Sự Dạy Dỗ Bá Đạo

Chương 20

Chương 20:

"A a a... Thầy lớn quá... Cắm vào da^ʍ huyệt vô cùng thoải mái... A a a... Thầy... Sâu quá... Cắm đến tận cùng bên trong đi... Không được... A a a..."

Mỗi lần tiến vào anh đều dùng sức, cô sợ mình sẽ bị anh cắm mà ngã ra. Tay nhỏ giữ chặt lấy tay vịn bên cạnh, da^ʍ huyệt bị anh không ngừng cắm vào, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra khiến chiếc ghế dưới thân ướt đẫm.

Đúng lúc này, cô mơ màng nhìn lên màn hình lớn, người đàn ông rút côn ŧᏂịŧ lớn ra khỏi miệng người phụ nữ, đi ra phía sau cô ta, nâng đùi cô ta lên, côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào da^ʍ huyệt. Bên trong người phụ nữ đã có một cây côn ŧᏂịŧ lớn, bây giờ hai căn thịt lớn đồng thời thọc vào rút ra trong tiểu huyệt, phát ra âm thanh vô cùng da^ʍ mĩ, cô nghe thấy người phụ nữ đó hình như thống khổ nhưng vô cùng hưởng thụ mà rêи ɾỉ...

Trời ạ, da^ʍ huyệt cô ta đồng thời chứa một lúc hai căn thịt lớn, sao cô ta có thể chịu được?

Hai căn thịt lớn một trước một sau đồng thời ra vào cái huyệt nhỏ, dâʍ ɖị©ɧ dâʍ đãиɠ không ngừng chảy ra theo động tác ra vào của căn thịt. Hình ảnh này vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến da^ʍ huyệt cô càng thêm mẫn cảm. Côn ŧᏂịŧ lớn của Cố Mạc dùng sức chạm đến đỉnh hoa tâm, da^ʍ huyệt mạnh mẽ co rút, dâʍ ɖị©ɧ dâʍ đãиɠ không ngừng chảy ra, trong nháy mắt cô đã cao trào.

"A... Bé con dâʍ đãиɠ... Kẹp thầy vô cùng thoải mái... Vô cùng sảng khoái... A... Kẹp nữa đi..." Tầng tầng nếp uốn trên vách thịt non đè ép côn ŧᏂịŧ lớn, khiến anh sảng khoái vô cùng mà gầm nhẹ, dưới thân càng thêm dùng sức.

"A... Thầy... Chậm một chút... A a a... Nhanh quá... Em không được rồi... A a... Thầy... Bị thầy cắm hỏng rồi... Muốn dừng... A a a..."

Anh ra vào vô cùng nhanh, mạnh mẽ, giọng nói Quý Hiểu Vân nghẹn lại. Cô sợ mình sẽ bị cắm hỏng, anh cắm vô cùng sâu, bên trong căng tràn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không ngừng truyền đến, cô không hề cảm thấy khó chịu mà vô cùng sảng khoái.

"Chặt quá... Bé con lẳиɠ ɭơ... Em kẹp thầy vô cùng thoải mái... A..." Cố Mạc gầm nhẹ một tiếng, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới tắm hoa tâm non nớt của cô.

"A..." Quý Hiểu Vân bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của anh tưới lên khiến thân thể nhỏ bé run lên, cô lại cao trào.

"Bé con dâʍ đãиɠ này, được thầy dạy dỗ trở nên mẫn cảm như vậy, nếu sau này không có thầy thì da^ʍ huyệt đói khát này phải làm sao bây giờ?" Cố Mạc ôm cô ngồi trên ghế, bàn tay phủ lên da^ʍ huyệt, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve hoa hạch, giúp cô cảm nhận dư vị sau cao trào.

"A... Thầy..." Quý Hiểu Vân bị kɧoáı ©ảʍ kịch liệt hạ gục, nước mắt không ngừng chảy ra, cô vùi đầu vào l*иg ngực anh, tay nhỏ gắt gao ôm lấy anh, "Không... Thầy đừng rời khỏi em... Em không muốn thầy đi..."

"Tôi chỉ là giáo viên dạy thay, sớm muộn gì cũng phải rời đi." Ngón tay thon dài không ngừng đùa nghịch tiểu trân châu sưng to, Cố Mạc đùa giỡn cô.

"A... Thầy... Anh đừng... Em không chịu được..." Quý Hiểu Vân giữ tay anh, không để anh tiếp tục đùa giỡn cô, cô nôn nóng nhìn anh, "Làm sao bây giờ?"

Cố Mạc sờ đầu cô, gian xảo cười: "Xem xong phim rồi, chúng ta đi thôi." Anh nhặt quần áo rơi loạn trên mặt đất của cô lên, giúp cô chỉnh trang lại trang phục.

Phim trên màn hình lớn đã kết thúc, xung quanh là tiếng rêи ɾỉ cao thấp không ngừng truyền đến, thanh âm thân thể va chạm không ngừng vang lên. Bây giờ Quý Hiểu Vân mới biết, không chỉ có hai người họ làʍ t̠ìиɦ ở trong rạp chiếu phim.