Chương 23
"Đừng mà... A... Sâu quá... A a a... Tôi không chịu được... Anh tha cho tôi đi... Ư ư ư... Cầu xin anh đó... A a a... Sắp bị cắm hỏng rồi... A..." Quý Hiểu Vân bị cắm đến mức thân thể run rẩy, da^ʍ huyệt mạnh mẽ co rút, kẹp chặt lấy nam căn thô to.
Tiếng thở dốc của người đàn ông ngày một lớn hơn, da^ʍ huyệt co rút hệt như có vô vàn cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ anh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lan ra toàn thân khiến anh thiếu chút nữa đầu hàng. Anh đánh mạnh lên mông cô, nhịn không được mà khẽ rêи ɾỉ: "Bé con dâʍ đãиɠ này, bị một người đàn ông xa lạ cắm vào có thể khiến em ra nhiều nước thế này, nên phạt."
Nói rồi anh lại đánh lên mông vểnh của cô mấy cái.
"Ư..." Nghe giọng nói này, hai chân Quý Hiểu Vân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống, "Thầy..."
Anh quá xấu, quá đáng, làm cô ở trên tàu điện ngầm, khiến cô tưởng vừa rồi là người lạ.
"Dâʍ đãиɠ, có phải em rất muốn bị người đàn ông khác chơi, cắm đầy tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, ướt như vậy, làm chết em!" Nghĩ đến việc cô bị người đàn ông khác đè dưới thân mà vẫn có thể lẳиɠ ɭơ như vậy, Cố Mạc tức giận. Lửa giận cùng lửa dục trong cơ thể giao thoa khiến sức lực anh càng kinh người, côn ŧᏂịŧ thô dài không ngừng cắm vào da^ʍ huyệt cô, mạnh mẽ ra vào.
"A... Đừng mà... A a a... Thầy... Anh tha cho em... Em sắp không chịu được rồi... A a...’" Bị anh mạnh mẽ ra vào khiến Quý Hiểu Vân không ngừng cao trào. Bỗng cô nghe thấy tiếng thông báo đoàn tàu sắp đến trạm kế tiếp, cô lại nhìn hành khách vô cùng đông trên tàu, cô hoảng sợ kêu lên, "Thầy, anh dừng lại đi, hành khách trên tàu xuống trạm, sẽ bị người khác phát hiện đó, em sai rồi, anh muốn phạt em thế nào cũng được..."
"Tôi trừng phạt em thế nào cũng được, hửm?" Cố Mạc cắn tai cô, muốn cắm vào tận cùng bên trong của cô, cắm đến đỉnh hoa tấm.
"Thật, thầy muốn làm gì em cũng không phản đối." Quý Hiểu Vân dùng sức gật đầu.
Còn khoảng một phút nữa là đến trạm kế tiếp, Cố Mạc gầm nhẹ một tiếng, mãnh liệt ra vào, không ngừng thọc vào rút ra. Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn sâu vào trong da^ʍ huyệt, lấp đầy tiểu huyệt của cô.
Đoàn tàu tới trạm kế tiếp, hành khách lục đυ.c xuống xe, Cố Mạc bế Quý Hiểu Vân đã mềm thành một vũng xuân thủy.
Quý Hiểu Vân vùi đầu vào ngực anh, sợ bị người khác nhìn ra điểm khác thường. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
Quý Hiểu Vân được anh bế về xe, cô mệt mỏi thϊếp đi, trên mặt còn lưu lại nước mắt. Trước khi quen Cố Mạc, cô không hề nghĩ rằng mình sẽ phóng đãng như vậy, bị thầy giáo điên cuồng làm ngay trước mặt bạn học, bị anh điên cuồng ra vào ở rạp chiếu phim sắc tình. Mới vừa nãy làm trò như vậy ở trên tàu, ngay trước mặt nhiều hành khách, bị anh ra vào mãnh liệt.
Không biết có bị người khác nhìn thấy không nữa, xấu hổ quá.
Quý Hiểu Vân nằm mơ, cô mơ thấy mình bị một đám đàn ông cởi hết quần áo trên tàu điện ngầm, có người kéo hai chân cô, vùi đầu vào giữa, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếʍ láp tiểu huyệt, đầu lưỡi của người đó rất lớn, không ngừng liếʍ khiến âm hạch ngứa ngứa, vô cùng khó chịu. Sau đó đầu lưỡi linh hoạt chui vào da^ʍ huyệt, như thể nghiền nát bên trong cô, tựa như côn ŧᏂịŧ lớn không ngừng thọc vào rút ra. Không có côn ŧᏂịŧ lớn kia, cô càng ngày càng khó chịu, hận không thể có côn ŧᏂịŧ lớn lấp đầy da^ʍ huyệt ngay lập tức.