Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 37: Không tính phụ trách sao?

Sao lại thế này?

Giật mình nhìn lại chiếc áo choàng trên người mình, Thanh Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới một màn trước khi hôn mê, hình ảnh nàng bị ngập trong dòng nước, nước lạnh như đóng băng khiến cho lục phủ ngũ tạng của nàng đau đớn, hết thảy cảm giác đều chân thật.

Là hắn cứu nàng ư?

Nhớ tới lúc trước khi mất đi ý thức, bàn tay to của hắn chỉ ôm chặt lấy bên hông nàng, Thanh Nguyệt nhìn hắn, trong ánh mắt có chút phức tạp.

Thật không biết, hắn nghĩ gì mới không đem nàng ném đi. Dù sao, hai người cũng gặp nhau không nhiều lần lắm, còn chưa đến nỗi hắn phải liều mình cứu giúp, không phải hay sao?

Từ từ đè xuống mớ suy nghĩ lộn xộn của chính mình, nhìn xung quanh động, nàng mới phát hiện y phục dạ hành của nàng nằm ngay trên chỗ nàng vừa tỉnh lại, bên cạnh còn có vài bình sứ, nàng mở một chai ra, thế nhưng phát hiện vật ở bên trong đã biến mất.

Không có?

Sửng sốt nhìn bình sứ trống rỗng, nàng cúi đầu nhìn vài chai khác, mở ra toàn bộ bình sứ, bên trong dược (thuốc) của nàng không hề thiếu nửa phần, nói cách khác, chỉ có bình sứ kia là không thấy dược, hẳn là đã bị người khác ăn mất.

Chẳng lẽ...

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng phút chốc liền trầm xuống, đi vài bước đến bên người Quân Lăng Duệ, lại cầm bàn tay to tinh tế của hắn lên bắt mạch lần nữa, theo thời gian trôi qua, nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật hiển nhiên, trong cơ thể hắn có vài loại độc, trong đó một loại đã muốn tiêu tán làm cho người khác rất khó phát hiện, cơ hồ giống như là không có. Một loại khác cực bá đạo, hẳn là đã ở trong cơ thể hắn một thời gian rất dài, mà cuối cùng là loại nàng cực kì quen thuộc, đúng là giải độc đan mà nàng tìm không thấy. Lúc này, dược tính giải độc đan cùng độc tính của loại độc bá đạo kia đang va chạm trong cơ thể hắn. Hắn sở dĩ hôn mê bất tỉnh cũng là vì nguyên do này.

"Coi như ngươi may mắn." Xác định hắn hiện tại chỉ bị hôn mê mà không có nguy hiểm đến tính mạng, Thanh Nguyệt trừng mắt tức giận nhìn cái người đang hôn mê ở trước mắt, nhẹ nhàng buông bàn tay của hắn ra.

Hắn xem giải độc đan là kẹo đậu à? Càng nhiều càng tốt?

May mắn là ở trong cơ thể của hắn có loại độc bá đạo kia, giải độc đan vừa vặn có tác dụng tương khắc, bằng không, ăn nhiều giải độc đan đến như vậy, cho dù hắn không trúng độc thì cũng bị liên lụy đến tính mạng.

Biết hắn đã không có trở ngại gì, Thanh Nguyệt mới thở phào một hơi, mở lòng bàn tay của hắn ra nhìn miệng vết thương dữ tợn kia, huyết nhục (*) màu đen sau khi bị ngâm trong nước đang có xu hướng lở loét, nếu như không xử lý tốt, có khả năng sẽ tạo thành một căn bệnh khác, đến lúc đó cho dù có giải được độc, hắn cũng sẽ "đi đời nhà ma" (**).

(*) Huyết nhục: máu thịt

(**) Đi đời nhà ma: chết

Đáng tiếc đồ tùy thân nàng mang theo ngoại trừ giải độc đan thì còn lại đều là độc dược, căn bản không có dược chữa chương, hiện tại chỉ có thể ra ngoài tìm.

Nghĩ đến đây, nàng thêm mấy khúc gỗ vào trong đống lửa đang sắp tắt, chờ lửa cháy bừng lên mới hướng cửa động đi ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi động, lập tức đập vào mặt nàng là hàn khí đông lạnh lạnh đến run người, đưa mắt nhìn, lúc này mới phát hiện, đây là một sơn cốc hình tròn, cách phía trước không xa là một hồ nước lớn tĩnh lặng, trên mặt đất có đủ loại thực vật, xung quang là vách núi thẳng tắp, sương mù lượn lờ che đậy bầu trời, khiến cho người ta không thể nhìn ra trời nắng hay trời đầy mây, chỉ biết ước chừng bây giờ hẳn là trời đã sáng.

Nàng thoáng xem xét một chút phong cảnh xung quanh, ánh mắt liền dừng trên đám thực vật, tìm kiếm cây sở.

May mắn thay, nơi này dược thảo không ít, mà còn đều là loại tốt nhất, ngay cả dược thảo ngày thường ít thấy. Nơi này cái gì cần cũng đều có, đồng thời vui sướиɠ, rất nhanh liền tìm thấy cây sở rồi chạy về trong động, mớm lên miệng vết thương ở lòng bàn tay của Quân Lăng Duệ, sau lại chẩn mạch tượng cho hắn, xác định mạch đập đã dần dần trở về bình thường mới yên tâm để hắn lại trong động, xoay người chạy ra ngoài, xem xét tình huống xung quanh.

