*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi mở cửa, Hứa Gia Nhạc nhạy bén ngửi được mùi khói sặc mũi. Ban đầu hắn vẫn chưa tìm thấy Văn Kha, sau khi đảo tới đảo lui trong phòng khách hai lần, hắn mới nhìn thấy Văn Kha đang ngồi co ro trên sàn trong một góc khuất cạnh sô pha.
Trên chân anh chỉ đi một chiếc dép lê, chiếc kia thì bị đá sang một bên, vùi đầu giữa đầu gối.
Bên cạnh đôi chân gầy guộc là chiếc gạt tàn pha lê đầy ắp tàn thuốc, một lon bia rỗng tuếch móp méo lăn lóc cạnh đó, nom cảnh tượng vô cùng chán nản.
Nhất thời Hứa Gia Nhạc cũng giật nảy mình.
Hắn biết Văn Kha vẫn luôn là một người rất dẻo dai kiên cường, cho dù chịu đựng một cú sốc lớn như ly hôn anh vẫn duy trì dáng vẻ tỉnh táo để đối mặt. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm Hứa Gia Nhạc thấy Văn Kha tự sa ngã thế này.
"Ê..."
Hứa Gia Nhạc bước tới ngồi xổm xuống, mới phát hiện trong tay Văn Kha đang siết chặt hai bức tranh. Hắn không kịp nhìn kỹ, chỉ vỗ vỗ vai Văn Kha rồi chần chừ một lúc, sau đó mới lên tiếng: "Lúc tôi về thì thấy Hàn Giang Khuyết đứng chỗ thang máy đấy. Hắn thấy tôi cũng chẳng nói câu nào đã đi rồi."
Văn Kha ngẩng đầu lên, mái tóc rối tung, hai mắt hơi đờ đẫn: "Khi ông về cậu ấy vẫn còn ở đó à?"
Anh hỏi xong cũng không muốn chờ đáp án, tiếp tục lục lọi muốn châm thuốc.
"Mẹ nó chứ ông tính hút hết sạch thuốc của tôi đấy à? Muốn hút thì đi mà mua, đừng có ăn bám một đứa thất nghiệp như tôi chứ?"
Hứa Gia Nhạc giả vờ khoa trương nói, nhưng thấy Văn Kha không hề phản ứng lại với trò đùa của mình thì chỉ đành thở dài, kế đó ngồi xuống cạnh anh: "Tôi có nên nói chuyện này không nhỉ? Thực ra tôi biết ông từng thích Hàn Giang Khuyết, từ hồi cấp ba tôi đã biết rồi."
"Tôi cũng biết là ông biết."
Giọng Văn Kha rất nhỏ. Sau khi ở bên Trác Viễn, chỉ có Hứa Gia Nhạc bình thản hỏi anh một câu: "Thực sự ông đã nghĩ kỹ chưa."
Hứa Gia Nhạc chưa từng lắm miệng, dáng vẻ thì lười quan tâm cũng như bà tám đến chuyện tình cảm của người khác, nhưng sức quan sát của hắn thì nhạy cảm đến đáng sợ.
"Nom dáng vẻ hôm nay thì hai người hẳn chưa nói xong đúng không." Hứa Gia Nhạc hỏi thẳng: "Là ông không đồng ý à? Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách khi nãy của Hàn Giang Khuyết cứ như thằng nhóc mười tám tuổi lần đầu thất tình ấy. Có điều ông cũng không hẳn là không thích cậu ta đúng không?"
Văn Kha không trả lời được, anh run lẩy bẩy cầm bật lửa châm điếu thuốc, nhưng "lạch cạch" mãi mà vẫn không nhấn nút được, nhấn thêm lần nữa vẫn thất bại.
"Hứa Gia Nhạc, tôi không biết giờ nên làm thế nào cả." Rốt cuộc anh cũng mở miệng, bàn tay siết lấy hộp thuốc lá đã gần trống rỗng, cười đau xót: "Lòng tôi cứ rối thành một nùi. Khó chịu lắm, nghĩ đến tên của cậu ta là khó chịu."
"Nếu rối thành một nùi thì gỡ nó ra, làm rõ từng chút một đi, cũng đâu khó mấy."
