Có lẽ hai người xa nhau được mấy ngày, nên tối nay Phương Niên rất nhạy cảm, anh chưa chạm vào hoa huyệt, chỉ tiếp xúc nó qua một lớp vải thôi đã khiến cô đạt ham muốn.
“Ưm… A…”
Hai tay bị anh trói lại bằng chiếc cà vạt mới mua, không thể động đậy, cô dựa vào lực của eo, uốn qua uốn lại như một nàng rắn.
“Em muốn…”
Tiểu huyệt ngứa đến điên rồi, cô ưỡn ngực đón hùa anh, mong anh tiến vào bên trong, dùng gậy thịt mạnh mẽ yêu thương mình.
Nhưng sao anh có thể chiều theo mong muốn cô?
Đã bảo phạt sẽ nghiêm túc phạt.
Ngón tay dài đi tới mép qυầи ɭóŧ, không chút vướng ngại đâm vào.
Oh! Thật chặt, thật ướt, một đường trơn trượt, đầm đìa dịch thể, cô khao khát anh đến thế cơ à?
Người đàn ông khẽ cười, cởϊ qυầи cô xuống, kéo đến chân thì dừng lại, đặt lên đầu gối mình.
Anh tách hai cánh hoa hồng, mạnh tay vân vê hoa hạch.
“A…” Cô hầu gái sεメy thét lên, nằm nhoài lên ghế sofa, khó chịu, cọ vào lớp da trên ghế.
Đáng tiếc, ghế sofa này được làm từ sợi tổng hợp trơn nhẵn, không làm dịu du͙© vọиɠ của cô được.
Thế nên Phương Niên đành cầu xin anh.
“Chủ nhân… Dùng gậy thịt của ngài phạt em đi…”
Tiểu loli ăn mặc dễ thương mà lại thốt ra câu nói như vậy.
Máu nóng chủ nhân sôi trào, cầm lấy chiếc gậy giả mở công tắc đâm vào da^ʍ huyệt không ngừng chảy nước.
“A…”
Gậy giả tiến vào quá nhanh, người cô co rút kịch liệt, lập tức đạt cao trào.
“Chà! Nhanh như vậy mà em đã lêи đỉиɦ.”
Anh đỏ mắt nhìn hoa huyệt đẫm dâʍ ɖị©ɧ.
“Ưm…”
Cây gậy giả là vật vô tri, nào biết mình vừa làm cô gái nhỏ phản ứng lớn đến thế.
Một lần nữa, công tắc được bật lên, cây gậy giả không ngừng rung, không quan tâm mình đang ở đâu, làm gì.
“A… Ưm…”
Cô hầu gái trong bộ đồ ren gợi cảm thét lên, hai chân run rẩy kịch liệt.
“Chủ nhân…” Cô quyến rũ gọi.
Đôi mắt đen của người đàn ông khẽ híp lại, anh lấy trứng rung đặt lên ngực cô.
Bộ đồ vốn đã chật, những chiếc dây lưng đan vào nhau, ép lấy bầu ngực non mềm, bó chặt để lộ một mảng thịt sữa trắng ngần.
Trứng rung khi được đưa vào, kề sát nhũ thịt cùng đỉnh hồng, rung kịch liệt với tần số cao.
“A…”
Tiếng rêи ɾỉ ngày càng dồn dập.
Bên dưới ngứa vô cùng, kết hợp với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trên, hai thứ “công phá” bộ phận nhạy cảm khiến Phương Niên run rẩy.
“Ưm… Chủ nhân… Anh trai ơi…”
Cô mê man kêu loạn.
Gậy giả “khám phá” huyệt động đang không ngừng rung, dâʍ ɖị©ɧ điên cuồng tiết ra, Phương Niên lắc lư bờ mông, hai tay bị trói không thể thoát ra chỉ càng làm cây gậy đi sâu hơn.
Thân gậy đính hạt bi không chút thương hoa tiếc ngọc, không ngừng “công phá” vách thịt bên trong, khiến huyệt thịt co thắt chặt hơn.
