Hôn lễ của Đoạn Trường An và Tô Dục được tổ chức đơn giản, tuy hai người chỉ mời bạn bè thân quen, nhưng cũng có không ít người tham dự.
Hôn lễ được bố trí hoàn toàn dựa theo sở thích của Tô Dục, trên một mảnh cỏ xanh rì tươi mát. Hai bên rợp bóng cây, vừa lãng mạn lại ấm áp.
Buổi tối đãi tiệc rượu cám ơn, cả đám người đương nhiên là không muốn buông tha cho Đoạn Trường An.
Phòng tân hôn.
Tô Dục đỡ Đoạn Trường An ngồi xuống giường, rót cho anh một ly trà giải rượu mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Đoạn Trường An day thái dương: “A Dục, em mặc áo cưới cho anh xem đi.”
Tối nay Tô Dục mặc một chiếc sườn xám, nghe anh nói vậy, cô nhoẻn miệng cười: “Anh đi tắm trước đi, em thay áo cưới cho anh ngắm, có được không?”
Đoạn Trường An gật đầu, vừa cởi âu phục vừa đi vào phòng tắm.
Nhanh chóng tẩy rửa mùi rượu trên người, Đoạn Trường An cũng cảm thấy dễ chịu hơn, anh đã tỉnh táo đôi chút, bước ra khỏi phòng tắm.
Tô Dục đang ngồi trên giường, nhìn thấy Đoạn Trường An, cả người trần như nhộng bước ra, gậy thịt ngủ đông dưới đám cỏ rậm rạm đen kịt, nay đã sớm dựng đứng lên, đung đưa theo từng bước chân của Đoạn Trường An như đang chào hỏi với cô.
Tô Dục đứng lên, lúc thay quần áo cô nghĩ đến đêm nay là đêm động phòng, hoa huyệt giữa hai chân đã lầy lội từ lâu, làm ướt cả qυầи ɭóŧ mà cô đặc biệt chuẩn bị.
Áo cưới là anh cố ý mời nhà thiết kế may riêng cho cô, tôn lên dáng người lả lướt của Tô Dục, hai bên eo đính vải voan như ẩn như hiện càng tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Đoạn Trường An ôm eo cô, đôi bàn tay mơn trớn sau tấm lưng trần mịn màng.
Anh ngậm lấy vành tai của cô, nhỏ giọng nói: “A Dục, em có biết anh đang nghĩ gì không?”
Tô Dục gác đầu lên bả vai Đoạn Trường An, cô lắc đầu.
“Lần dầu tiên nhìn thấy em mặc áo cưới, anh đã muốn cứ vậy mà làm em.”
Nói xong, anh bế Tô Dục, nâng đôi chân thon dài phía dưới làn váy của cô lên, để cô quấn lấy thắt lưng của anh.
Áo cưới xếp chồng lên giữa hai người, gậy thịt để trên đùi Tô Dục.
Cách lớp vải mềm mại, Đoạn Trường An ngậm lấy đầu ngực hiện rõ lên do không mặc nội y của Tô Dục.
Anh dùng sức cắи ʍút̼, Tô Dục thở hổn hển, hai tay ôm chặt lấy cổ anh. Lớp vải ma sát làm đôi gò bồng đào càng thêm mẫn cảm, hơn nữa Đoạn Trường An còn thô bạo cắи ʍút̼, Tô Dục ưỡn người về phía trước, mong muốn được nhiều hơn.
Nước mật ở nơi hai người không nhìn thấy trào ra như suối, làm ướt thắt lưng của Đoạn Trường An. Do động tình mà lỗ nhỏ phía trên đầu nấm cũng phun ra không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt, dính vào đùi của Tô Dục.
Đoạn Trường An đặt cô xuống giường, xốc váy lên, anh phát hiện bên trong Tô Dục mặc một cái qυầи ɭóŧ chữ T màu trắng, anh cúi đầu, ngậm lấy hoa môi cùng với sợi dây nhỏ xíu kia.
Hoa huyệt đột nhiên bị sự ướŧ áŧ bao trùm, Tô Dục rêи ɾỉ thành tiếng, nước mật tuôn ra ồ ạt.
Trước tiên Đoạn Trường An liếʍ láp hoa hạch sưng đỏ, sau đó mới di chuyển đến cái động nhỏ hẹp bên dưới, đầu lưỡi tiến vào bên trong tiểu huyệt ướt đẫm.
Đầu lưỡi và gậy thịt là hai thứ có độ cứng mềm trái ngược nhau, nhưng đầu lưỡi có thể hoạt động một cách linh hoạt làm cho Tô Dục sung sướиɠ run rẩy, hoa huyệt co rút dữ dội, cô đạt cao trào lần đầu tiên.
Đoạn Trường An trêu chọc nói: “Sướиɠ vậy sao?”
Anh đỡ Tô Dục đứng lên, bày tư thế.
Một chân Tô Dục đứng trên mặt đất, một chân khác gập lại quỳ trên giường, hai chân tách ra.
Đoạn Trường An đưa tay xuống dưới làn váy, dùng sức thật mạnh xé rách cái quần chữ T bé xíu kia.