Hứa Gia Nhạc đặt hộp thuốc lá và lon bia gọn gàng sang một bên, dọn sạch một khoảng trống, sau đó nghiêm túc ngồi đối diện Văn Kha, hỏi: "Tôi hỏi từ chuyện cơ bản nhất và cũng quan trọng nhất nhé. Văn Kha, ông còn thích Hàn Giang Khuyết không?"
Văn Kha sửng sốt.
Có lẽ câu hỏi này quá đỗi thẳng thừng nên khiến anh trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới do dự nói: "Đúng là mười năm trước tôi có thích Hàn Giang Khuyết, ông, ông cũng biết rồi đấy."
"Nhưng tôi hỏi hiện tại cơ mà."
"Giờ cũng đã mười năm rồi, quá lâu, tôi cảm thấy... Tôi, tôi và Hàn Giang Khuyết không nên níu lấy quá khứ không buông. Với lại..."
"Văn Kha, tôi đâu hỏi có nên hay không." Hứa Gia Nhạc lần nữa cắt ngang lời anh không hề khách sáo.
Đôi môi Văn Kha khẽ run rẩy, nhưng anh vẫn cố gắng nói tiếp: "Với lại lúc này tôi vừa ly hôn với Trác Viễn mà đã ở bên Hàn Giang Khuyết, hình như tôi... Tôi không làm được. Cậu ta nói nếu tôi có áp lực thì chẳng cần thật sự ở bên cậu ta đâu, chỉ cần làm như một khách hàng cùng cậu ta vượt qua kỳ phát tình là được, nhưng mà tôi, tôi..."
Hứa Gia Nhạc đẩy kính mắt: "Văn Kha, tại sao ông lại thấy thời điểm này rất đặc thù? Không phải sau khi ly hôn càng tự do hơn à? Mà thậm chí cậu ta còn chẳng gây áp lực gì cho ông cả."
"Vì..."
Văn Kha phát hiện mình không thể nào đi theo lối suy nghĩ của Hứa Gia Nhạc được. Anh suy nghĩ một lúc, rốt cuộc vẻ mặt cũng dần uể oải: "Vì, vì tôi không còn xuất sắc như mười năm trước nữa. Tôi rất thất bại, rất tầm thường... Người cậu ta thích là Văn Kha của năm đó, chứ không phải tôi bây giờ."
Nói đến đây anh lại vùi mặt giữa đầu gối. Qua rất lâu, cuối cùng anh mới thì thào thốt ra câu nói chôn chặt trong đáy lòng: "Tôi không xứng với Hàn Giang Khuyết nữa."
"Tôi đã từng bị ký hiệu Hứa Gia Nhạc à, tôi cảm thấy, tôi..." Gần như Văn Kha phải rít từng chữ qua kẽ răng: "Hình như tôi đã bị bẩn rồi, cũng giống như đã mất giá."
Nói xong câu đó, bả vai anh bỗng run rẩy dữ dội.
"Đm."
Một lát sau, Văn Kha bỗng thốt lên. Anh vừa đau lòng vừa nóng nảy, chỉ biết đấm mạnh lên sô pha, sau đó cao giọng chửi tục với vẻ mặt bất lực: "Đm."
Hứa Gia Nhạc khẽ giật mình, trong mắt xẹt qua nỗi thương xót. Từ khi họ quen biết đến nay, Văn Kha vẫn là một học sinh ngoan ba tốt. Cho đến giờ hắn còn chưa từng nghe Văn Kha mắng bất cứ ai, lúc này bỗng nhiên bật ra tiếng chửi tục khiến anh giống như đã sụp đổ, cũng giống như đã phẫn nộ đến đường cùng.
"Văn Kha, ông không mất giá, vĩnh viễn không mất giá." Hứa Gia Nhạc nghiêm túc nói.
Văn Kha giống như người sắp chết đuối lại vớ được cọng rơm, anh gật đầu thật lực.
Đương nhiên anh biết điều đấy chứ, sao con người lại mất giá được. Con người không phải đồ vật, càng không phải là tiền tệ.
Anh không nên nghĩ như vậy.
Nhưng từ sâu trong đáy lòng anh lại ngùn ngụt bốc lên ngọn lửa căm phẫn và đau lòng...
Vì chính anh.
Cho đến giờ anh chẳng phải là một Omega yếu đuối vô tri, anh luôn nỗ lực và thông minh, từng được đi học, từng tin tưởng mình có thể tự tay tạo nên giá trị và tài sản của mình.
