Tổng Giám Đốc Đừng Mà

Chương 3: Tự an ủi đến cao trào, h

Chương 3: Tự an ủi đến cao trào, H

Nghe vậy, Giản Tiểu Tây cảm thấy vô cùng xấu hổ! Cô không biết rằng lúc này mình kiều diễm đến thế nào.

Ban đầu mái tóc được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, hiện tại có chút lộn xộn, vài sợi rơi ra không có trật tự bám nơi hai gò má, đôi mắt ngấn nước, nhìn vào trái lại có phần điềm đạm đáng yêu. Da thịt vốn trắng nõn vì kí©ɧ ŧìиɧ và  ngượng ngùng nên ửng đỏ. Hàm răng không tự chủ  cắn nhẹ môi anh đào, khiến cho đôi môi đầy đặn lại thêm chút sưng, dáng vẻ vô cùng gợi cảm.

Bởi vì cô chống hai tay sau lưng, bộ ngực đẫy đà càng thuận thế ưỡn lên phía trước, dáng vẻ như dụ dỗ kẻ khác đến chà đạp.

Xuống một chút, hoa huyệt xinh đẹp vì lời bóc trần của Long Thần mà tuôn ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ. Không cần trực tiếp nhìn, cũng khẳng định huyệt nhỏ đã ướt đẫm.

Tròng mắt của Long Thần càng lúc càng thâm sâu, thế nhưng giọng vẫn không đổi tiếp tục ra lệnh: “Một tay tiếp tục xoa bóp ngực, tay kia  âu yếm tiểu huyệt bên dưới của em.”

“Vâng.” Giản Tiểu Tây vừa lo sợ có người đi vào, vừa nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của người đối diện, bất giác quên mất chống cự, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, làm hài lòng tổng giám đốc.

Giản Tiểu Tây cảm thấy trọng tâm không vững cho nên cô tựa vào màn hình vi tính phía sau.

Ngay sau đó, cô di chuyển hai tay, một đưa đến trước quả đào nhỏ, một dời xuống u cốc, nhịp nhàng  xoa nắn.

“A~” Giản Tiểu Tây không ngờ rằng, tự mình sờ mình, cũng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.

Ngón tay trắng nõn của cô liên tục dùng sức nắn bóp bầu ngực căng tròn.

Bàn tay còn lại cũng không dám trễ nãi công việc phía dưới, không ngừng ấn nhả hai mảnh thịt trai hồng mềm mại, dòng nước ấm từ mật huyệt ào ạt trào ra.

“Uhm~ A~” Giản Tiểu Tây vừa đè mạnh, vừa cảm thấy sắp không chịu đựng nổi.

Ngứa ngáy quá… Trống rỗng quá…

Cô khao khát lúc này có người tới thỏa mãn mình, lấp đầy sự trống trải bên dưới này.

Nhưng mà, cô làm sao dám thốt thành lời, cô sợ tổng giám đốc sẽ tức giận.

Liên tục nhào nặn mười mấy lần, tiếng kêu của Giản Tiểu Tây cũng càng lúc càng cao: “A~ a~ Ngứa quá~”

Giọng nói của cô đã có chút run rẩy, có chút khàn đặc, du͙© vọиɠ mãnh liệt dâng trào, càng khó kìm nén.

“Nhét ngón tay vào.” Long Thần ở phía đối diện lại ra lệnh lần nữa.

Giản Tiểu Tây nghe lời, thuận theo từ từ đút ngón tay vào mật động.

“Aaaa!” Cô không kiềm được tiếng rêи ɾỉ, ngón trỏ vừa cắm vào bỗng bị tầng tầng lớp lớp vách thịt bên trong mυ'ŧ chặt, cô thấy dễ chịu bao nhiêu thì càng khó kiềm chế bấy nhiêu.

Cảm giác ngứa ngáy râm ran càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Ai đó mau tới cứu mạng cô đi!

“Thật khó chịu~” lúc này, cô đã ngưng động tác an ủi nhũ thịt lại, tất cả các giác quan cùng tập trung nơi huyệt thịt mẫn cảm.

Yết hầu không ngừng lên xuống, Long Thần cảm giác được chỗ đũng quần của mình, gậy thịt to lớn đã sớm bành trướng, ngóc đầu dậy cùng lời kêu gọi chủ nhân: Mau cắm vào! Nhét sâu vô cái da^ʍ huyệt đó! Đâm chết cô ấy đi!

Nhưng, anh không muốn thỏa mãn cô nhanh như vậy, hoặc có thể nói, anh không có ý định dễ dàng bỏ qua cho người con gái này.

Anh như quân vương cao cao tại thượng, từ trên cao hạ lệnh: “Ngón giữa cũng đút vào! Dùng tay kia đưa vào khoang miệng, chặn tiếng rên của em lại, tự an ủi cho lêи đỉиɦ!”

Lại nhét thêm một ngón tay! Giản Tiểu Tây lập tức run bật.

Trước kia, cô đã xem qua truyện người lớn, tò mò rốt cuộc “hoa huyệt” là chốn thần tiên gì nên từng dùng ngón tay thăm dò, đút nửa ngón tay vào cảm thụ, nhưng  đối với việc đút hai ngón tay vào trong, cô chưa từng trải nghiệm, cũng không dám chơi lớn như vậy.

Giản Tiểu Tây sợ hãi, dùng ánh mắt cầu xin nhìn người đàn ông trước mắt, cô nhỏ giọng kêu cứu: “Tổng giám đốc, tha cho tôi đi!”

