Thê Tử Tuyệt Tình

Chương 30: Tự chơi mình

Vệ Giai Quân cực kỳ khó chịu, đùi nàng cọ cọ bắp chân hắn, cỏ thơm càng ngày cảm ẩm ướt, rốt cuộc, hắn cũng tận mắt chứng kiến một dòng nước nhỏ phun ra khỏi tiểu huyệt nàng, mà hai cánh hoa càng lúc nàng mở rộng, toàn bộ đóa hoa nở rộ, chờ người đến hái.

Chỉ mới như vậy, thế nhưng nàng đã có dấu hiệu cao trào, thời điểm này, chắc hẳn chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc nhụy hoa nàng một chút, thì nàng sẽ run rẩy, sung sướиɠ dục tiên dục tử.

Nghĩ sao làm thế, tay Thẩm Tĩnh Châu trượt xuống dưới, tách hai chân nàng ra rồi nâng lên, cố định hai bên hông.

Vệ Giai Quân nằm ngửa trên mặt bàn, giữa hai chân mát lạnh, đầu óc hỗn độn từ từ ý thức được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt nàng bỗng đỏ ửng, nhỏ giọng thét lên một tiếng, nàng vội dùng một tay che đóa hoa giữa hai chân lại, tuy lý trí lung lay sắp sụp đổ, nhưng nàng vẫn không muốn để hắn chế giễu mình.

Ai ngờ, chẳng những Thẩm Tĩnh Châu không đẩy tay nàng ra, mà hắn còn kéo tay nàng, để ngón tay nàng đặt tại miệng huyệt, sau đó cưỡng chế nó cắm vào đóa hoa nửa khép nửa mở kia.

"A!" Đường hành lang xoắn một cái, tựa như muốn nuốt ngón tay nàng.

Thẩm Tĩnh Châu giữ chặt tay nàng, ép buộc ngón tay non mịn cắm vào rút ra.

"A a . . ." Không ngờ hắn ép nàng tự an ủi.

"Tự mình cắm vào cảm giác thế nào?" Hắn còn sấn tới, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai nàng, "Lúc ta không có ở đây, có phải nàng đã thử qua cách này hay không?"

Vệ Giai Quân liều mạng lắc đầu, sao nàng có thể, đương nhiên là không có, chẳng qua là. . . Có đôi khi tỉnh giấc trong cơn mơ, nàng phát hiện hai chân vô thức cọ sát vào nhau, khiến nàng thẹn thùng không thôi.

"Sau này lúc ta không có ở đây, nàng có thể thử làm thế này." Hắn liếʍ vành tai nàng, "Nhớ kỹ, lúc làm chuyện này, nàng phải nhớ đến ta, tưởng tượng cảnh ta chơi đùa nàng."

"Cảm nhận xem, huyệt của nàng mềm cỡ nào, ẩm ướt cỡ nào, ấm áp cỡ nào, thậm chí còn cực kỳ tham lam, cái gì cũng muốn ăn."

Vệ Giai Quân khóc rấm rứt, nàng có thể cảm nhận được, khi ngón tay mình cắm vào trong, đường hành lang nhanh chóng xoắn chặt, một lực lớn không ngừng nuốt lấy ngón tay nàng, trong đó mềm không thể tưởng tượng nổi, khắp nơi đều là nước.

Thì ra, đây chính là những gì hắn cảm nhận được khi làm nàng, chỗ này của nàng dâʍ đãиɠ biết bao nhiêu.

Nói xong, hắn kéo ngón tay nàng ra, thấy trên ngón tay nàng toàn là chất dịch ẩm ướt, hắn cực kỳ hài lòng cúi đầu mυ'ŧ lấy ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng, sạch sẽ không chừa một giọt.

Cả người Vệ Giai Quân hoàn toàn mềm nhũn, trên mặt bàn cẩm thạch lạnh như băng, thế nhưng thân thể nàng lại nóng như bị lửa đốt.

Sau đó, ngón tay thô ráp của hắn thay thế ngón tay nàng, từ từ đâm vào miệng huyệt đang hé mở. Một ngón tay đâm vào vài cái, cảm giác chưa đã thèm, hắn lại tăng thêm một ngón, hai ngón tay, vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn lại nhét thêm một ngón.

"Hức hức. . ." Ba ngón tay, Vệ Giai Quân không thể giả bộ phớt lờ. Trống vắng hai năm, hoa huyệt nàng chặt như xử nữ, bây giờ đường hành lang bị cưỡng ép mở ra, cảm giác đau đớn căng trướng bao trùm cơ thể, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn.