Nhưng bây giờ khi nói những lời này anh mới nhận ra, hóa ra có chút ít suy nghĩ lệch lạc chẳng biết đã cắm rễ trong một nơi hẻo lánh đầy bẩn thỉu từ tận đáy lòng anh.
Khi nhà họ Trác luôn miệng yêu cầu sinh nở một cách khắt khe, khi bên ngoài liên tục nhấn mạnh và truyền bá về giá trị.
Anh đã bị thuần hóa.
Ngay cả chính anh cũng bắt đầu cảm thấy giá trị của mình nằm ở tuyến thể nơi gáy, ở việc một Omega khỏe mạnh có thể sinh nở, ở việc một Omega có thể giao hoàn toàn bản thân mình cho Alpha.
Hứa Gia Nhạc bỗng đè vai Văn Kha lại. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn lười biếng bất cần đời, nhưng vẻ mặt lúc này lại nghiêm túc tột cùng: "Văn Kha, tật xấu của ông nằm ở chỗ ông luôn dùng đầu óc để trả lời cho mỗi một việc. Đương nhiên dùng não là một chuyện tốt, có thể khiến người ta tỉnh táo. Nhưng trong cuộc đời con người luôn có vài đáp án tự động chảy ra từ trong tim, chỉ xem ông có chịu nhìn thẳng vào nó không thôi. Đừng để người khác đến nói cho ông biết giá trị của mình là gì. Bây giờ ông nảy sinh những suy nghĩ mờ mịt như thế này là vì ông không nhìn thấy thứ mà lòng ông muốn, là chính ông đã tự coi thường nguyện vọng của mình trước. Nhưng tất cả những chuyện này có thể thay đổi được, chẳng hề khó khăn, chỉ cần thành thực là đủ rồi."
"Vừa nãy tôi mới hỏi ông một vấn đề rất đơn giản, ông còn thích Hàn Giang Khuyết không? Muốn ở bên cậu ta không? Cho nên Văn Kha, trong lòng ông thực sự không có đáp án ư?"
"Tôi..." Văn Kha nghe thấy tiếng tim đập đầy căng thẳng của mình, thình thịch thình thịch, giống như sắp vọt ra khỏi l*иg ngực.
Ánh tà dương vàng thẫm buổi chiều hôm rải đầy màu sắc của mình lên sàn nhà, nom thật ấm áp.
....
Lúc chạng vạng, khu bắc thành phố vẫn chưa bắt đầu huyên náo, những nhân viên cổ cồn trắng qua lại trong đó. Có người sẽ tiếp tục ở lại sống cuộc sống về đêm, có người lại vội vàng lái xe về nhà.
Tầng B1 dưới câu lạc bộ LM là một căn phòng thông suốt nối liền rất rộng rãi, chiếc đèn chân không chính giữa chiếu lên đài quyền anh hình vuông cao cao.
Bình thường cứ vào chủ nhật, chỗ này sẽ tổ chức một buổi thi đấu đấm bốc nhỏ, lúc thì quyền anh, lúc lại là Muay Thái. Ban ngày chỗ này sẽ cho một vài người có hứng với đấm bốc thuê để luyện tập, đây được xem như một nơi có cả dịch vụ chi phí cao và thấp cùng một chỗ trong thành phố B.
Đáng lẽ ra sân đấm bốc đã đóng cửa vào những lúc chập choạng tối thế này, nhưng giữa sân tập bao quanh bởi dây chằng màu đỏ, một bóng người cao lớn đang không ngừng đấm vào bao cát, chẳng hề biết mệt.
Tiếng "Bịch bịch bịch" vang lên bên tai không ngớt, nửa người trên của Hàn Giang Khuyết để trần, nửa dưới mặc chiếc quần đùi đấm bốc màu đỏ rực. Trên tấm lưng săn chắc của hắn mướt mải mồ hôi, từng giọt từng giọt một chảy xuống, nom càng đáng chú ý dưới ánh đèn chân không.
Không biết qua bao lâu, máy đấm bốc cũng ngừng lại. Hàn Giang Khuyết ngơ ngác đứng đó, dường như đang đắm chìm vào suy nghĩ.
Một lát sau hắn tháo găng tay quyền anh ra vứt sang một bên, sau đó ngửa mặt rồi nằm xuống giữa sân tập, từ từ nhắm mắt lại.
