Thê Tử Tuyệt Tình

Chương 24: Lúc này cho nàng chơi

Chương 24 Lúc này cho nàng chơi.

Vệ Giai Quân vốn định đẩy hắn ra.

Nhưng nàng vừa há miệng, Thẩm Tĩnh Châu đã bắt lấy cơ hội, nhét vật kia vào miệng nàng.

Nàng trợn tròn mắt, khó có thể tin.

Thứ này quá dài quá thô, chỉ mới tiến vào phần đầu đã khiến miệng nàng bị lắp đầy.

Gậy thịt vừa rong ruổi trong hoa huyệt nàng mang theo một mùi tanh ngai ngái, nồng nàn hơi thở nam tính, đậm đặc đến nỗi nàng suýt ngất đi.

"Ưʍ. . ." Nàng chống tay lên bụng hắn, muốn tạo khoảng cách với vật to lớn dữ tợn kia.

"Ngoan, nghe lời." Thẩm Tĩnh Châu dịu dàng dụ dỗ.

Miệng Vệ Giai Quân ngậm nghiệt căn to lớn của hắn, trước mắt là bụng dưới với các khối cơ bắp căng đầy rõ ràng, còn có khu rừng rậm dày đặc thô tục ngay vùng tam giác, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ công tử tuấn mỹ bên ngoài.

Loại tương phản này đập vào mắt khiến hai chân Vệ Giai Quân mềm nhũn, tiểu huyệt vừa bị hắn chơi qua lại chảy ra vô số dâʍ ŧᏂủy̠.

Dường như giọng Thẩm Tĩnh Châu có mang theo ma chú, khiến nàng mất khống chế buông bỏ đề phòng, "Há miệng, đừng dùng răng, đúng, chính là như vậy. Đầu lưỡi thè ra liếʍ, thè ra liếʍ. A. . ." Hắn sướиɠ đến nỗi đầu ngửa ra sau, tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng.

"Chẳng phải nàng cảm thấy ta luôn ức hϊếp nàng sao? Bây giờ đến phiên nàng ức hϊếp ta. Trước kia ta dùng lưỡi liếʍ nàng thế nào, hiện tại nàng cũng dùng lưỡi liếʍ lại ta như vậy, được không?"

Nghe rất có lý. Vệ Giai Quân như bị đầu độc, nàng chậm rãi thè lưỡi, dùng khoang miệng bao bọc vật lớn của hắn, thử ngậm rồi di chuyển. Nghe thấy tiếng hắn rêи ɾỉ vì hành động của mình, chẳng hiểu sao nàng có cảm giác thành tựu khó nói thành lời.

Thì ra nàng cũng có thể làm thế với hắn, nhớ đến những lần hắn chơi đùa tiểu huyệt mình trước đây, lúc nào cũng khiến nàng dâʍ ŧᏂủy̠ giàn giụa, khóc lóc không ngừng, bây giờ nàng cũng có thể chơi hắn như thế phải không?

"A. . . A. . ." Tiếng nam nhân than nhẹ khêu gợi quanh quẩn bên tai. Vệ Giai Quân xúc động mạnh, nàng chủ động duỗi bàn tay nhỏ bé, phủ lên gậy thịt thô to, thế nhưng tay lại bị hắn kéo đặt lên túi ngọc phía dưới.

"Tuyệt quá, chính là như vậy." Thẩm Tĩnh Châu vừa hưởng thụ cảm giác nàng phun ra nuốt vào, vừa đưa tay tìm kiếm đôi gò bồng đào của nàng, bàn tay liên tục nắn bóp, còn véo quả dâu phía trên, khiến cho Vệ Giai Quân kiềm lòng không được mà đong đưa eo mông.

Nàng giống như bị ma nhập, một bàn tay nâng túi ngọc hắn lên mân mê, một bàn tay vuốt ve lên xuống phần gậy thịt còn lộ ra bên ngoài, miệng cố gắng ngậm gậy thịt hắn càng sâu càng tốt, sau đó thưởng thức tiếng hắn rêи ɾỉ vì động tác của nàng.

Thẩm Tĩnh Châu có cảm giác đầu rồng chạm vào yết hầu, nàng lại nuốt một cái, nhất thời không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, eo hắn đẩy mạnh, xuyên qua yết hầu, tiếng vào đường thực quản.

