Nam Hài [Bác Chiến]

Quyển 2 - Chương 29: Trò chơi bắt đầu

Sự phản ứng của cậu đã khiến Triệu Hân chú ý, bà ta nhíu mày nhìn hai đàn em của mình. Biết thừa chắc chắn là chúng giở trò nên ả đàn bà đã từ từ tiến về phía cậu, vừa đi vừa cất lời.

-"Tụi mày khôn hồn thì biết tiết chế một chút đi,đυ.ng đến người của Vương Nhất Bác nó mà biết sẽ chặt tay chúng mày ra đấy. "_Giọng điệu của bà ta nửa thật nửa đùa,nửa nghiêm túc nửa trêu chọc thật không thể đoán được bà ta rốt cuộc đang suy tính thứ gì trong đầu nữa.

Tên vừa gây chuyện lập tức chột dạ cuối đầu ,tay cũng rút về  không dám táy máy nữa. Còn lại đám người từ nãy đến giờ vẫn đứng sang một bên quan sát tình hình, bây giờ mới lên tiếng.

-"Bà chủ,bà thật sự tin lời cậu ta nói sao?".

Triệu Hân nghe thấy, tức thì cười lớn.

-"Haha,tin hay không...không còn quan trọng nữa, có phải Tiêu Chiến hay không tao cũng bắt ,có thêm một con tin nữa Vương Nhất Bác nhất định không thể ngồi yên đâu. "_Bà ta mặc dù đáp lại lời đàn em của  mình nhưng mắt vẫn không hề rời khỏi cậu, biểu tình đắc ý vô cùng.Tiêu Chiến nghe thấy Triệu Hân vẫn không thả Ngụy Anh ra,tâm tình vì thế mà càng hỗn loạn hơn.

-"Cái gì?bà chẳng phải muốn bắt tôi sao?Tại sao lại không chịu thả họ ra chứ?"._Tiêu Chiến cảm thấy dường như cậu đã vừa làm một việc ngu ngốc rồi,không cứu được Ngụy Anh lại gây thêm gánh nặng cho hắn, cậu...thật sự sai rồi sao?

-"Bởi vì nếu có càng nhiều người thì sẽ càng tóm được tên tiểu tử ấy dễ dàng hơn, Vương Nhất Bác sẽ không có cơ hội giở trò với tao nữa. "_Gương mặt bình thản nhởn nhơ của bà ta thật sự khiến Tiêu Chiến không khỏi ngỡ ngàng, cậu quả thật đang rất sốc.

-"Bà...bà..."._Lần này cậu không thể chịu đựng được nữa rồi, bà ta sao có thể độc ác như vậy, bên cạnh Ngụy Anh còn có A Uyển,nó vốn chỉ là một đứa trẻ bà ta cũng không thể bỏ qua sao?

Nhất Bác...anh ở đâu rồi? Em thật sự xin lỗi...đáng lẽ ra em nên tìm anh mới phải, em không nên một mình đến nơi này,Nhất Bác bây giờ em phải làm sao đây?

Sự sợ hãi tuyệt vọng dần dần bao trùm lấy thân ảnh bé nhỏ,cảm xúc bên trong như vỡ òa,đôi mắt xinh đẹp bắt đầu ửng đỏ rốt cuộc nhịn không được mà ứa nước mắt ra.

Triệu Hân thấy người kia bật khóc nức nở, không những không thương xót mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng hứng thú. Đưa tay nâng cằm cậu lên.

-"Ái chà chà,sao lại khóc rồi? Nhất Bác mà thấy nó sẽ đau lòng lắm đó.Bây giờ nhìn kỹ lại, nhan sắc này đúng là nghịch thiên a~,thảo nào tiểu tử kia lại mê đắm mày như vậy. Nếu như lát nữa nó có vì mày mà chết, thì cũng là đáng giá mà phải không? ".

Chết? Tại sao phải chết?