Nằm như vậy khiến hắn có cảm giác như mình đã trở lại thời trung học, cùng nằm với Văn Kha trên đường chạy màu đỏ. Làn gió mùa hè nhẹ mơn man qua gò má, thời gian trôi nhanh tựa bóng câu qua cửa sổ.
Lúc Hàn Giang Khuyết lần nữa mở mắt ra, chỉ thấy Phó Tiểu Vũ mặc một chiếc sơ mi màu hồng nhạt nhảy lên sân tập, sau đó nhanh nhẹn nằm cạnh hắn, mùi hoa thơm nồng nàn cũng thoảng nơi đầu mũi hắn.
"Nghe lễ tân bảo cậu đấm bốc một mình ở dưới lầu. Sao thế, tâm trạng không tốt à?"
Phó Tiểu Vũ nghiêng người sang nhìn Hàn Giang Khuyết, đôi đồng tử màu nâu nhạt của y tròn xoe, khoảng cách trong mắt khá rộng, lộ ra vẻ cuốn hút như loài mèo. Y là Omega có pheromone cấp A rất cao, điều này có nghĩa rằng đối với Alpha, một người chưa bị ký hiệu như y có lực hấp dẫn không thể kháng cự.
Lúc Hàn Giang Khuyết vừa sang Mỹ du học, trường của hai người họ chỉ cách nhau một con phố.
Phó Tiểu Vũ thường xuyên một mình chạy đến xem Hàn Giang Khuyết chơi bóng rổ. Khi đó Hàn Giang Khuyết luôn cảm thấy mùi trên người Phó Tiểu Vũ quá nồng, rất ngấy.
Về sau Phó Tiểu Vũ nói cho hắn biết, mùi của mình là hương hoa tử la lan*, còn tìm ảnh hoa tử la lan cho Hàn Giang Khuyết xem...
Quả thực tử la lan rất giống Phó Tiểu Vũ.
Lá hình thuôn dày dặn, cánh hoa tròn trịa rực rỡ, mà ngôn ngữ của nó là: Lộng lẫy, du͙© vọиɠ.
*Tử la lan hay còn gọi là hoa chuông, mõm chó biển, đại nham đồng, tên tiếng Anh là sinningia speciosa, có nguồn gốc từ Brazil.
"Không có chuyện gì cả." Hàn Giang Khuyết nói: "Tôi đã đưa chìa khóa xe của cậu cho trợ lý rồi."
"Cậu cẩn thận thật đấy." Phó Tiểu Vũ nở nụ cười: "Cậu muốn để Trác Viễn tra ra xe của tôi hả?"
"Gã điều tra xe của cậu thì nhiều lắm chỉ tìm được LM chứ không tìm được chuyện khác, nên sẽ chỉ cho rằng cậu là ông chủ của tôi. Nhà họ Trác rất khôn khéo, nhưng Trác Viễn thì chưa hẳn."
Đôi mắt Hàn Giang Khuyết đột nhiên tối đi: "Trác Viễn vẫn luôn cảm thấy tôi là một thằng ngu."
"Cậu không phải chắc?" Phó Tiểu Vũ nháy mắt: "Nên hôm nay Văn Kha đã nói gì với cậu đấy?"
"Anh ấy," Hàn Giang Khuyết im lặng một hồi, sau đó nghiêng đầu sang bên kia khàn giọng đáp: "Anh ấy không cần tôi."
Giọng của hắn nom rất suy sụp.
Hắn sẽ không nói dối Phó Tiểu Vũ. Từ khi học đại học đến khi tốt nghiệp, Phó Tiểu Vũ vẫn luôn là người hợp tác tốt nhất và là bạn thân nhất của hắn.
Thêm một lát sau, Hàn Giang Khuyết ngồi dậy, sau đó tiếp tục nói như đang trả lời mình: "Cũng chẳng sao, tôi vẫn có thể chờ."
"Hàn Giang Khuyết." Phó Tiểu Vũ cũng lập tức ngồi dậy. Y nhìn vào mắt Hàn Giang Khuyết sau đó khẽ dừng một chút, cuối cùng thoải mái nói: "Rốt cuộc Văn Kha tốt ở điểm nào? Vẻ ngoài hả? Tôi có xem ảnh của anh ta, mặc dù rất thanh tú, nhưng hình như chẳng đến mức gọi là đẹp. Hay là tính cách rất tốt, nên mới có thể để cậu nhung nhớ đến mười năm?"
