cáo là những nhận định của những nhà khoa học đã tận mắt chứng kiến thấy năng lực đó trên hành tinh sa mạc, và còn có những nhận xét của những tân nhân loại đã biết, như Diêu Nguyên, Ưng, Hắc Thiết, Trương Hằng, Morrison…Bất quá tư liệu không nhiều lắm, chỉ là một số tổng kết về tân nhân loại thôi.
-Số người phát sốt là 102 người, trong đó có 7 chết trên hành tinh sa mạc. Hiện tại đã xác định được 95 người còn lại, trong đó đã chắc chắn được 18 tân nhân loại, những người còn lại đều đang trong quá trình quan sát…
Trong số những tân nhân loại đã biết, có thể chia thành dự tri giả (người tiên đoán) như Trương Hằng…Năng lực là cảm giác trước được nguy hiểm trong mấy giây sắp tới. Thuộc tính bị động, thông thường khi tiến vào trạng thái thần bí đều do hoàn cảnh ép buộc. Trong trạng thái đó thì khi có nguy hiểm, xác suất cảm giác được nguy hiểm đạt trên 90%. Điều này đã được Trương Hằng chứng thực trong thí nghiệm hôm qua…
Khi phiến giả (người lừa gạt) như Morrison thì thông qua tình huống cụ thể, có thể lừa gạt được tất cả sinh vật sống thông qua sóng điện não. Sinh vật khi trúng phải sóng não này thì sẽ rơi vào trạng thái thôi miên. Thuộc tính chủ động, cần phải tiến vào trạng thái thần bí mới có thể sử dụng. Hiện tại vẫn chưa rõ cách tiến nhập trạng thái này, có thể nó không phụ thuộc vào trạng thái nguy hiểm mà vật chủ tiếp nhận…
Thanh tích giả (người quan sát) như thiếu úy Ưng. Năng lực là quan sát tất cả sự vật xung quanh, tình trạng thị giác lúc đó đạt đến mức viễn siêu nhân loại. Nó thậm chí có thể phân biệt được từng chi tiết mà chỉ khi nhìn qua kính hiển vi mới có thể phân biệt. Hơn nữa, tình trạng thị giác này có thể khống chế thân thể vật chủ, làm cho vật chủ có khả năng bắn chính xác kinh người. Thuộc tính chủ động, cần phải tiến vào trạng thái thần bí mới có thể sử dụng. Cách tiến nhập trạng thái là cảm giác nguy hiểm…
Nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở) như Ba Lệ, Yvaine…Năng lực là trong lúc suy nghĩ tới các vấn đề trọng yếu, sẽ có xác suất tiến nhập vào trạng thái thần bí. Khi đó họ sẽ nghe được một thanh âm kỳ lạ nói lên đáp án bên tai. Cách tiến nhập không rõ, thuộc tính không rõ…
Toàn năng giả (người toàn năng) như thiếu tá Diêu Nguyên…