Mắt Lương Diễn Chiếu sâu thẳm, giờ phút này Quý Đình Đình mặc một chiếc váy lụa liền thân, tóc xõa dài sau lưng, đôi môi tô son đỏ mọng, lúc cô khẽ cắn môi, cả người toát lên vẻ gợi cảm khiến người ta mê đắm.
Anh thở dài một hơi, chẳng còn tâm trí ăn cơm nữa, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng trước mắt.
Trong miệng Lương Diễn Chiếu, ngoại trừ hương vị thịt cá tươi sống, còn có mùi mù tạt nhẹ, mà miệng Quý Đình Đình lại tràn ngập hương nước cam.
Không ôn hòa nhã nhặn như bạn trai cũ Trần Dương, nụ hôn của Lương Diễn Chiếu vô cùng bá đạo và mang tính xâm lược.
Đầu lưỡi anh thăm dò vào, trằn trọc lướt qua khoang miệng nhỏ nhắn, giống như quốc vương dò xét lãnh thổ của mình.
Đồng thời, lưỡi anh không ngừng trượt ra trượt vào, khiến Quý Đình Đình nhớ tới cảm giác anh vừa ra vào tiểu huyệt mình cách đây không lâu.
"Ưm ~" Trong lúc nhất thời, cô chịu không nổi khẽ ngâm một tiếng.
Giữa lúc hôn say đắm, tay Lương Diễn Chiếu vẫn không quên thăm dò vào dưới váy cô, vuốt ve qυầи ɭóŧ của cô.
Ha ~ Nơi mới vừa được anh tắm rửa sạch sẽ xong, giờ phút này lại ướt.
"Ngoan, ngã ra sau một chút, mở hai chân ra cho anh xem." Lương Diễn Chiếu nhẹ giọng dụ dỗ.
Quý Đình Đình hoàn toàn không có hơi sức phản kháng, cô nghe lời hơi ngã người ra sau, tiếp theo nhấc váy lên, hai chân mở rộng.
"Để anh xem thử," Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng đâm nhẹ lên đáy qυầи ɭóŧ cô, anh cười nói: "Huyệt của em lại chảy nước."
Quý Đình Đình thẹn thùng, cô cúi đầu nhìn thoáng qua rồi vội vàng quay đầu chỗ khác.
Lương Diễn Chiếu hơi nâng chân cô lên rồi chậm rãi cởϊ qυầи lót cô ra.
Nhất thời, hoa huyệt không hề che đậy nở rộ trong tầm mắt anh.
Hai cánh hoa mềm mại khép nép, hoa huyệt lấp lánh tỏa sáng, lặng lẽ chảy dâʍ ŧᏂủy̠.
Song điều khiến Lương Diễn Chiếu ngạc nhiên nhất chính là, rõ ràng một tiếng đồng hồ trước, hoa huyệt vẫn còn sưng đỏ, vậy mà giờ đây lại khôi phục như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Tiểu Đình Đình," Giọng anh tràn ngập vui sướиɠ mang theo một chút rung động, "Em thật sự là bảo vật trời ban, tốc độ khôi phục của hoa huyệt nhanh hơn những người bình thường khác hai ba lần."
Ánh mắt của anh quá mức dọa người, quá mức nóng bỏng, chẳng khác nào muốn ăn sống nuốt tươi cô. Quý Đình Đình khẩn trương không chịu nổi, hoa huyệt lại co rút phun ra một bãi dâʍ ŧᏂủy̠.
"Bác sĩ Lương," Giọng cô kìm nén đến độ muốn khóc lên, ánh mắt ngập nước nhìn anh, điềm đạm đáng yêu hỏi: "Anh xem xong chưa? Có thể nhanh một chút không? Em sợ có người vào."
Nhanh một chút? Lương Diễn Chiếu nhíu mày, cảm giác mình cần phải phổ cập kiến thức giúp cô.
Anh tiện tay lấy một viên nước đá từ trong đĩa sashimi trên bàn, sau đó nhẹ nhàng ma sát với hoa huyệt chảy nước không ngừng của Quý Đình Đình.
"Ôi ~" Bỗng nhiên bị lạnh, Quý Đình Đình kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi ro rút lại, muốn trốn sang chỗ khác theo bản năng, nhưng Lương Diễn Chiếu đã nhanh tay bắt lấy cổ chân cô, ép cô ngồi nguyên vị trí.
"Tiểu Đình Đình," Anh dịu dàng nói: "Em có biết đàn ông không thích nghe phụ nữ nói cái gì nhất không?"
"A ~ Cái. . . Cái gì? Hoa huyệt vừa nóng vừa lạnh, Quý Đình Đình khó chịu đến nỗi hai hàm răng va vào nhau bần bật.
Tay Lương Diễn Chiếu lại dùng sức, chẳng chút lưu tình từ từ đẩy viên đá lạnh vào hoa huyệt ấm áp của Quý Đình Đình, sau đó anh cười nói: "Đó chính là ------- Nhanh một chút."
Nói xong, ngón tay anh cũng tiến vào theo viên đá, ấn viên đá vào điểm G mẫn cảm nhất của Quý Đình Đình rồi chậm rãi ma sát.
