Dụ Ngôn X Dụ Thiên

Chương 6-1

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Dụ Ngôn về đến nhà, lại không thấy thân ảnh Dụ Nhiên, dò hỏi quản gia mới biết đồng học mời tham gia tụ hội, phân phó làm chút thức ăn liền cho mọi người lui.

Ngâm nước tắm tẩy đi đầy người mỏi mệt, Dụ Ngôn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra phòng tắm, bước chậm đối gương tủ quần áo xoa tóc.

Người trong gương tự phụ thanh lãnh, khí chất như sen xanh cao lãnh. Một thân da thịt lại trắng nõn, mê người nhẵn mịn như sữa bò tốt nhất. Hai vυ' nhiều nước, dưới eo cành liễu là tuyết đồn mượt mà đĩnh kiều. Đường cong chân dài lưu sướиɠ oánh nhuận ánh sáng, không khỏi làm người nghĩ đến cảm giác vòng ở trên eo ra sao.

Hắn khôi phục cực hảo, vệt đỏ đầy người đã hầu như không còn. Hoa huyệt một ngày không cắm liền khôi phục chặt chẽ như lúc ban đầu, chỉ là khi một người một chỗ càng khó nhịn hai vυ' cũng không người yêu thương hút, Dụ Ngôn vuốt vυ' nộn hồng mềm mại, vô cùng tưởng niệm môi lưỡi Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên đã trưởng thành, từ từ thành thục hữu lực, đối với hắn như cũ bộ dáng như lúc còn nhỏ. Con ngươi khiết tịnh ôn lương, mặt mày tuyển tú như là bạch dương đứng lặng, gợi lên Dụ Ngôn vô tận du͙© vọиɠ.

Ngủ đến nửa mê nửa tỉnh nghe được tiếng di động quen thuộc, là đặc biệt, đạn dương cầm khúc. Dụ Ngôn tiếp xong điện thoại, khóe miệng mang cười, bên kia lại truyền đến âm thanh xa lạ.

“Ngài hảo, là ba ba Dụ Nhiên sao? Dụ Nhiên hắn uống say, ngài có thể lại đây đón hắn sao?”

Là giọng thiếu niên, bối cảnh thực ồn, hắn mơ hồ nghe được có người kêu tên Dụ Nhiên.

“Kia chờ.”

Giọng Dụ Ngôn cao lãnh, treo điện thoại, mở hệ thống định vị, tra đến vị trí Dụ Nhiên.

Cao Phong ngốc lăng nhìn di động biểu hiện trò chuyện kết thúc, hắn còn chưa nói địa chỉ đâu.

Đây là một lần đồng học tụ hội cuối năm, cầu thật lâu mới mời đại thần Dụ Nhiên lại đây. Dụ Nhiên ở trong lớp rất cao lãnh, không quá cùng đồng học nói chuyện. Lúc đầu cho rằng không hảo ở chung, giao lưu mới phát hiện tiểu tử này kỳ thật thực đơn thuần. Lớn lên lại soái lại sẽ vận động, đọc sách cũng giỏi, trong lớp không ít nữ sinh thích. Bất đắc dĩ EQ tiểu tử này giống như có chút thấp, này đó không thông suốt, cự tuyệt rất nhiều hảo ý nữ sinh, sắp tốt nghiệp cao trung, mới kéo qua tới đồng loạt tụ tụ.

Đáng tiếc tiểu tử này tửu lượng quá thấp, chỉ uống mấy ly liền mơ hồ, lúc này muốn người muốn tan, chỉ phải từ trên người hắn sờ di động liên hệ người đầu tiên gọi điện thoại. Nghe thanh âm đối phương cũng là cái cao lãnh chi hoa a, không biết hai người ở nhà thế nào ở chung.

Lại đi nhìn hiện thị cuộc trò chuyện, chỉ phải soạn tin nhắn gửi địa chỉ ghế lô qua, chỉ cảm thấy Dụ Nhiên ở nhà không được sủng ái, cha ruột như thế đối hắn.