"Ừm."
Hàn Giang Khuyết hững hờ lên tiếng, không biết tiếng "Ừm" này là trả lời cho câu nào. Một lát sau hắn mới chậm rãi nói: "Văn Kha rất thông minh."
Phó Tiểu Vũ gật nhẹ đầu, ngay lúc y coi đây là đáp án, thì Hàn Giang Khuyết bỗng nói tiếp: "Nhưng có đôi lúc Văn Kha cũng rất ngốc."
Phó Tiểu Vũ nhìn Hàn Giang Khuyết, đôi mắt đen láy hẹp dài kia dù dường như đang nhìn y, nhưng cũng tựa như xuyên qua y để nhìn thấy thứ gì tốt đẹp hơn.
"Năm lớp mười tôi ghét Văn Kha lắm. Một cậu học sinh chăm ngoan giỏi giang bị thầy sai đến theo đuôi tôi, ngày nào cũng lải nha lải nhải đủ thứ, còn phiền phức hơn cả Đường Tăng, nên tôi luôn bảo anh ấy cút đi. Có một lần tôi bị mấy tên côn đồ chặn trong một ngõ hẻm vòi tiền. Tôi nói tôi chẳng có tiền, dù sao cũng là đánh nhau thôi mà, trước nay tôi chẳng sợ, cứ xông lên là được."
"Đối phương đông người, mà khi đó tôi khá thấp, còn thấp hơn Văn Kha nửa cái đầu. Sau khi đánh được một lúc thì tôi hơi cuống, bèn rút một con dao nhỏ trong túi quần ra tính liều mạng. Lúc đó không biết Văn Kha xuất hiện từ chỗ nào, anh ấy vội vàng bổ nhào tới đè tôi ngã lăn xuống vũng bùn trên mặt đất. Kết quả Văn Kha che trên người tôi, bị bọn côn đồ đó vây quanh đấm đá một trận, đánh ròng rã năm phút, cánh tay bị gãy..."
"Cậu nói xem có phải anh ấy khá phiền phức không. Ban đầu tôi sắp thắng rồi, kết quả lại bị anh ấy ôm chặt đè trên đất. Mẹ nó mất mặt ghê lắm luôn, Văn Kha đâu biết đánh nhau, ai thèm anh ấy bảo vệ chứ."
Mặc dù lời nói của Hàn Giang Khuyết rất không khách sáo, nhưng hàng mi rũ xuống lại khe khẽ rung vì hắn đang mỉm cười.
Vẻ mặt như vậy nom rất giống một cậu thiếu niên mười tuổi ngây ngô đang ngại ngùng xấu hổ.
"Sau đó thì sao?"
Phó Tiểu Vũ hỏi, đây là quá khứ mà Hàn Giang Khuyết chưa từng nhắc với y.
"Sau đó anh ấy tới bệnh viện băng bó, nhưng không nói mình bị thương là vì tôi đánh nhau, chỉ nói là bị mấy thằng bất lương đánh. Nhà trường cũng chẳng truy cứu gì cả. Khi đó tôi mắng anh ấy vướng víu, còn dọa dẫm bảo có mang theo dao găm, có thể cắt cổ mấy kẻ rác rưởi kia bất cứ lúc nào. Văn Kha nằm trên giường nói một cách đáng thương, rằng cũng do nhìn thấy dao của tôi nên anh ấy mới càng muốn xông lên. Bởi vì nếu đâm người ta bị thương, có lẽ tôi sẽ bị bắt đi tù, không thể đi học, cũng chẳng thể làm bạn với anh ấy được nữa."
"Mẹ kiếp. Nên sau đó tôi vẽ một bức tranh đưa cho Văn Kha đang nằm trên giường bệnh, coi như là lời xin lỗi hay cảm ơn cũng được. Tôi vẽ một con hươu cao cổ, còn cố ý vẽ xấu ơi là xấu, bởi vì cảm thấy... Rất giống anh ấy."
"Phó Tiểu Vũ." Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của hắn sáng long lanh vì dường như vẫn còn chìm trong hồi ức: "Chỉ mỗi Văn Kha từng bảo vệ tôi như vậy."
Phó Tiểu Vũ nhìn Hàn Giang Khuyết, nhất thời không mở miệng nói gì. Y nghĩ, Hàn Giang Khuyết sẽ không buông xuống được.
