Lương Diễn Chiếu hôn khắp nhũ thịt cô, lần lượt mυ'ŧ mát hai nụ hồng.
Mãi cho đến khi hai nụ hồng Quý Đình Đình trở nên đỏ tươi, anh mới chịu buông ra.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Quý Đình Đình đang thở dốc, anh hỏi cô: "Người kia chọn chạm vào chỗ nào của em?"
Đây là lần đầu tiên Quý Đình Đình thấy bác sĩ Lương không đeo mắt kính.
Cô kiềm chế không được hít sâu một hơi.
Lấy mắt kính xuống, Lương Diễn Chiếu vốn nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút nghiêm túc, trong nháy mắt trở nên vô cùng bất chính.
Đôi đồng tử vừa đen vừa sâu, ánh sáng trong mắt thâm trầm, đuôi mắt khẽ cong lên, quyến rũ không nói ra lời.
Từ đầu, Quý Đình Đình chỉ cảm thấy vẻ bề ngoài của bác sĩ Đoạn không tệ lắm, mặt mày đứng đắn, con người tỉ mỉ có trách nhiệm, tay nghề cũng cao siêu.
Hôm nay xem ra, đâu chỉ không tệ, quả thật còn đẹp trai hơn các minh tinh và thần tượng giới giải trí đang nổi đình nổi đám.
Nhất thời cả người cô ngây ngẩn, mãi cho đến khi Lương Diễn Chiếu hỏi lại lần nữa, cô mới cắn mỗi khẽ nói: "Còn có. . . Tiểu huyệt và đùi. . ."
Cô vừa dứt lời, Lương Diễn Chiếu "Ừ" một tiếng, ngay sau đó, anh buông Quý Đình Đình ra rồi bước hẳn lên giường.
"Bác sĩ Lương. . ."
Tim Quý Đình Đình đập "Bịch bịch" như trống.
"Tiểu Đình Đình ngoan, đừng sợ."
Tiểu Đình Đình. . .
Quý Đình Đình có chút thẹn thùng.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều gọi cả tên lẫn họ cô, hoặc gọi là Đình Đình, chưa từng có ai gọi cô như vậy!
Nói xong, Lương Diễn Chiếu lập tức cởi váy đen dài ôm sát mông của cô ra.
Tiếp theo anh tách hai chân cô, cúi đầu xuống, dọc theo mép đùi trong chậm rãi hôn lên.
"Gã ta sờ ở đây sao?"
Vừa hôn anh vừa hỏi.
"Dạ."
Lúc đầu Quý Đình Đình còn có thể bình tĩnh đáp lại.
Thế nhưng theo thời gian, nụ hôn của Lương Diễn Chiếu biến thành mυ'ŧ rồi gặm cắn không nặng không nhẹ, giọng cô bắt đầu phát run.
Làn da Quý Đình Đình hết sức mềm mại, tinh tế mượt mà, chỉ chạm nhẹ một cái đã để lại dấu vết.
Lương Diễn Chiếu chưa kịp dùng sức thì mặt trong đùi cổ đã hiện lên từng khối bầm xanh xanh tím tím.
Anh nhìn một chút, ánh mắt trở nên sâu thẩm.
Hơi ngẩng đầu lên, tiểu huyệt Quý Đình Đình ở ngay trước mắt.
Vừa rồi kiểm tra cửa huyệt vẫn còn khô ráo, bây giờ đã hơi ẩm ướt rồi.
Cô chảy nước.
Vì anh mà chảy.
Nghĩ đến đây, Lương Diễn Chiếu xưa nay lạnh nhạt không khỏi kích động.
Hoàn toàn không cần suy nghĩ, anh trực tiếp rướn người về phía trước, hôn lên tiểu huyệt cô.
"A!" Quý Đình Đình rêи ɾỉ thành tiếng.
Cúi đầu xuống mới phát hiện Lương Diễn Chiếu đang làm gì, cả người cô chấn động.
Cô vội vươn tay đẩy anh rồi thét lên, "Đừng, bác sĩ Lương, chỗ đó bẩn lắm!"