Dụ Nhiên ngày thường không uống rượu, Dụ Ngôn bảo hộ chặt. Uống nhiều nhất vẫn là sữa hắn, bị đồng học chuốc uống mấy ly lúc này đã say đầu óc hôn mê. Bên tai nữ sinh ầm ĩ quan tâm càng làm hắn không an ổn, cau mày thoái thác lực độ trên người, một khuôn mặt tuấn tú cương lên suýt nữa đã phát tính tình thiếu gia.

Cao Phong chính là lớp trưởng, nhìn hắn bị dây dưa không chịu nổi quấy nhiễu, chỉ phải làm nữ sinh an tĩnh cách hắn xa một chút, nói cho hắn đã thay hắn gọi điện thoại sẽ có người tới đón.

Cao Phong bồi hắn đợi một lát, trong lúc đó người cũng tan không sai biệt lắm, chỉ để lại tốp năm tốp ba ban cán bộ. Dụ Nhiên say hôn mê, người cao chân dài nửa nửa nằm hãm ở sô pha. Cao Phong cảm thấy nhàm chán, liền cúi đầu chơi game.

Đang chơi thời điểm mấu chốt, cửa ghế lô bị mở ra, không khí bên ngoài ùa vào phòng, tiếng giày da đạp trên sàn nhà vang lên. Cao Phong ngẩng đầu, một vị nam tử mặc áo khoác mặt mày thanh nhã tuấn tú hướng hắn đi tới, ngừng ở trước mặt.

Trên người hắn giống như có một loại khí chất cao nhân nhất đẳng quý tộc phương Tây, làm Cao Phong nháy mắt mất ngôn ngữ, ấp úng không dám nói lời nào.

“Tránh ra.” Dụ Ngôn nhìn nam hài ngốc lăng, thần sắc thanh lãnh.

Cao Phong bị Dụ Ngôn đối Dụ Nhiên ôn nhu, đối chính mình liền thanh lãnh hai mặt kinh sợ tới rồi, ngốc lăng nhìn hắn ra cửa.

Một lát sau, hắn lấy lại tinh thần, cúi đầu vừa thấy chính mình di động, trong tiểu nhân game đã nằm trên mặt đất bị người nháy mắt hạ gục.

“Thiên, đó là ba ba Dụ Nhiên sao? Lớn lên thật là đẹp mắt!”

“Nhìn hảo tuổi trẻ, cảm giác càng giống ca ca… Khí tràng hảo cường, cũng không dám nói chuyện.”

“Ta cũng vậy…. Bất quá, ba ba hắn nhìn hảo quen mắt?! Giống như gặp qua ở đâu.”

“Thôi đi, lớn lên đẹp ngươi đều gặp qua.”

Dụ Nhiên say rượu an tĩnh ngoan ngoãn, ngồi ở ghế phụ không nói chuyện, chỉ mở to mắt nhìn hắn, giống khi còn nhỏ.

Dụ Ngôn có chút mềm, vươn tay phải sờ mặt hắn, ửng đỏ nóng bỏng, gương mặt nhi tử mềm mại cọ lòng bàn tay hắn.

“Bảo bảo ngủ một lát, về đến nhà ba ba gọi ngươi.” Dụ Ngôn ôn nhu hống hắn.

Ban đêm đèn rực rỡ mới lên, cảnh tượng phồn hoa tựa lưu li xanh hồng, khu biệt thự Dụ cách trung tâm thành phố không xa. Nơi đó cư trú đều là nhân sĩ nổi danh thành phố H, các biệt thự cách xa nhau khá xa, con đường yên tĩnh sạch sẽ, ở chỗ này chỉ cho phép xe tư gia ra vào, quản lý cực nghiêm, là sản nghiệp thứ nhất của Dụ gia.

Dụ Ngôn chạy đến gara, dừng xe đi đến phía bên phải mở cửa xe, Dụ Nhiên ngủ rất quen thuộc, hô hấp an ổn.