"A ~ Bác sĩ Lương ~ Đừng ~ A ~"
Chỗ mẫn cảm bị đùa bỡn như vậy, hai tay Quý Đình Đình chống sau lưng, khó chịu ngâm nga.
Giờ phút này, cô đã quên mất cửa phòng có thể bị mở ra bất cứ lúc nào, cũng quên mất sẽ có nhân viên phục vụ đi vào bất cứ lúc nào, cô không thể khống chế, theo động tác của Lương Diễn Chiếu càng rêи ɾỉ vong tình hơn.
Hoa huyệt cô cực kỳ ấm áp, rất nhanh đã hòa tan viên đá.
Đường hành lang chật hẹp nhanh chóng ướŧ áŧ, không rõ đâu là dâʍ ŧᏂủy̠, đâu là nước đá tan.
Thấy Quý Đình Đình run rẩy cao trào một lần, Lương Diễn Chiếu không chịu nổi nữa, anh vỗ vỗ cặp mông trắng như tuyết của Quý Đình Đình dụ dỗ: "Ngoan, vểnh mông lên, anh sẽ tranh thủ trước khi nhân viên phục vụ đến, làm nhanh một chút."
Nhờ anh nhắc nhở, lúc này Quý Đình Đình mới chợt nhớ mình đang ở chỗ nào, dù hai chân đã bủn rủn vì cơn cao trào đến quá đột ngột, nhưng cô vẫn nghe lời xoay người đưa lưng về phía Lương Diễn Chiếu, sau đó nằm quỳ lên thảm tatami, để mặc anh quỳ đứng sau lưng, vịn eo cô chạy nước rút.
Mỗi lần gậy thịt cắm vào, Lương Diễn Chiếu đều sảng khoái than nhẹ một tiếng.
"Tiểu Đình Đình, huyệt của em mềm quá, thật sung sướиɠ!"
"Bác sĩ Lương," Quý Đình Đình cắn môi, giọng run run, "Đừng nói nữa. . ."
"Tại sao không thể nói?" Lương Diễn Chiếu khẽ cười, anh vừa đỡ eo cô nhấn gậy thịt vào sâu bên trong vừa đưa tay sờ hai bầu ngực tròn lẳn phía trước, "Em biết không? Điều bác sĩ tâm lý am hiểu nhất là khích lệ bệnh nhân. Ngoan, đừng cắn môi, kêu ra đi ~"
"A ~ Bác sĩ Lương ~ Aha ~ Nhanh một chút, có người đến bây giờ!"
Quý Đình Đình run run rẩy rẩy, lời còn chưa dứt, Lương Diễn Chiếu bỗng thả chậm tốc độ, từ từ đâm vào, từ từ rút ra.
"Tiểu Đình Đình, bác sĩ Lương đã nói rồi, sao em mau quên thế? Anh nói, đàn ông không thích nghe. . . Phụ nữ nói nhanh một chút!" Nói xong, bàn tay Lương Diễn Chiếu nặng nề đánh lên cặp mông tuyết trắng một cái, "Đây là trừng phạt vì em mau quên."
"A!" Quý Đình Đình lại thét lên.
Mông bị đánh, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trải qua chuyện này.
Nhất thời, cô cảm thấy mình bị sỉ nhục, song cùng lúc đó, một luồng kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ từ nơi hai người kết hợp lan tỏa khắp cơ thể, bỗng chốc hoa huyệt cô càng xoắn chặt hơn.
Cô bỗng nhiên dùng sức, Lương Diễn Chiếu không kịp đề phòng, hơn nữa còn đang trong cơn hưng phấn, bị xoắn như vậy khiến anh phun một luồng nhiệt nóng, trong cơn cao trào cực hạn sung sướиɠ, anh đã bắn ra.
Thế nhưng chỉ chút xíu thế này làm sao thỏa mãn bác sĩ Lương?
Gậy thịt bắn ra lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc cực lớn, nhìn gương mặt cô gái ửng hồng đầy mê loạn, anh lại có cảm giác gậy thịt ngóc đầu dậy.
Anh định làm thêm lần nữa, nhưng mà nghĩ đến nơi đây thật sự không an toàn, lỡ như người đi vào là một phục vụ nam, vậy chẳng phải Tiểu Đình Đình của anh bị nhìn thấy hết?
Thế nên anh vội vàng mặc quần, sau đó lau chùi sạch sẽ hạ thân Quý Đình Đình rồi giúp cô mặc qυầи ɭóŧ.
Quả nhiên, vừa mới mặc đồ xong, đã có người gõ cửa bên ngoài.
"Thưa anh, món ngọt anh gọi đã có." Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
Là kem anh chọn cho Quý Đình Đình, lúc Lương Diễn Chiếu định lên tiếng để nhân viên phục vụ mang vào thì thấy sắc mặt Quý Đình Đình ửng hồng, tóc mai rối loạn, son môi đã trôi hết, nhìn sơ là biết vừa được đàn ông yêu thương, cho nên anh kịp thời thay đổi chủ ý, dặn dò nhân viên phục vụ: "Để ngoài cửa được rồi, chúng tôi tự lấy."
"Dạ, thưa anh."
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi xa của nhân viên phục vụ, Lương Diễn Chiếu mới đứng dậy kéo cửa để mùi hương da^ʍ mỹ trong phòng tản ra, đồng thời mang kem vào.