Đừng Bỏ Anh

Chương 106: Chương Kết

Bao ngày ngóng trông cuối cùng Thiên Nhi cũng biết được tin tức của Đăng. Nhưng lại là một tin không vui. Anh đang trong cơn nguy kịch, đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện Bumrungrad Thái Lan. Thiên Nhi lập tức bỏ lại tất cả các công việc bay sang đó với anh, anh rất quan trọng với cô, anh đang cần cô. Thiên Nam cũng đòi theo mẹ để sang chăm sóc ba Đăng. Hắn thấy cả hai mẹ con đang tự mang mình vào miệng hổ cũng khăn gói quả mướp đi theo giữ vợ giữ con. Biết sao được, an toàn là trên hết.

Trên máy bay, cô nghe trợ lí của anh gọi điện nói lại tình hình. Đăng bị tổ chức ngầm bắt giữ đã bốn tháng, họ tìm được anh cùng với một cô gái trong một căn phòng ở gần biên giới Tam Giác Vàng. Anh bị thương nặng, mất máu nhiều còn cô gái lạ kia cũng bất tỉnh nhân sự, cả hai đang được cấp cứu.

Thiên Nhi khóc, cô quá lo lắng cho anh mà khóc. Thiên Vương phải cùng lúc dỗ dành mẹ con khắp chuyến bay.

Xuống đến nơi, chạy đến bệnh viện thì Đăng vẫn đang ở trong phòng cấp cứu. Cô gái lạ ở cùng anh chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại. Cô ta sẽ là nhân chứng sống để họ lấy lời khai, việc gì đã xảy ra đối với anh, ai đã hãm hại anh.

Đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, bác sĩ bước ra ngoài. Người của Đăng làm việc rất chuyện nghiệp thuê cả phiên dịch viên tiếng Thái cho họ có thể biết rõ hơn về tình hình của Đăng. Anh đã qua cơn nguy hiểm, nội tạng bị tổn thương khá nặng nhưng mọi chuyện đã ổn rồi.

Anh được chuyển sang một căn phòng khác. Thiên Nhi và Thiên Nam phải đợi đến giờ mới được vào thăm anh. Cô nắm chặt lấy tay anh run run:

- Thật may là anh không sao. Cảm ơn anh.

Đăng cảm thấy bản tay ướt ướt, từng giọt nước mắt rơi vào tay anh rồi chảy xuống giường. Anh đã tỉnh, cả người đau nhức liên hồi. Anh thấy cô đang khóc. Đã lâu lắm rồi không thấy cô, anh rất nhớ cô. Anh đang mơ sao? Sao cô có thể ở nơi xa xôi này chứ. Nhưng anh không muốn cô khóc kể cả trong mơ. Cổ họng Đăng khô khốc, khó khăn cất lời:

- Đừng khóc.

Nghe thấy giọng anh, Thiên Nhi ngẩng lên. Cô vui mừng:

- Anh tỉnh rồi, để em gọi bác sĩ.

Sau đó người con gái anh luôn mong nhớ kia chạy đi, bác sĩ đi đến. Không phải mơ sao? Thật sự là cô sao? Anh thấy cả Thiên Nam nữa, thằng nhóc lớn hơn rồi. Anh còn thấy cả Thiên Vương nữa. Vậy là cô đã chọn Thiên Vương, anh vui mừng cho cô. Anh mệt, anh muốn ngủ.

Hôm sau Thiên Vương vì công việc phải trở về Việt Nam. Hai mẹ con ở lại chăm sóc cho anh. Đăng hồi phục khá tốt. Một tuần sau để tiện cho công việc của Thiên Nhi, anh đề nghị về Việt Nam tiếp tục chữa trị. Cô gái lạ kia anh cũng mang về mặc dù cô ta liên tục lắc đầu không đồng ý.

Cô ta rất mạnh, một vệ sĩ cao to mới có thể khống chế được, giọng cô gái hét ầm ý:

- Mấy người mang tôi đi đâu, buông ra!

- Boss yêu cầu cô phải đi theo, im miệng và tuân thủ đi!!!

- Tôi phải gặp anh ta á!!!

Cô gái bị vệ sĩ bịt miệng lại, nhấc bổng nhét vào máy bay.

Trên đường đi Đăng bị ánh mắt đầy lửa hận của cô gái liên tục chiếu chằm chằm vào. Anh thở dài nói:

- Tôi đã cứu mạng cô đấy, không biết ơn còn tỏ thái độ.

Hai người trao đổi bằng tiếng anh. Cô gái kia nóng nảy hỏi:

- Tôi cần anh cứu à? Anh mang tôi đi đâu?

- Về làm vợ tôi!

Cô gái nghe thế bị chọc cho tức điên, hét loạn lên:

- Không bao giờ, tôi không muốn làm vợ anh. Cút đi!!! Mấy người tránh ra!

Cuối cùng anh buộc phải cho người bịt miệng cô gái lại.

Thiên Nhi tò mò, hỏi Đăng:

- Anh định mang con báo xinh đẹp kia về làm vợ sao?

Anh cười đùa:

- Em thấy được không?

- Rất quyến rũ, nổi loạn. Gu của anh sao? Có điều hơi khó thuần chủng đấy.