Váy ngắn bị vén tới lưng, nơi riêng tư như một đầm lầy.
Cánh hoa sưng đỏ, khu rừng rậm, hạch nhỏ, nơi giữa cánh mông ướŧ áŧ dịch thể, da^ʍ mỹ vô cùng.
“A… A…”
Cô thét chói tai, đợi chờ anh cứu mình.
“Em biết sai chưa?” Bàn tay anh cầm lấy phần cuối gậy giả, một lần nữa đút vào.
“A… Em biết rồi.”
Thật sưng, ngứa lại tê dại, đau quá, từng cơn sóng đánh tới, cuốn trôi cô.
“Chủ nhân... A… Trừng phạt em đi… Cho em ăn gậy thịt…”
Khi cô cầu xin, miệng nhỏ mấp máy, mở ra đóng lại, lưỡi hồng thơm phun ra nuốt vào, quyến rũ câu hồn.
Chàng trai buông chân cô ra, thay đổi chỗ ngồi, đi đến bên đầu sofa, ngồi xuống.
Giang Ngộ tháo dây lưng, “giải phóng” gậy thịt to dài, nhấn đầu cô xuống, khàn giọng nói: “Ăn đi em.”
“Vâng…”
Phương Niên hưng phấn gật đầu, cô xoay người vùi đầu vào giữa hai chân anh ngậm lấy gậy thịt.
Trứng rung cùng gậy giả vẫn đang chăm chỉ làm việc, ham muốn sâu thẳm trong cô vốn đã dậy sóng từ lâu.
Khi nhìn vật nam tính, khát vọng như được thỏa mãn, cô thích thú liếʍ láp.
Đầu lưỡi linh hoạt ngậm nuốt, từ đầu nấm đến thân gậy, túi ngọc, mỗi nơi đều được cô trân quý cẩn thận nhấm nháp, rồi ngậm, dùng sức nuốt vào.
“Ss!”
Từ góc nhìn của người đàn ông, hai má cô phồng lên, gò má ửng hồng, kết hợp với bộ đồ trên người, hệt như cô gái nhỏ mới lớn, gậy thịt trong miệng cô không ngừng đâm sâu, tựa như muốn làm thủng nó, bầu ngực lớn trắng ngần, nhũ thịt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng thẳng từ sớm, qua lớp vải cũng có thể nhìn thấy bóng dáng nhũ thịt đang dựng thẳng, nơi đùi non ẩn hiện khu rừng rậm huyền bí, chỉ có anh biết cảnh tượng phía dưới đẹp đẽ nhường nào.
“Ừm, đúng rồi…”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu, khen ngợi cô.
“Ưm…”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, miệng xinh bị chặn, không thể cất lời đành mượn ánh mắt nói hộ.
Đôi mắt sáng ngời, ngậm nước như nói: “Chủ nhân ơi, em muốn.”
Phía dưới có gậy giả, trong miệng cũng ngậm một cây, bên trên còn có trứng rung, cô như đang bị nhiều người trêu chọc, rất xấu hổ nhưng cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, chỉ mong được họ hung hăng “yêu” mình.
Ngứa quá, thật nhanh, thật trướng, cô không chịu được nữa.
Hai chân Phương Niên co lại, bụng dưới run rẩy, cô đến rồi.
Động tác càng nhanh hơn, đầu lên xuống đều đặn, gậy thịt được đưa xuống tận cổ họng.
“Ss…”
Chàng tai rên một tiếng, kɧoáı ©ảʍ lan ra toàn thân, anh ấn đầu cô xuống, chân dài khẽ cong, nhấn vào đuôi gậy giả, đâm chặt hoa huyệt.
Một người dùng miệng, một người dùng chân, hai người kí©ɧ ŧɧí©ɧ lẫn nhau, đưa đối phương đạt cao trào.
“A...”
Một dòng khí nóng bắn ra trong miệng, trước ngực, trên cổ đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm của anh.
Mà dịch thể cô hầu gái đang nhỏ giọt trên đùi Giang Ngộ.