Chương 29 Tìm hoan trong men say
Vệ Giai Quân bị ép uống rất nhiều rượu, lúc này nàng đã say không biết gì, hắn khóa hai tay nàng ở sau lưng, dọc theo da thịt trơn bóng nơi cổ, hắn không ngừng thè lưỡi mơn trớn liếʍ hôn, để lại từng chuỗi ướŧ áŧ, vừa hôn hắn vừa hỏi nàng: "Có yêu ta hay không?"
Vệ Giai Quân vừa tê vừa ngứa, nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, thế nhưng một chút sức lực cũng chẳng có, mềm nhũn như bông.
"Không." Ngay cả giọng nàng cũng yếu ớt, không còn kiên quyết như lúc trước.
Thẩm Tĩnh Châu ngẩng đầu lên ngậm lấy môi nàng, hung hãn mυ'ŧ mạnh, bàn tay kia trực tiếp trượt vào vạt áo nàng, chưa đầy hai động tác, hắn đã khiến cả người nàng trần trụi.
Vệ Giai Quân mơ mơ màng màng, bất tri bất giác nàng ngửa đầu lên, hai tay chống lên mặt bàn cẩm thạch phía sau. Thẩm Tĩnh Châu đứng giữa hai chân nàng, cọ cọ mầm họa cứng rắn vào nơi riêng tư mềm mại của nàng.
"Nương tử," Hắn cười nhẹ một tiếng, "Hai năm vắng vẻ, nơi này của nàng lớn hơn nhiều rồi."
Hắn bóp mạnh nhũ thịt mềm mại, vừa trắng vừa tròn, còn nặng trình trịch của nàng.
Vệ Giai Quân thét lên, ánh mắt phủ sương mờ.
Ngực nàng bình thường vốn đã lớn, hai năm qua phát triển thêm không ít, bị hắn đẩy nhẹ một cái, nhũ thịt lập tức sóng sánh, trông cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Giữa hai chân nàng lầy lội không chịu nổi, men say điều khiển lý trí, nàng chỉ có thể hành động theo bản năng. Cách lớp vải, nghiệt căn hắn không ngừng va chạm, chưa được bâu lâu, nàng đã ướt đẫm.
Nữ tử đã nếm mùi tình, hưởng thụ qua cảm giác sung sướиɠ tiêu hồn lạc phách, đột nhiên trống trải hai năm, sao có thể không có du͙© vọиɠ, chẳng qua là bình thường nàng giỏi che giấu, mãi cho tới khi hắn mạnh mẽ ép rượu, nàng mới đối mặt với ham muốn chân thật của bản thân.
Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu ngậm lấy nhũ thịt đang lắc lư trước ngực nàng, hắn thè lưỡi dùng sức liếʍ hôn, khi thì khẽ gặm, khi thì há to miệng cắn nuốt, khi thì trêu đùa lôi kéo đầu nhũ đỏ như tích huyết.
Hai năm rồi, hắn muốn nàng đến phát điên. Trong những đêm dài khó ngủ, hắn vẫn thường vừa hồi tưởng lại dáng vẻ nàng phục tùng dưới thân, vừa dùng tay giải quyết du͙© vọиɠ.
"Ưʍ. . . A. . . Aha. . ." Cả người Vệ Giai Quân phiếm hồng, những suy nghĩ cố chấp về kiếp trước, sau khi bị men say và kɧoáı ©ảʍ trùng kích, hoàn toàn tan biến không còn một mảnh.
Hắn tấn công đôi gò bồng đào xinh đẹp đứng thẳng của nàng, đè lại đỉnh hồng hết niết rồi gảy, sau đó cả bàn tay bao trùm lên, bắt đầu xoa bóp.
"Có yêu ta hay không? Hửm?"
Kɧoáı ©ảʍ truyền đến từng đợt, hắn chỉ mơn trớn nhẹ nhàng chứ không đùa bỡn thô bạo như trước, khiến cho cơ thể Vệ Giai Quân sinh ra cảm giác trống trải mơ hồ không nói nên lời.
"Không." Nàng vẫn cố vùng vẫy giãy chết.
Nụ hôn của Thẩm Tĩnh Châu không ngừng rơi xuống, cả người nàng ưỡn lên, hai tay chống trên mặt bàn phía sau, còn hắn thì đang bận rộn trước ngực nàng.
Nàng cắn môi, cố gắng đè nén, nhưng vẫn không thể ngờ, tiếng rêи ɾỉ vẫn tràn khỏi khóe môi.
Hắn tập trung vuốt ve hai bầu nhũ, mỗi tay một bên, không ngừng bóp véo, dùng sức vuốt ve, thỉnh thoảng buông tha cho đầu nhũ, để môi hắn thay thế, vừa hôn vừa cắn.
