Vốn dĩ cũng chỉ là một cái tên, không nặng lòng sẽ không phải nhọc công để tâm đến nó. Chỉ là mong cho ngày tháng sau này của bảo bảo có thể hảo hảo trở thành một đứa trẻ vui vẻ lạc quan, bình an sống một đời không ganh đua tranh chấp, không vướng vào ái tình bi thảm của thế gian, như vậy đã là quá tốt rồi. Papa của nó vì ái tình mà thê thảm như vậy, đứa trẻ này vạn lần cũng đừng vấp phải.
-"A Uyển? "_Tiêu Chiến suy nghĩ về cái
tên một chút liền gật đầu cảm thán. _"Cái tên rất hay! "
Tội cho Ngụy Anh, khi em ấy phải một mình chống chọi với tất cả mọi thứ cậu lại không thể ở bên cạnh san sẻ với em ấy. Ngay cả việc đặt tên con cũng phải tự mình nghĩ ra,cho đứa nhỏ theo họ của cha nó cũng không thể...sự tình này thật khiến người khác đau lòng.
Thôi thì trước mắt cậu sẽ cố gắng chăm sóc Ngụy Anh thật tốt trong khoảng thời gian ngắn ngủi em ấy ở lại Bắc Kinh, bù đắp cho em ấy khoảng tình thương gia đình mà em ấy đã chẳng may lỡ mất. Bởi vì nếu mãi chỉ tiếc nuối cho quá khứ thì vết thương lòng kia cũng có hàn gắn lại được đâu...
-"Được rồi ,em đi lâu như vậy chắc đã mệt rồi phải không?Đừng lo,tài xế đang đợi bên ngoài chúng ta mau về thôi "._Tiêu Chiến mỉm cười đứng dậy nắm lấy tay bé con bên dưới, định xoay người rời đi bất ngờ Ngụy Anh phía sau đột nhiên lên tiếng.
-"Đợi đã Chiến ca,chúng ta còn một người nữa ".
Tiêu Chiến bước chân tức thì dừng lại, ngơ ngác nhìn cậu em trai của mình. Còn một người nữa sao?không phải Ngụy Anh trước nay đều sống với A Uyển thôi sao?
-"Là ai vậy? "_Cậu trong vô thức liền lên tiếng , ngay khi câu hỏi vừa dứt, một giọng nói quen thuộc khác lại vang lên. Chất giọng của nam nhân ấm áp mang theo sự điềm tĩnh dịu dàng.
-"Là anh."
Tiêu Chiến giật mình sửng sốt, giọng nói này thật sự rất quen,cậu nhất định không nghe lầm đâu. Người này...không lẽ...
Có vẻ như trong lòng Tiêu Chiến từ ngay khi nghe được âm thanh quen thuộc ấy đã tức tốc nghĩ đến một cái tên rồi. Nhưng cậu vẫn muốn chắc chắn thêm một lần nữa, chính vì thế ngay sau khi người kia lên tiếng Tiêu Chiến đã di chuyển tầm mắt rời khỏi Ngụy Anh, nhanh chóng hướng về nơi vừa phát ra âm thanh quen thuộc kia mà xem xét .
Và quả nhiên đúng như dự đoán, ở nơi đó cách chỗ cậu một đoạn không xa,một nam nhân hai tay kéo hai chiếc vali màu lam to tướng mỉm cười dịu dàng hướng về phía cậu mà đi đến .Khỏi phải nói khi nhìn thấy người đó Tiêu Chiến đã kinh ngạc đến nhường nào ,đến khi người kia đã hiện hữu ngay trước mắt rồi cậu mới kịp thời lấy lại một chút tinh thần. Cả kinh mà thốt lên.
-"Uông Trác Thành!!!???"
Uông Trác Thành,một cố nhân của cậu .
Từ lúc anh rời khỏi Bắc Kinh nhiều năm trước thì đã không thấy anh về thăm cậu nữa. Mặc dù đoạn tình duyên của cậu và anh ngắn ngủi nhưng trong lòng Tiêu Chiến thật sự vẫn luôn dành cho anh một vị trí đặt biệt mà cậu trân quý nhất. Năm xưa anh là mối tình đầu ngọt ngào của cậu, hiện tại anh chính là một bằng hữu thân nhất của cậu. Chúng ta vẫn có thể bình thản đối đãi với nhau nhưng lại không thể trở về như lúc trước được nữa.
Nam nhân trước mặt vẫn giữ nụ cười trên môi,nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu. Anh ta tĩnh lặng như mặt hồ,đem lại cho người đối diện cảm giác nhẹ nhàng và thư thái.
-"Tiểu Tán,lâu rồi không gặp "._Đã lâu lắm rồi chưa từng gọi lại em bằng cái tên này ,bây giờ đột nhiên thốt ra khỏi miệng lại cảm thấy đấu óc rỗng tuếch, tâm can rối bời. Có phải hay không đã qua nhiều năm như vậy rồi, cái tên "Tiểu Tán " vẫn còn khiến anh rung động nhiều như vậy?