Tiêu Chiến thất thần giương mắt nhìn bà ta,môi nhỏ nhấp nháy định nói gì đó nhưng đã bị Triệu Hân cướp lời mất rồi.

-"Đưa nó vào trong trói lại đi."

-"Rõ!!!"

Nhận thấy hai người bên cạnh quả thật có ý định muốn đem cậu đi,Tiêu Chiến liền hớt hải dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình vùng vẫy, nhưng căn bản là không thể nào thoát được. Rốt cuộc đành phải chấp nhận để chúng dẫn cậu đến một căn phòng khác,xung quanh tối đen lại ẩm mốc, hai tay hai chân đều bị trói lại trông đến thảm.

Nhưng mà dù thân thể có đau đớn đến mức nào cậu cũng không còn tâm trạng để quan tâm nữa, bây giờ điều đáng lo lắng nhất là Vương Nhất Bác. Hắn không biết đã đọc được tin nhắn đó chưa, cậu cũng không biết Triệu Hân sẽ giở trò gì nữa, hức....Nhất Bác.

Bên ngoài này , ả đàn bà tâm tình vui vẻ ngồi lại chỗ của mình khóe môi cong lên tự đắc.

-"Vương Nhất Bác,lần này mày chết chắc rồi. "

...........................

Trở về thực tại,

hiện Vương Nhất Bác cũng đã đến, bà cũng không nên làm mất thời gian làm gì nữa.

Trò chơi cũng nên bắt đầu thôi...

-"Đem nó đi."

Nhẹ hất mặt một cái ra lệnh, trong đám  đàn em liền có hai người tự động bước ra khiêng tên đang hấp hối bên dưới kia ra bên ngoài. Vương Nhất Bác một mình đứng đó, xung quanh hắn toàn bộ đều mà người của bà ta ,nhưng một chút suy tư trên gương mặt cũng không có ,vô cùng bình thản khí thế ngút trời.

-"Đây là chuyện ân oán giữa tôi với bà,cần gì phải lôi những người không liên quan vào làm gì ?".Ý tứ trong câu nói của hắn đã rõ,hắn sẽ đường đường chính chính  giải quyết mâu thuẫn với bà ta nên hãy thả Tiêu Chiến và những người không liên quan ra bởi vì họ vốn chả can dự gì cả.

Nhưng có vẻ ả đàn bà kia không hề để tâm đến rồi.

-"Nhưng mà tao thích vậy đấy, tao muốn mày phải trả giá vì dám làm trái với giao ước của chúng ta thôi. Dù thế nào cũng không thoát được ,tao còn sợ gì chứ?Vương Nhất Bác, có trách thì nên  trách do chính bản thân mày lươn lẹo, nếu ngay từ đầu mày chịu đưa cho tao số cổ phần đó thì đã đâu có chuyện gì xảy ra."

-"Đưa cho bà?nực cười, Vương thị là do bà tạo ra sao?cơ ngơi của tôi, tâm huyết của tôi, bà lấy tư cách gì muốn tôi dâng nó cho bà?Triệu Hân, bà suốt bao năm qua sống  bằng tiền của ba tôi nên đầu óc có vấn đề rồi phải không?bà đến yêu cầu tôi đưa  bà 10 tệ tôi còn phải suy nghĩ lại đấy , bà còn dám mơ tưởng đến cổ phần Vương thị sao?"_Bà ta vốn chẳng biết gì về kinh doanh,năm xưa gặp ba hắn ở một quán bar không biết dùng thủ đoạn gì lại được ông nâng đỡ vào công ty,với trình độ của bà ta muốn nắm giữ Vương thị....thật sự không biết  lượng sức mình.

Chuyện đã đến nước này, xem ra bà cũng không thể cần giấu nữa nhỉ?

-"Đương nhiên là phải mơ đến rồi? Tao và Vương Lãng trước sau cũng chẳng còn quan hệ gì,nếu chỉ dùng ông ta để kiếm được một số tiền từ mày trả nợ xong xuôi sống được một thời gian cũng hết. Chỉ cần là cổ đông lớn nhất của Vương thị ,tao nhất định có thể sống phú quý cho đến già,có hiểu chưa ?"