"A. . ." Lần này, Vệ Giai Quân càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn, cơn buồn nôn dâng lên cuồn cuộn nhưng lại bị chặn lại cực kỳ chặt chẽ, nàng không khỏi nuốt xuống lần nữa.

"Nàng. . . Yêu tinh này." Sợi dây lý trí trong đầu Thẩm Tĩnh Châu đứt rồi, lần nuốt xuống cực sâu của nàng đã khiến hắn hoàn toàn phát điên, hắn mạnh mẽ rút gậy thịt ra rồi lại cắm trở về.

"A. . . A. . ." Hai mắt Vệ Giai Quân trừng to, nàng muốn nhả ra, thế nhưng hắn cứ khăng khăng ôm chặt lấy nàng, nàng chỉ có thể để mặc hắn điên cuồng đút vào.

Bây giờ không phải là nàng phun ra nuốt vào, mà là hắn đang chơi cái miệng nhỏ của nàng.

Tại sao hắn có thể như vậy? Nàng hối hận rồi.

Cũng may Thẩm Tĩnh Châu cũng không quá đáng, sau khi hưởng thụ mấy lần đâm sâu vào cổ họng, thấy nàng hít thở không thông, hắn rút gậy thịt to lớn ra rồi kéo nàng lên, để nàng đưa lưng về phía hắn, thân trước tựa vào thành thùng tắm, sau đó hắn nhấc cặp mông trắng nõn lên, cắm vào.

Vệ Giai Quân đã bị hơi thở đầy nam tính của hắn khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng từ lâu, nãy giờ vẫn luôn thiếu thốn. Lần cắm vào này, hoa tâm trực tiếp bị hắn đâm mở, "A. . ." Nàng thét lên, mí mắt run run, hiển nhiên là đạt cao trào.

Thẩm Tĩnh Châu kinh ngạc, ngay sau đó hắn nở nụ cười đầy ẩn ý, "Nương tử, nàng thật mẫn cảm, vừa cắm đã cao trào, điều này chứng tỏ cái gì?"

Vệ Giai Quân cảm thấy thẹn không thôi.

Rõ ràng nàng đang đùa hắn, vì sao kết quả lại thế này?

Sau lưng, Thẩm Tĩnh Châu dùng hết sức đẩy đưa, gậy thịt cắm lung tung vào trong hoa huyệt mềm mại của nàng. Tiểu huyệt vẫn đang trong cơn cao trào làm sao chịu nổi va chạm. Vệ Giai Quân mất khống chế đong đưa eo, hòng muốn chạy trốn.

Thế nhưng, phía trước là thùng tắm, phía sau là hắn, nàng có thể trốn chỗ nào? Hơn nữa động tác đong đưa eo còn giống như đón hùa theo hắn. Thẩm Tĩnh Châu cố ý nhân lúc nàng đẩy mông về phía sau thì đâm mạnh về phía trước, tựa như nàng không thể chờ đợi được muốn hắn nhanh chóng cắm vào vậy.

"Hức hức." Vệ Giai Quân nằm tựa vào thùng tắm, đôi gò bồng đào nặng trĩu trước ngực bị hắn hung hăng nắm lấy, eo mong đong đưa, lần lượt nghênh hợp với nam nhân phía sau, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào từng đợt.

Cao trào hoàn toàn không dừng được, cánh hoa bị hắn chà đạp đến lật ra ngoài, run run rẩy rẩy.

Trong thùng tắm, tiếng nước dao động rào rào, văng tung tóe ra bên ngoài.

Vệ Giai Quân liên tục cao trào trước từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rốt cuộc hai mắt nàng trắng dã, bị làm đến ngất đi.

"Bạch bạch." Thẩm Tĩnh Châu chẳng mảy may phát hiện, hắn vừa xoa bóp mông mềm vừa hung mãnh chọc vào, mỗi một lần vào là sâu tận gốc rễ, đâm đến nỗi bụng dưới nàng gồ lên mới bỏ qua.

"Tiểu yêu tinh, thật biết hút người, đều cho nàng hết." Kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên não, sống lưng hắn tê rần, gậy thịt chọc thẳng vào hoa tâm, sau đó bắn tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đó.