Ngón tay hắn ấn mạnh lên tường thịt bên trong, cảm nhận được sự co xoắn của đường hành lang, hắn thử rút ngón tay ra thì bị hút ngược trở vào.

Mật dịch chảy đầm đìa, hắn đâm vào càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh bạo.

Chứng kiến giữa đám cỏ thơm, viên trân châu đỏ như tích huyết đang e ấp tìm cảm giác tồn tại, ánh mắt Thẩm Tĩnh Châu sâu thẳm, cúi đầu gậm cắn.

"A a a a. . ." Khoảnh khắc khi hắn cắn lên viên trân châu, hai chân Vệ Giai Quân bắt đầu quẫy tứ tung, muốn kiềm chế nhưng không thể, hai mắt nàng trắng dã, tiếng rêи ɾỉ vẫn luôn đè nén không ngừng tuôn ra.

Đường hành lang điên cuồng run rẩy, thủy dịch lan tràn, làm ướt cả mảnh khăn trải bàn bằng gấm trên nền đá cẩm thạch.

Sau khi thét thất thanh, tiếng rêи ɾỉ bật khỏi đôi môi nhỏ xinh của Vệ Giai Quân bỗng biến thành tiếng than nhẹ chẳng chút ý nghĩa, hai chân kẹp chặt đầu hắn không ngừng cọ sát, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào hết đợt này đến đợt khác.

Chưa đủ, vẫn chưa đủ, còn thiếu một chút nữa, dù đóa hoa giữa hai chân nàng run rẩy kịch liệt, xoắn chặt ngón tay hắn đến mức không thể nhúc nhích, nhưng hắn vẫn cưỡng ép phá vỡ, mạnh mẽ đâm rút. Mỗi một lần rút ra đều xẹt ngang hạt trân châu mẫn cảm, mỗi một lần đâm vào đều gần như chen lấn khiến đường hành lang muốn nứt toát.

Hạt trân châu vẫn bị hắn nhai cắn, hắn biết rõ, chỉ cần cho nơi đây thêm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người nàng sẽ tê dại.

Trước mắt Vệ Giai Quân dường như đang có nghìn nghìn lớp lớp sương mù, hàng ngàn ngôi sao nhỏ đang chạy quanh đầu, khiến nàng không nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe thấy gì, linh hồn lơ lửng giữa không trung, chứng kiến bản thân mình trần như nhộng nằm trên mặt bàn, bị hắn đùa bỡn.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẫn liên tục ập tới, nàng bắt đầu run rẩy dữ dội. Đợt cao trào này tới vừa nhanh vừa lâu, hết lần này đến lần khác hắn khăng khăng kéo dài, cho nên dù làm thế nào nàng cũng trốn không thoát, chỉ có thể cố gắng khống chế chính mình.

Cuối cùng, cửa tử ©υиɠ mà nàng vẫn luôn cố gắng bảo vệ cũng không kiềm chế được, "Ào ào. . ." Dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào như suối, lan rộng khắp mặt bàn, làm ướt cả khăn gấm trải bàn không sót chỗ nào, thậm chí còn nhỏ giọt xuống mặt đất.

Lúc này, Thẩm Tĩnh Châu mới buông tha cho viên trân châu của nàng, đồng thời rút ngón tay ra.

Tuy nhiên, Thẩm Tĩnh Châu không có ý để Vệ Giai Quân từ từ phục hồi sau cơn cao trào, hắn nhanh chóng giật dây lưng, cởi y phục trên người ra, giải phóng cự long đã cứng rắn từ lâu, đặt đầu rồng trước cửa huyệt đang run rẩy rồi dùng sức, nhấn mạnh vào trong.

Vừa trải qua cao trào, vách thịt non trong hoa huyệt nàng hoàn toàn mềm mại, đầu rồng thuận lợi đi vào hơn nửa.

Nhân lúc nàng đang mất hồn trong cơn cao trào, Thẩm Tĩnh Châu làm liền một mạch, đâm sâu tận góc rễ.

Vào đến tận cùng, cửa tử ©υиɠ đang không ngừng co rút, cơ hội quá tốt, làm sao hắn có thể bỏ qua, chẳng chút do dự, hắn dùng sức đâm mạnh. Cổ họng Vệ Giai Quân phát ra tiếng hừ nhẹ mềm nhũn, cửa tử ©υиɠ xinh đẹp tinh tế bị khai phá rồi, nơi riêng tư hai người kề sát vào nhau không một khe hở.

Thẩm Tĩnh Châu thở dài một hơi, cực kỳ thỏa mãn.

Rốt cuộc, hắn lại hoàn toàn có được nàng một lần nữa.