Nhưng người đàn ông đẹp trai phía đối diện không thay đổi sắc mặt chút nào, anh khẽ dời tầm nhìn đến đồng hồ đeo tay, xấu xa nói: “Giám đốc tài chính đang trên đường mang báo cáo tài chính cuối quý đến cho tôi, cô còn năm phút.”

Làm sao cô nghe mà không hiểu chứ, năm phút sau, giám đốc tài chính có thể nhìn thấy cô đang lõa thể trước tổng giám đốc, bày ra vẻ hoang da^ʍ hết sức vô sỉ!

Người khác làm sao biết được đây đều là yêu cầu của tổng giám đốc, dù sao, giờ này cả người anh trừ áo sơ mi bị nhiễm bẩn thì quần áo đều chỉnh tề. Nhìn cách nào đi nữa, chính là Giản Tiểu Tây – trợ lý tổng giám đốc – đang quyến rũ sếp lớn của công ty.

Giản Tiểu Tây bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi khi tưởng tượng toàn bộ người trong công ty, ở sau lưng cô chỉ chỉ trỏ trỏ, gièm pha cô là người vô liêm sỉ, không biết tự lượng sức, ở phòng làm việc của tổng giám đốc mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ý đồ xấu xa dụ dỗ.

Nghĩ đến đó, cô không dám kháng cự, ngoan ngoãn đem bốn ngón tay trái đút vào khoang miệng, cái lưỡi đinh hương không ngừng mυ'ŧ vào, ngón giữa bên tay phải cũng từ từ chen vào động da^ʍ.

“Á~” Chỉ vừa cắm vào một chút, cô bị đau ngừng lại.

“Đau quá, tổng giám đốc, không thể nhét vào tiếp!” Giản Tiểu Tây vừa sợ, vừa đáng thương.

“Cô là xử nữ?” Long Thần nhịn không được hỏi ra suy đoán của mình.

“Vâng.” Giản Tiêu Tây gật đầu đáp.

Ồ, thời đại này mà vẫn còn xử nữ tồn tại?! Mặc dù đối với phương diện này anh không để ý mấy, nhưng không thể phủ nhận, chuyện này vẫn khiến anh khá vui vẻ.

Tâm trạng Long Thần rất tốt, cho nên anh khai ân hạ nhẹ tiêu chuẩn, lãnh đạm nói: “Một ngón tay cũng được, chỉ cần cô tự làm mình lêи đỉиɦ, tôi sẽ tạm bỏ qua cho cô.”

Giản Tiểu Tây như nhận được đại xá, thậm chí cô bỏ qua chữ “tạm” mà anh nói.

“Cảm ơn tổng giám đốc!” Bởi vì còn ngậm ngón tay trong miệng, lời nói có chút không nghe rõ, nhưng thấy nàng cười híp hai mắt cùng vẻ mặt đầy cảm kích, Long Thần cũng đoán được ý tứ.

Đúng là con thỏ ngu ngốc! Đánh xong mấy cái, chỉ cần viên kẹo ngọt an ủi đã vui vẻ như vậy!

Trên bàn làm việc, Giản Tiểu Tây nghe lời. Bốn ngón tay liên tục rút ra cắm vào trong khoang miệng mở lớn. Cơ hàm bị ép banh rộng hết mức, miệng anh đào biến thành cái bể nhỏ, ra sức mυ'ŧ chặt thứ vừa cắm vào.

Nơi hạ thân là hình ảnh da^ʍ mỹ vô cùng chói mắt. Hai chân thon dài mở rộng, hướng thẳng trực diện tầm mắt của Long Thần, ngay miệng huyệt, ngón trỏ không ngừng co rút, ngón cái cũng vội vàng ấn vào tiểu hạch.

Vốn là cô gái đơn thuần, trong sáng như thiên sứ, ai ngờ được lại có thể làm ra chuyện hết sức dâʍ đãиɠ như vậy.

“Ưm ~  ưm ~” Miệng bị nhét đầy nhưng không ngăn được tiếng rêи ɾỉ thoát ra. Theo tiết tấu bên dưới, động tác trên tay trái không ngừng tăng nhanh, tiếng kêu từ sâu trong cổ họng cũng liên tiếp vang lên.

Bên trong phòng làm việc kín đáo, điều hòa được chỉnh nhiệt độ rất thấp nhưng Giản Tiểu Tây cảm giác cả người như bị đốt cháy. Bắp đùi co rút từng cơn tê dại, eo thon mảnh đã sớm không còn khí lực, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra lênh láng, rỉ ướt cặp mông tròn trịa cùng đôi giày cao gót, như dòng suối nhỏ men theo cạnh bàn, tuôn đổ xuống thảm.

Cô bị cảm giác vui vẻ cực hạn này làm cho sảng khoái, sự thoải mái và thẹn thùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến lệ tạo nước mắt.

Ngón tay cắm ở khe thịt không ngừng gia tăng lực đạo và tốc độ, rốt cuộc chân cô không ngừng run rẩy, huyệt nhỏ động tình đẩy dâʍ ɖị©ɧ nhơm nhớp bắn ra ngoài, lúc này cô đạt được cao triều.

Giản Tiểu Tây như bị rút hết toàn bộ khí lực, thân thể mềm mại vô lực ngã trên mặt bàn.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cô như đi vào thế giới cực lạc, thần sắc hỗn độn, không thể nghĩ đến điều gì khác.

Nằm một lúc, Giản Tiểu Tây bỗng nhiên ngồi dậy, mau chóng nhặt lên quần áo dưới đất, vừa mặc vào, cô vừa hỏi nhỏ: “Tổng giám đốc, còn mấy phút nữa?”