Lương Diễn Chiếu ngẩng đầu lên, xuyên qua bụng dưới và hai chân, cô chỉ có thể hình thấy từ phần mũi anh trở lên.
Ánh mắt bác sĩ Lương quyến rũ sâu thẳm, giọng điệu nhẹ nhàng gần như chảy ra nước, "Không bẩn, Tiểu Đình Đình không bẩn chỗ nào cả."
Nói rồi, anh lại cúi đầu xuống, nhắm thẳng mật huyệt của cô nhẹ nhàng hôn hít.
"Ừ a ~" Quý Đình Đình từ chối không được, chỉ đành tiếp nhận.
Ban đầu động tác Lương Diễn Chiều còn dịu dàng, hôn nhẹ xung quanh hoa huyệt cô một lượt.
Sau đó, anh bắt đầu dùng sức.
Anh duỗi đầu lưỡi, giống một chú cá nhỏ linh hoạt, chui tọt vào huyệt thịt chưa từng có ai xâm lấn của Quý Đình Đình.
"A~" Quý Đình Đình kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi toàn thân run rẩy, không ngừng giãy giụa trên drap giường trắng như tuyết.
Cô muốn lùi về phía sau để trốn tránh thế tấn công của anh, thế nhưng lại bị Lương Diễn Chiếu giữ chặt hai chân, khiến cô không thể nhúc nhích.
Tiểu huyệt của cô phun nước như suối, ướŧ áŧ lan tràn, ướt cả miệng Lương Diễn Chiếu.
"Ôi ~ Bác sĩ Lương, cầu xin anh, dừng lại đi ~"
Chỗ đó của cô bẩn biết bao nhiêu, một người cao quý như bác sĩ Lương, sao lại có thể. . . Sao lại có thể làm loại chuyện đó cho cô chứ?
Nhưng mà, dù cô có giãy giụa, cầu xin như thế nào, Lương Diễn Chiếu đều không nương tình buông tha.
Anh vói đầu lưỡi vào trong hoa huyệt cô, nháy mắt, đầu lưỡi bị tầng tầng lớp lớp thịt vây quanh.
Dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng tuôn trào khỏi hoa huyệt cô, hết một lần rồi lại một lần.
Nước của cô rất ngọt, thân là bác sĩ chú trọng nhất là vấn đề vệ sinh, Lương Diễn Chiếu chẳng chút do dự há to miệng nuốt hết.
Đồng thời, anh còn mυ'ŧ mát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.
Tay của anh cũng không rảnh rỗi, tách hai cánh hoa của cô ra, tìm đến hạt đậu đỏ ẩn nấp bên trong, vân vê mạnh bạo.
"A ~ Bác sĩ Lương ~ A ~" Quý Đình Đình không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ trùng trùng điệp điệp như vậy, cô lớn tiếng thét to.
"Tiểu Đình Đình, đừng tạo áp lực cho bản thân, cảm nhận nó, lớn tiếng kêu ra đi." Nói xong, động tác tay và miệng Lương Diễn Chiếu àng thêm dùng sức.
"A ~ ừ a ! Không được, tôi không chịu nổi ~" Quý Đình Đình khó lòng kìm nén.
Rõ ràng tối hôm qua trước sự chỉ đạo của bác sĩ Lương, cô cũng vuốt ve hoa hạch và tiểu huyệt của mình, tuy nhiên, cô hoàn toàn không đạt được kɧoáı ©ảʍ cực hạn như giây phút này.
Tốc độ mυ'ŧ của Lương Diễn Chiếu tiếp tục nhanh hơn, anh không ngừng ngậm lấy hai cánh hoa của cô, đồng thời đầu lưỡi dùng sức đâm mạnh vào huyệt thịt mềm mại.
"A a a!" Quý Đình Đình thét to, rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, hoa huyệt phun ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, cả người giật giật co rút.
Miệng Lương Diễn Chiếu làm cô đạt cao trào.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn khiến Quý Đình Đình tê liệt ngã xuống giường, đầu óc trắng xóa một mảng, qua một lúc lâu cũng chưa thể tỉnh táo lại trong dư âm cao triều.