Cả một đoạn hội thoại dài đến thế mà không hề nhắc đến chữ yêu, nhưng có lẽ đấy thực sự là tình yêu.
Vừa hoang đường, vừa hơi nực cười.
Alpha bẩm sinh đã mạnh mẽ và giàu tính công kích, còn Omega thì yếu đuối bẩm sinh. Nhưng dường như bản chất mối quan hệ giữa Hàn Giang Khuyết và Văn Kha lại trái ngược.
Hàn Giang Khuyết không nói gì thêm.
Rất nhiều chuyện dù đã kể xong cũng sẽ vẫn có suy nghĩ muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn giấu kín nó ở trong lòng.
Bởi vì chẳng ai hiểu thấu, dù mình chỉ lén lút nhớ lại cũng cảm thấy bệnh hoạn.
Năm ấy, khi Văn Kha đè hắn xuống vũng bùn trên đường, thay hắn chịu những nắm đấm nặng nề kia, một giọt máu bỗng rỏ xuống mặt hắn...
Là máu của Văn Kha.
Hàn Giang Khuyết bỗng sửng sốt, nháy mắt ấy tựa như có hàng tỉ hàng vạn dòng điện chạy qua người hắn, đó là nỗi rung động ngây thơ gần giống cao trào.
Sau chuyện đó, hắn không còn từ chối mỗi khi cậu học sinh ngoan kia lải nhải hoặc đi theo nữa.
Một Alpha mạnh mẽ từ bé được bảo vệ, thế mới biết hóa ra cảm giác được bảo vệ lại ngọt ngào đến thế.
Từ đấy trở đi, hắn đi ngược lại với bản tính, đi yêu người bảo vệ mình.
"Hàn Giang Khuyết... Hôm nay là sinh nhật tôi."
Phó Tiểu Vũ bỗng đứng lên. So với chiều cao trung bình của các Omega, y cao gầy hơn chút, trên người là chiếc áo sơ mi và quần tây được đặt may riêng vừa vặn, trông càng xinh đẹp hơn.
Y tiếp tục nói: "Quà của cậu tôi nhận được rồi, nhưng mà chưa đủ đâu. Quy tắc cũ, nhất định cậu phải cùng tôi đến pub nhảy một lúc đấy nhé, cũng coi như cậu đi giải sầu luôn, sao?"
"Ừm." Hàn Giang Khuyết hiểu rõ thói quen của Phó Tiểu Vũ, hắn cầm lấy khăn mặt vắt trên dây thừng chăng quanh sân tập, sau đó nhảy xuống: "Tôi đi tắm chút, lát nữa gặp ở Zeus."
Zeus là pub sát ngay bên câu lạc bộ LM, trước kia thi thoảng hắn cũng sẽ đến đó uống một ly và nói chuyện phiếm với Phó Tiểu Vũ.
Lúc Hàn Giang Khuyết sắp đi tới thang máy, Phó Tiểu Vũ bỗng nhẹ giọng nói từ phía sau: "Hàn Giang Khuyết, thực ra cả đời này... Cậu cũng chẳng cần nhất định chỉ yêu một người."
Có lẽ vì nói quá nhỏ nên Hàn Giang Khuyết nghiêng đầu sang hỏi lại: "Cậu nói gì cơ?"
"Không có gì." Phó Tiểu Vũ lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Hẹn gặp lại nhé."
....
Văn Kha nhìn chằm chằm vầng sáng vàng ấm trên sàn nhà.
"Tôi..." Anh trù trừ. Trong nháy mắt đó phòng khách nho nhỏ mới dọn kia dường như cũng đã trở thành chiến trường nghìn quân vạn ngựa lao nhanh.
Đối mặt với du͙© vọиɠ chân chính của mình đúng là một chuyện rất khó.
Hứa Gia Nhạc yên lặng nhìn anh chăm chú, không thúc giục, cũng chẳng lo lắng.
Rốt cuộc...
"Tôi muốn."
Văn Kha nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói.
Muốn ở bên Hàn Giang Khuyết.
Sau khi nói xong hai chữ kia, tất cả tình cảm dường như ào ạt tuôn ra khỏi con đê bị vỡ.
Anh run rẩy hỏi: "Nhưng, nhưng hiện giờ tôi... Giờ tôi phải nói cho cậu ấy hả, tôi, tôi có nên, nên chờ thêm chút thì tốt hơn không?"