Tiêu Chiến nghe thấy người kia gọi mình bằng cái tên quen thuộc thì không khỏi vui mừng, Trác Thành là như vậy đấy, anh ấy luôn sống tình cảm và chân thành như vậy đấy. Nhưng mà cậu vẫn không sao hiểu được tại sao anh ấy lại ở đây, lại cùng Ngụy Anh ở chung một chỗ như vậy?
-"Trác Thành ,sao anh lại ở đây? "
-"Tại sao anh lại không thể ở đây ?"_Uông Trác Thành cười cười nhìn cậu, ánh mắt vẫn không có gì thay đổi, vẫn dịu dàng như trước kia,nhưng biểu tình lại có chút gì đó tinh nghịch, rõ ràng là đang chọc ghẹo cậu.
Tiêu Chiến nhíu mày suy nghĩ một chút, hết nhìn sang Ngụy Anh rồi nhìn Uông Trác Thành ,Ngụy Anh lúc nãy nói là đợi anh ấy, hai người lại đi chung một chuyến đến gặp cậu. Không lẽ...
Tiêu Chiến mở to mắt cả kinh với chính suy nghĩ của mình trong đầu, lắp bắp thốt lên.
-"Anh...anh...hai người..."_Không phải thật sự như cậu nghĩ đó chứ?
Ngay lúc đó, Ngụy Anh liền bối rối cúi đầu, hai má lại lợi hại đỏ lên còn Uông Trác Thành thì lại cười cười không nói . Và Tiêu Chiến đã nhận ra,cậu...quả nhiên đã đoán đúng. Ây da~ trái đất này đúng là tròn thiệt a~
-"Trác Thành, anh thật là quá đáng đó ,đi lâu như vậy không thấy liên lạc thì ra là đang lén lút dành mất em trai của em".
-"Haha đâu có, anh không phải không muốn nói mà là chờ cơ hội để nói thôi. Em xem,bây giờ em cũng đã biết đấy thôi "_Uông Trác Thành nhẹ nhún vai,nói ra thì được ít lợi gì đâu chứ?cảm xúc của chính mình anh cũng không hiểu được nữa rồi.
Tiêu Chiến nghe anh nói liền bật cười vui vẻ, hôm nay quả nhiên có quá nhiều điều bất ngờ. Nếu thật sự người đang ở cạnh Ngụy Anh là Uông Trác Thành thì cậu cũng yên tâm phần nào. Uông Trác Thành là người rất tốt, khi xưa dám một mình đối đầu với Vương Nhất Bác cũng đủ để chứng minh anh ấy vốn không phải kiểu người hèn nhát hay thiếu bản lĩnh .Để em trai mình cho anh ấy, cậu thật sự rất an tâm.
Ngụy Anh nãy giờ im lặng quan sát, gương mặt bỗng dưng trầm xuống từ lúc nào , nhíu mày nhìn cậu .
-"Hai người...hai người có quen biết với nhau sao?"
-"Bọn anh không phải chỉ là quen biết thôi đâu..."_Tiêu Chiến vô tư đáp lại, cậu không nhìn ra biểu tình Ngụy Anh có chút sửng sốt nên vẫn bình thản tiếp lời._"....cơ mà đã trễ lắm rồi, chúng ta ra xe trước đã,lát nữa anh sẽ kể với em sau.Nào,đi thôi! ".
Tiêu Chiến ra hiệu muốn rời đi,Ngụy Anh trong nhất thời cũng không thể từ chối. Đành gượng gạo bỏ qua suy nghĩ phức tạp trong đầu mỉm cười nhàn nhạt theo ngay phía sau.
Bốn người 3 lớn 1 nhỏ vui vui vẻ vẻ tiến ra xe,vị tài xế trông thấy liền bước ra mở cửa, giúp cất giữ hành lí cẩn thận sau đó mới trở về vị trí của mình. Lần này Tiêu Chiến cùng Ngụy Anh và A Uyển sẽ ngồi phía sau,còn Uông Trác Thành sẽ cùng chú tài xế ngồi phía trước.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, hòa vào dòng người tấp nập, trong khi Ngụy Anh quan sát cảnh vật xung quanh bằng đôi mắt quá đỗi u hoài thì Uông Trác Thành lại có chút gì đó hoài niệm. Cũng đã một thời gian rồi không trở lại Bắc Kinh, anh yêu nơi này rất nhiều nhưng vì số phận trớ trêu, anh đến tận hai lần phải rời bỏ nó.Một lần là vì trả thù Vương Nhất Bác, lần còn lại.....mà thôi bỏ đi,dù sau cũng qua lâu như vậy rồi, nhắc lại cũng chỉ khiến bản thân thêm lún sâu vào nó mà thôi .
Quá khứ ấy đã trói chặt con người anh đến rã rời rồi, sao có thể thoát khỏi được đây?
P/s Sai người, sai luôn thời điểm ư?:)))
Dạo này fb loạn quá mọi người ạ,tin tốt thì ít tin xấu thì nhiều, off qua đây mấy ngày yên tĩnh hẳn🤧lấy lại chút sức lực onl chiến tiếp cùng chị em👌