Tim Tô Dục đập thật nhanh, cô cảm giác được đêm nay anh có hơi thô bạo, nhưng cô lại mong chờ một cách khó hiểu.
Đoạn Trường An nhấc làn váy thật dài lên, kéo hết mớ vải vóc gôm thành một cục đưa lên phía trước để Tô Dục ôm lấy chúng.
Sau đó một tay anh đỡ eo Tô Dục, tay còn lại cầm gậy thịt đâm vào hoa huyệt lầy lội.
“A Dục, em xem tư thế này của chúng ta, nếu ở nơi công cộng anh cũng có thể làm em như vậy?” Cô nghe thấy tiếng anh trầm khàn nói lời thô tục.
Tô Dục vô thức nghĩ đến hai người làm vậy ở nơi đông người,
Đoạn Trường An ở phía sau cô…
Hoa huyệt co rút lại, ngậm lấy đầu nấm từng chút một.
Đoạn Trường An hơi cắm vào một chút: “Da^ʍ huyệt hưng phấn như vậy, là muốn anh lập tức chơi em sao, không sợ bị người khác nhìn thấy à?”
“Đừng nói nữa…” Dường như Tô Dục tưởng tượng ra cảnh cô ở giữa tàu điện ngầm, xung quanh là người lạ, cô không nhịn được lên tiếng ngăn anh lại.
Đoạn Trường An cười khẽ, từ từ rút gậy thịt ra ngoài : “Muốn anh đi vào không hả?”
Tô Dục cảm giác được sự ham muốn sâu bên trong hoa huyệt: “Muốn…”
“Muốn cái gì?” Anh đưa một bàn tay di chuyển đến phía trước vân vê hoa hạch, nhưng gậy thịt lại cố tình thăm dò ngay miệng huyệt.
“Muốn gậy thịt tiến vào…” Tô Dục nhẹ nhàng đong đưa cặp mông, cọ xát lấy lòng gậy thịt cứng rắn nóng bỏng kia.
“Gậy thịt tiến vào đâu hả? Muốn làm gì?” Rõ ràng mắt Đoạn Trường An đã đỏ ngầu nhưng anh vẫn nắm chặt lấy gậy thịt ngày một sưng to hơn vì cọ xát với cô, nhưng vẫn không chịu đi vào.
“Ô…” Hoa hạch liên tục nhận được kɧoáı ©ảʍ, Tô Dục nức nở, “Gậy thịt… Đâm thật mạnh vào tiểu huyệt của em… Anh Trường An…”
“Đâm chết em.”
Anh thẳng lưng, gậy thịt cắm thật mạnh vào, đột nhiên được lấp đầy, hoa huyệt sung sướиɠ co rút lại.
Đoạn Trường An ấn mạnh xuống hoa hạch: “Đừng kẹp chặt da^ʍ huyệt như vậy.”
Tô Dục bắt đầu run rẩy toàn thân, sâu bên trong hoa huyệt phun ra nước mật ấm áp, tưới lên trên đầu nấm, Đoạn Trường An bắt đầu dùng sức đâm chọc, mỗi lần ra vào đều mạnh mẽ như muốn đâm thủng Tô Dục.
Đang chìm trong dư vị cao trào, Tô Dục không thể nào chịu được tần suất ra vào như vậy, nước mật bắn ra khỏi cơ thể, dính vào cánh tay của Đoạn Trường An.
Tường thịt bên trong hoa huyệt càng xiết chặt hơn, Đoạn Trường An mạnh mẽ đâm về phía trước, anh duỗi thẳng lưng, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu bên trong.
Thuận tiện cởi luôn áo cưới của cô ra.
Đoạn Trường An nằm xuống giường, đỡ Tô Dục ngồi lên gậy thịt, hai tay anh vịn eo Tô Dục giúp cô hoạt động lên xuống.
Tư thế như vậy làm gậy thịt tiến vào càng sâu hơn, tường thịt cắn chặt lấy gậy thịt, Đoạn Trường An hận không thể nhét luôn cả hai túi ngọc vào người cô, hung hăng làm hư cô.
Tô Dục cảm thấy người nhẹ đi, giống như bị gậy thịt cắm sâu trong cơ thể đưa cô bay lên trời, cô cũng không biết bây giờ cô muốn gì nữa.
Dường như suốt đêm đó, Đoạn Trường An không hề biết mệt mỏi cần cù cày cấy trên mảnh đất màu mỡ của Tô Dục.
Drap giường bên dưới hai người ướt đẫm.
Bọn họ điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, thậm chí cũng không đếm được là bao nhiêu lần, Tô Dục khàn giọng vì không ngừng rêи ɾỉ thở dốc.
Lúc trời ửng sáng, Đoạn Trường An mới ôm lấy Tô Dục chìm vào giấc ngủ say.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
An Ca: Từ sau chương này trở đi PN viết về Lâm Hạ, bạn thân của Tô Dục. Chuyện tình của cô nàng coser với anh chàng nhϊếp ảnh gia không chụp ảnh cho người.
Đám cưới của Tô Dục theo kiểu này nè