Suốt một ngày, nàng trừ bỏ đôi khi trở về động xem xét tình huống bên ngoài của Quân Lăng Duệ thì đều di chuyển trong sơn cốc.

Sơn cốc không tính là quá lớn, nhưng bởi vì thường xuyên quay lại xem xét thương thế của Quân Lăng Duệ mà trì hoãn không ít thời gian. Lúc này đây, nàng ước chừng dùng cả một ngày mới có thể đi hết một vòng quanh sơn cốc, cho đến chạng vạng, nàng mới thập phần mỏi mệt kéo lê hai chân, mang theo vài loại dược thảo trở về sơn động.

Thấy mặt hắn đã hết xanh xao cùng với sắc đen trên môi đang dần dần biến mất, nàng lại bôi dược mới trên lòng bàn tay hắn, xong mới ăn vài quả dược thảo thăm hỏi một chút cái bụng đang điên cuồng "biểu tình", sau đó cứ như vậy ngây ngốc ngồi nhìn ngọn lửa đang nhảy múa.

Trải qua một ngày thăm dò, nàng phát hiện nơi này bốn phía đều là núi, trừ bỏ hồ nước lớn tĩnh lặng kia cùng vách núi, nơi này hầu như không có chim bay cá nhảy, không có sơn động khác, không có đường ra, càng không có đồ ăn, đương nhiên, ngoại trừ thực vật cùng mấy quả dược thảo ở khắp nơi.

Nói đơn giản, nơi này bị ngăn cách với bên ngoài, trừ phi nàng hóa thân phi điểu (cũng không rõ lắm bốn chữ này), nếu không tuyệt đối không có khả năng ra ngoài.

Nàng không muốn làm người rừng a! TT^TT

Thanh Nguyệt thầm kêu một tiếng, càng nghĩ càng phiền chán, bàn tay dùng sức vò, phát tiết trên đầu khiến cho mớ tóc đen lộn xộn hết cả lên. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân đang nhàn nhã hôn mê bất tỉnh mà không phải lo lắng bất an như nàng, hận không thể cắn rớt miếng thịt trên người hắn.

Phát tiết xong, tâm tình dần bình tĩnh lại, lần nữa xem xét miệng vết thương của hắn rồi dựa vào sơn động mà ngủ. Đương nhiên, trước khi nhắm mắt nàng cũng không quên hung hăng lườm cái tên đầu sỏ gây nên chuyện.

Như thế nào mà gặp phải hắn?

Tuy rằng hắn cứu nàng, nhưng cũng không thể không nói sự thực nàng bị hắn liên lụy.

Trong sơn động, chỉ có âm thanh của nhánh cây bị thiêu đốt vang lên lách cách. Quân Lăng Duệ chậm rãi mở mắt, không tiếng động nhìn chăm chú nữ tử đang nặng nề ngủ bên người, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nội tâm tầng tầng gợn sóng.

Sáng sớm, Thanh Nguyệt dần dần tỉnh dậy, mở mắt, đập vào mắt chính là một cái động thô ráp. Thấy một màn như vậy, nàng đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó nhớ lại chính mình hiện đang ở đâu, ánh mắt theo ý thức tìm kiếm bóng dáng của Quân Lăng Duệ, lại phát hiện trong sơn động thế nhưng không có một bóng người.

Người đâu?

Nàng cả kinh, vội vàng đứng lên, nhìn một vòng xung quanh sơn động nhưng không thấy bóng hình của Quân Lăng Duệ, lập tức hướng phía ngoài động phóng đi, nhưng vừa vọt tới cửa động nàng liền mạnh mẽ dừng lại, nhìn phía trước mà ngây ngẩn cả người.

Giữa sơn cốc, Quân Lăng Duệ một tay cầm nhánh cây đứng yên ở bờ hồ, chăm chú nhìn mặt nước. Áo choàng trắng noãn trên thân nhiễm đỏ một tầng huyết sắc sau lưng, chiếc quần cẩm bào xắn lên, lộ ra hai bắp chân rắn chắc.

Bắp chân?

Thanh Nguyệt bỗng nhớ tới tình cảnh khi rơi xuống vách núi đen, trên mặt lập tức nóng như thiêu đốt, xấu hổ đứng ở cửa động, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Tuy rằng lúc đó là ban đêm, ánh sáng không rõ, hạ thân trần của hắn cũng chỉ chợt lóe qua trước mắt nàng, nhưng hai chân thon dài thẳng tắp của hắn, cái mông rắn chắc, "cơ bắp" giữa cặp chân thể hiện độ "mạnh yếu", tất cả đều đọng lại trong mắt của nàng.

Yết hầu bỗng nhiên thực ngứa, rất muốn ho khan, nhưng nàng... không thể.

Ngày đó nàng thật sự là không phải cố ý đi nhìn nơi đó của hắn, mà là nàng khi đó căn bản không còn lựa chọn nào khác.

Thanh Nguyệt đỏ mặt, lặng lẽ cử động hai chân, đang định vụиɠ ŧяộʍ chuồn trở về, bên tai lại vang lên thanh âm trầm thấp của hắn.

"Không tính phụ trách sao?"