"Chờ cái gì?" Hứa Gia Nhạc hỏi.
"Tôi không biết."
Đầu óc Văn Kha rối tung, cả người anh như đang bồng bềnh trôi nổi, vừa nguy hiểm vừa lo lắng: "Chờ, chờ tình hình của tôi tốt hơn chút, sắp xếp lại, hoặc tìm một công việc... Tôi..."
"Đợi thêm mười năm à? Có điều tùy ông thôi." Hứa Gia Nhạc nhún nhún vai, lúc này hắn lại khôi phục dáng vẻ lười biếng: "28 tuổi không còn trẻ, mà 38 cũng chẳng quá già, muốn yêu lúc nào thì triển lúc đó, dù sao thì khi nào cũng có nguy cơ thất bại mà. Sao cũng được, nhưng tóm lại đừng nói dối chính bản thân mình là được rồi."
Nói đến đây hắn rút bức tranh trong tay Văn Kha ra nhìn một lúc, sau đó không kìm được nheo nheo mắt: "Xấu quá đi thôi, con hươu cao cổ này do Hàn Giang Khuyết vẽ đấy à?"
"Ừ." Văn Kha đỏ mặt cuống quít cướp bức tranh về.
Hứa Gia Nhạc không giành nữa, hắn vươn vai rồi đứng dậy. Trước khi rời đi, hắn bỗng nói một cách ý nhị sâu xa: "Có điều tôi cảm thấy nếu đợi thêm một chút thì nhất định ông không phải là người đau lòng nhất đâu."
"Tại sao?"
"Khi tư vấn tâm lý, có một bộ phận nhà tư vấn muốn người ta vẽ cây. Nhưng mà theo tôi, không chỉ cây mới có thể nói rõ vấn đề mà thực ra tất cả những yếu tố hình ảnh xuất hiện nhiều lần đều xuất phát từ lòng người."
"Cậu nhìn kỹ chút đi, hai con hươu cao cổ này đều cao gần bằng trời, mà hươu cao cổ là ông..." Hứa Gia Nhạc quay người lại chỉ tay vào tranh vẽ: "Văn Kha, Hàn Giang Khuyết không chỉ yêu ông."
"Cậu ta sùng bái ông."
Văn Kha lập tức sửng sốt.
"Còn nữa, thời gian vẽ hai bức tranh này chắc là khác nhau, nhưng bản thân cậu ta trong tranh vĩnh viễn là một cậu bé. Điều này nói rõ có một bộ phận nội tâm cậu ta vẫn chưa từng lớn lên."
"Có lúc cậu ta ôm cổ ông, lúc lại được ông che mưa chắn gió cho... Tại sao vẫn luôn là cấu trúc này, ông cảm thấy vì gì?"
"Cậu ấy, cậu ấy ỷ lại tôi..."
Văn Kha run rẩy níu tay vịn sô pha đứng lên. Anh cầm lấy bức tranh, giống như đang cầm một tấm bản đồ thông với nội tâm của Hàn Giang Khuyết, lẩm bẩm: "Cậu ấy cần tôi... Hàn Giang Khuyết cần tôi bảo vệ mình, cần tôi yêu thương mình."
Nói đến đây, anh bỗng ngẩng đầu: "Hứa Gia Nhạc, tôi muốn đi tìm cậu ấy."
Trong mắt Văn Kha có ánh lệ rưng rưng.
Một bầu dũng cảm dâng lên trong một ý nghĩ.
Trong mắt người khác, đây chỉ là một lần lưỡng lự, một quyết định chẳng hề ý nghĩa.
Nhưng trong lòng anh lại là một quyết định kinh thiên động địa, dời núi lấp biển.
Tình yêu là một sợi dây thừng treo lửng lơ giữa không trung.
Một đầu là sợ hãi, một đầu là dũng khí.
Chỉ khi lưỡng lự kiếm tìm trên sợi dây này mới thực sự chứng kiến được dáng vẻ say đắm của tình yêu.
Đêm nay, chú hươu cao cổ đứng trên vùng đất hoang vu đã lâu cuối cùng cũng quyết định vội vã chạy như bay...
Chỉ bởi vì cậu thiếu niên yêu dấu đang rất cần anh.
________________________
Người post: Yến Nhi