Hoặc nói là, dù cô có tỉnh táo lại, cũng không dám đối mặt Lương Diễn Chiếu.
Vuốt mặt một cái, Lương Diễn Chiếu lật người nằm xuống bên cạnh cô, sau đó anh kéo cô ôm trọn vào lòng.
Một lát sau, anh mới vỗ vỗ lưng cô rồi dịu dàng hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"
Quý Đình Đình thẹn thùng nhắm mắt khẽ gật đầu.
Lương Diễn Chiếu ngắm nhìn dáng vẻ của cô, mặt mày trắng trẻo ửng hồng, đẹp đến nỗi khiến người ta không dám nhìn quá lâu.
Anh dùng rất nhiều tự chủ mới khống chế bản thân mình không hôn lên làn môi xinh căng mọng của cô.
Quan hệ giữa bọn họ là bác sĩ và bệnh nhân, mặc kệ làm gì, anh cũng phải viện cớ điều trị bệnh cho cô, nhưng hôn môi thì không được.
Đây là chuyện người yêu mới có thể làm.
Cô và bạn trai đã hôn môi, điều này chứng tỏ phương diện này cô không có vấn đề, anh càng không có lý do để hôn cô.
Có điều dục hỏa đốt người không chỗ phát tiết, vì thế Lương Diễn Chiếu nhéo nhéo đầu nhũ cô, sau đó anh kề sát vào tai cô nói nhỏ: "Vừa rồi em tự chán ghét bản thân mình, tâm trạng quá sa sút, chuyện này ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình của em, cho nên tôi mới dùng cách này nói cho em biết, em rất sạch sẽ, không phải là lỗi của em."
Nghe những lời này, Quý Đình Đình không rõ cảm giác của mình là gì.
Biết rõ chẳng qua Lương Diễn Chiếu vì làm hết trách nhiệm chữa bệnh cho cô, nhưng chẳng hiểu sao lòng cô lại có cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Cô mở to mắt, thấy Lương Diễn Chiếu đang nhìn thẳng vào mắt mình, mặt mày khôi ngô quyến rũ, cực kỳ đẹp trai, mặt cô đỏ ửng ngay lập tức.
Hơi rũ mắt xuống, tránh không nhìn gương mặt xuất chúng kia, Quý Đình Đình nhỏ giọng trả lời: "Tôi hiểu, cảm ơn bác sĩ Lương."
Giọng điệu xa cách của cô khiến Lương Diễn Chiếu tự hiểu, nhưng trước mắt anh chẳng có cách nào hóa giải cục diện bế tắc này cả.
Vì thế anh gật đầu, chuẩn bị bước xuống giường.
Nào ngờ đâu, gậy thịt hiên ngang đứng thẳng từ lâu của anh lại đâm vào cặp đùi trần trụi của Quý Đình Đình.
"A!" Quý Đình Đình khẽ kêu một tiếng, đôi mắt chớp chớp ngượng ngùng nhìn anh.
Nghĩ đến chuyện cô vừa trải qua trên tàu điện ngầm, Lương Diễn Chiếu có chút lúng túng.
Anh như vậy có khác nào tên háo sắc kia đâu?
Lương Diễn Chiếu hắng giọng, cố gắng bình tĩnh giải thích, "Ngại quá, cơ thể em rất đẹp."
Nói xong, anh nhanh chóng lướt qua Quý Đình Đình xuống giường, đi thẳng đến toilet.
Đợi một lát, Lương Diễn Chiếu vẫn chưa đi ra.
Quý Đình Đình lau sạch hạ thân, mặc quần áo tử tế rồi đi đến cửa phòng vệ sinh, lúc chuẩn bị cất tiếng chào Lương Diễn Chiếu để đi làm, cô bỗng nghe tiếng anh rên nhẹ từ bên trong truyền ra.
Giọng của anh có vẻ hơi khó chịu, nhưng lại xen lẫn sung sướиɠ, cực kỳ gợi cảm.
Đứng nghe lén một chút, Quý Đình Đình chợt nhận ra anh đang làm gì, cô xấu hổ vội vàng chạy trối chết.