Tư thế này, nàng không cần cúi đầu, cũng có thể quan sát tất cả hành động của hắn trước ngực nàng, chẳng sót thứ gì.
Hơi thở ồ ồ nóng bỏng của Thẩm Tĩnh Châu phun lên ngực nàng, khiến da thịt trắng như tuyết nhiễm màu đỏ hồng.
Vuốt ve đủ rồi, hai bầu nhũ vốn đứng thẳng cũng trở nên mềm mại, chơi rất sướиɠ. Hắn tạm thời buông tha, hai bàn tay mơn trớn nơi chân ngực nàng, sau đó từ từ bóp chặt, làm cho đầu nhũ nàng nổi lên, kề sát môi hắn.
Thấy cảnh này, Vệ Giai Quân mạnh mẽ cắn môi mình, đè nén tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra khỏi miệng.
Cứ như vậy, hai bầu ngực xinh đẹp của nàng bị hắn bóp chặt, đầu nhũ đỏ au giống như hai nụ hoa đang nở rộ, chờ người tới hái.
Thế nhưng, hắn không hái vội, thay vào đó, hai tay nắm hai bên, bắt đầu chuyển động lắc lư.
Hai bầu ngực nàng vô cùng co giãn, vừa rung vài cái đã tự động di chuyển.
Hắn chỉ cầm hờ, nhìn hai bầu ngực nàng lắc lư hết qua trái rồi qua phải trong lòng bàn tay mình, hắn nhỏ giọng cười cợt: "Nàng xem, dường như chúng nó đang mời gọi ta, muốn ta ăn tươi nuốt sống chúng."
Vệ Giai Quân thẹn không thể tả, nàng nức nở nghẹn ngào một tiếng rồi nghiêng đầu, không dám đối mặt.
Rốt cuộc Thẩm Tĩnh Châu cũng cúi đầu, cắn mạnh lên đầu nhũ nàng, sau đó dùng sức kéo một cái.
"A a a a a a . . ." Vệ Giai Quân mất khống chế, nàng thét chói tai, đau đớn, tê dại, cả thân thể tràn ngập kɧoáı ©ảʍ.
Nàng quay đầu lại, lòng dạ rối bời nhìn Thẩm Tĩnh Châu cắn đầu nhũ của mình rồi dùng sức lôi kéo.
"Đừng mà. . ."
Hắn cười nhẹ, cắn thêm cái nữa rồi mới buông ra.
Bầu ngực nàng giật bắn lại, không ngừng rung lắc.
Ngay tiếp theo, Thẩm Tĩnh Châu thực hiện động tác vừa rồi, đùa bỡn bên còn lại.
"Nói, có yêu ta hay không?" Hắn vẫn không quên vấn đề này.
Có điều, Vệ Giai Quân đã không còn nhớ rõ, hơi men thúc đẩy, nàng không biết đây là mơ hay thật, từng đợt kɧoáı ©ảʍ xông lên não, nàng chỉ có thể phát ra tiếng than nhẹ "Ư a" mềm mại đáng yêu.
Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu nhìn xuống, dục hỏa bùng cháy mạnh mẽ.
Trong mắt hắn, toàn thân Vệ Giai Quân đã phiếm hồng, hai mắt khép hờ, vẻ mặt vừa thống khổ vừa trầm mê.
Hai chân bị hắn cưỡng ép tách ra bất an di chuyển, không tự chủ cọ cọ bắp đùi hắn, tựa như đang khao khát thứ gì đó.
Giữa hai chân, cỏ thơm đã lầy lội một mảng, nhụy hoa ngậm châu, mềm mại ướŧ áŧ, xinh đẹp không gì sánh được.
Hắn biết rõ, đóa hoa của nàng khép kín rất nhanh, dù cho lần đầu tiên tầm hoan suốt cả đêm thì qua ngày hôm sau, hoa huyệt của nàng đã hoàn toàn khép chặt, không còn một khe hở. Mỗi lần hắn muốn đi vào đều phải tốn rất nhiều công sức khiến nàng ẩm ướt, mới thuận lợi cắm vào trong.
Tuy nhiên lúc này, rõ ràng hắn vẫn chưa đυ.ng chạm gì, nhưng hai cánh hoa nhỏ xinh của nàng đã mơ hồ tách ra, nụ hoa bên trong cũng đang chớm nở.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy cánh hoa của nàng vừa rồi mới ngượng ngùng mấp máy, có lẽ hắn đã cho rằng thân thể nàng vừa rồi bị khai phá trước đó.
Ngắm nhìn Vệ Giai Quân đang đắm chìm trong bể dục, Thẩm Tĩnh Châu bừng tỉnh.
Rõ ràng trống trải lâu ngày, nhớ nhung phát điên, vậy mà nàng lại bày ra thái độ kia, cứ từ chối hắn.