Thiên Nhi híp mắt đánh giá. Lâu lắm rồi cô mới thấy anh có hứng thú với một cô gái như vậy. Mong là anh đã thực sự buông bỏ cô, để cô không áy náy.

Đăng nhếch nhẹ khoé môi:

- Khó thuần chủng thế nào đưa lên giường cũng phục tùng hết!

Sau đó là tiếng cười phá lên của hai người. Cô gái kia nghe hết, nhưng cô không hiểu gì cả, họ nói tiếng Việt Nam trong khi cô chỉ biết tiếng Thái và tiếng Anh. Cô ghét ồn ào, cô cần yên tĩnh, rất muốn quát cho tất cả im miệng những không thể nói. Cô vô cùng khó chịu.

Đăng hồi phục nhanh, đã có thể đi làm trở lại. Công việc của Thiên Nhi có anh quản lí nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô có nhiều thời gian ở bên gia đình hơn.

Sắp đến sinh nhật Thiên Nhi, hắn và con trai bàn bạc với nhau rất kĩ lưỡng về quy trình cầu hôn Thiên Nhi. Rất nhiều phương án được đưa ra cuối cùng họ chọn cách đơn giản mà chân tình nhất.

Thiên Nhi bận đến nỗi dường như cô không nhớ ngày sinh nhật của mình, điều này có lợi cho hai ba con chuẩn bị kế hoạch. Nhờ sự trợ giúp của vợ chồng em trai, một con đường toàn hoa hướng dương được dựng nên. Cuối con đường là 999 bông hoa hồng được kết thành sáu chữ: Làm vợ anh nhé, Thiên Nhi!

Đằng sau là một tấm ảnh cưới từ 6 năm trước của hai người được Chấn Phong dùng kĩ thuật photoshop bậc thầy ghép thêm ảnh của Thiên Nam vào, một nhà ba người trông thật hạnh phúc.

Thiên Nhi mệt mỏi từ công ti trở về, cô bất ngờ khi thấy một con đường trải đầy hoa mặt trời - loài hoa mà Thiên Nhi yêu thích. Mở điện thoại lên cô mới biết hôm nay là sinh nhật cô. Trong lòng thầm cười vì đoán đây là trò của người thân muốn chúc mừng sinh nhật cô đây. Cho đến khi đi hết đoạn đường, bài hát mà cô thích nhất được hai ba con thể hiện tặng cho cô, giọng hát trưởng thành, hơi cứng của Thiên Vương cùng với giọng hát non nớt của Thiên Nam kết hợp vào nghe thật êm tai. Thiên Nhi xúc động cười tươi nhìn hai ba con.

Thiên Vương quỳ xuống trước mặt cô, cùng lúc đó tấm bảng hoa hồng được thả ra. Hắn nhìn cô, ánh mắt chứa đựng tình cảm mãnh liệt. Hộp đựng chiếc nhẫn được chế tạo tinh xảo được hắn nâng lên.

- Kết hôn với anh nhé Thiên Nhi.

Hắn run run cất tiếng.

Thiên Nam cũng nói theo:

- Mẹ ơi đồng ý đi.

Người thân, bạn bè của cô được hắn mời đến đầy đủ, Đăng cũng đến. Nhìn cảnh này anh khá là khó khăn để chấp nhận, nhưng nhìn cô và Thiên Nam hạnh phúc như vậy là anh yên tâm rồi.

- Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!

Tiếng hô dần dần phát ra. Thiên Nhi không do dự, khoảnh khắc cô đồng ý cũng là lúc những giọt nước mắt hạnh phúc rơi ra:

- Vâng!

Cô đã chờ lời này từ Thiên Vương lâu rồi. Nếu hắn không chịu cầu hôn, có lẽ cô sẽ đập chết hắn rồi mang Thiên Nam trở lại Mỹ định cư mất.

Đám cưới được tổ chức một tháng sau đó.

Ba tháng sau, Thiên Nhi có tin vui. Người vui sướиɠ nhất không ai khác chính là Thiên Nam. Nhóc đã mong muốn có em lâu lắm rồi. Nghe tin mẹ có em bé, nhóc đập con lợn đất của mình ra lôi hết tiền đi mua đồ chơi, váy áo cho em bé. Thiên Nhi mới mang thai ba tuần, chưa hề biết là con trai hay gái thì trong phòng đã ngập tràn đồ màu hồng mà Thiên Nam mua cho em.

Được ba tháng, tối nào nhóc cũng bắt mẹ nằm xuống để nhóc đọc truyện cổ tích cho em nghe. Thiên Vương ngồi để chân cho Thiên Nhi gối đầu, Thiên Nam ngồi trên ghế, chăm chú đọc truyện:

- ... Lọ lem sau khi thử giày thì vừa khít. Hoàng tử biết nàng chính là người sở hữu chiếc giày, là cô gái đã khiêu vũ cùng chàng trong đêm dạ tiệc. Hoàng tử đón Lọ Lem về lâu đài, từ đó họ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau. Hết truyện rồi! Mẹ đi nghỉ ngơi sớm đi. Em gái của anh ngủ ngoan nha!

____END____