Ra là thế...

Vương Nhất Bác nghe thấy mày đen vô thức nhếch lên, cũng tâm cơ lắm nhưng chỉ tiếc là thủ đoán quá ngây thơ, biết làm liều là giỏi. Hắn tự hỏi trong cuộc đời của bà ta,chưa bao giờ bà ta nghĩ sẽ tự tay mình tạo ra đồng tiền sao?nhân cách này thật không thể tận dụng được rồi.

-"Bà sống nhờ vào đồng tiền người khác, bà không thấy nhục nhã sao?".

-"Nhục?Hahaha trên đời có cái nhục nào mà con này chưa từng trải qua chứ,chỉ có cuộc sống thiếu thốn  bị người khác chà đạp khinh thường là nhục nhã nhất thôi, tao mãi mãi cũng không bao giờ muốn quay lại cái cuộc sống dơ bẩn đó nữa, không bao giờ!!!!.... "_Sắc mặt Triệu Hân bắt đầu thay đổi, bà ta đay nghiến và tức giận vô cùng.Vương Nhất Bác trầm mặt quan sát, rốt cuộc trước kia đã từng trải qua quá khứ thế nào lại khiến bà ta căm hận như vậy? Hắn chỉ biết bà ta từng là một  kỹ nữ, làm ở quán bar cũng được một thời gian, nhưng còn thân thế của bà ta thì hắn không quan tâm lắm nên chẳng thiết tha gì để điều tra thêm cả.

Triệu Hân sau khi biết bản thân vừa rồi có chút kích động liền hít một hơi thật sâu lấy lại vẻ mặt ban đầu, thách thức mà nhìn hắn tiếp lời. _".....mà quan tâm làm gì những chuyện của quá khứ ấy  nữa,nhân vật chính cũng đã đến rồi vậy thì cùng chơi một trò chơi nào."

-"Tôi không rảnh để chơi với bà,muốn gì cứ nói thẳng và thả Tiêu Chiến ra."_Vương Nhất Bác ánh mắt sắc lạnh, thẳng thừng mà cự tuyệt.

-"Ây da~ đừng vội như vậy chứ,trò này con nhất định sẽ rất thích đấy... con trai yêu của ta."

Vừa dứt lời, Triệu Hân hướng đến đám người của bà ta ra hiệu, bọn chúng tức thì có 3 tên bước ra và đi vào bên trong căn phòng phía xa.Biểu tình Vương Nhất Bác bắt đầu lạnh đi từ lúc nào,đến lúc rồi,  khẩu P320 vẫn còn nằm ở thắt lưng hắn,nếu trường hợp trở nên cấp thiết hắn sẽ sử dụng nó. Người của Triệu Hân quả nhiên lơ là,chỉ vài câu nói có thể dễ dàng đánh lạc hướng suy nghĩ của bà ta,bây giờ ngay cả việc kiểm tra vũ khí trên người hắn bà ta cũng quên bén mất, quả nhiên là dễ đối phó hơn hắn nghĩ.

*Cạch*

Cánh cửa phòng một lần nữa được mở ,thấy bọn chúng dẫn theo hai người bước ra lòng hắn tức thì kích động, tâm can như lửa đốt nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh bí mật kia.Tên sau cùng đem A Uyển hai tay trói chặt vào một góc ,hết thảy chỉ có A Uyển là hắn có thể nhìn rõ mặt, còn hai người còn lại đều bị bọn chúng phủ một tấm vải lên người, gương mặt cũng được che đi phân nửa, chỉ còn lại  đôi mắt mà thôi.

Hai người họ chắc chắn một người là Tiêu Chiến, một người là Ngụy Anh, bà ta làm vậy rốt cuộc là muốn giở trò gì?

-"Nói đi,bà muốn gì?"