Mở đai an toàn, Dụ Ngôn sờ mặt kêu hắn, Dụ Nhiên trợn mắt nhìn, bỗng nhiên khẽ cười, thuần khiết vô tội, làm Dụ Ngôn hoảng thần, lại bị đột nhiên kéo ngồi vào trên đùi.

Dụ Ngôn không chống đẩy, dưới mông là đùi rắn chắc, khuỷu tay hữu lực ôm eo hắn, nhiệt độ ấm áp bao vây hắn. Trên người thiếu niên có mùi rượunhàn nhạt, hắn giống như cũng có chút hơi say.

Hai tay Dụ Nhiên xuyên qua áo khoác cách quân áo sờ sống lưng hắn, sờ vòng eo mềm dẻo, lại về tới trước ngực hắn xoa hai vυ'. Nhiệt độ hoà nhau, vuốt ve trên người như gãi không đúng chỗ ngứa, hắn muốn tiếp xúc càng thân mật.

“Ba ba, ta muốn sờ vυ' ngươi.”

Dụ Nhiên da thịt trắng nõn tai sau hắn, thở ra hơi thở mang theo ngứa ý tê dại. Ngữ khí có ý vị làm nũng, hai mắt cũng thuần nhiên nhìn hắn, cực kỳ giống bộ dáng hắn khi còn nhỏ đòi sữa.

Dụ Ngôn nhìn hắn một hồi, ôn nhu cười, duỗi tay đóng lại cửa xe. Trong xe nhỏ hẹp đan xen hô hấp cùng nhiệt độ cơ thể hai người, hắn thay đổi tư thế khóa ngồi trên đùi Dụ Nhiên, thuận tay cởi giày vớ cùng áo khoác.

Áo sơ mi đen làm Dụ Ngôn ôn tồn lễ độ, xương quai xanh tinh xảo như dê ngọc tốt nhất. Dụ Nhiên vuốt eo mông hắn, nhìn chằm chằm hắn cởi từng viên nút áo dần dần lộ ra nhũ mương cùng da thịt trắng nõn, lại từng chút theo vai rút đi.

“Bảo bảo, giúp ba ba cởϊ qυầи được không?”

Dụ Ngôn thanh tuyến ôn nhu tựa kɧıêυ ҡɧí©ɧ tựa dụ hống.

Dụ Nhiên cởi đai lưng, ba ba ghé vào vai trái hắn, đè thấp thân mình nhếch lên mông cho hắn cởϊ qυầи.

“Còn có qυầи ɭóŧ.”

Dụ Ngôn lắc eo nhỏ trái phải lắc lắc cái mông, nhũ thịt mềm mại đè trên người hắn, mông kiều lợi hại hơn.

Dụ Nhiên bắt lấy qυầи ɭóŧ hai bên rút xuống, Dụ Ngôn phối hợp nhấc chân bỏ đi một kiện quần áo cuối cùng. Cả người trần trụi ngồi trên đùi thiếu niên, côn ŧᏂịŧ phun nước. Tóc đen da tuyết, mắt đào hoa lưu chuyển, trên mặt tuấn nhã mang theo ý cười hoặc nhân, như là yêu tinh mị hoặc câu nhân. Dụ Nhiên cảm thấy càng say, Dụ Ngôn nắm tay hắn đặt trên vυ' phình phình.

“Hiện tại, bảo bảo muốn thế nào sờ ba ba đâu?”

Hai tay Dụ Nhiên đôi xoa cục bột non mềm nhẵn hương. Xúc cảm tốt niết biến thành các loại hình dạng, khe hở ngón tay kẹp núʍ ѵú lôi kéo, móng tay gãy nhũ khổng thật nhỏ, chơi vui vẻ vô cùng.

“Ba ba, vυ' vuốt thật thoải mái.”

Dụ Nhiên hiển nhiên là hơi say, biểu tình ngữ khí hơi có chút giống hắn khi còn bé, thuần nhiên đáng yêu.

Dụ Ngôn đã bị xoa nắn thoải mái tê dại, hoa huyệt cũng thầm thì chảy nước, côn ŧᏂịŧ thẳng tắp.

“Vυ' ba ba chính là vì bảo bảo lớn lên, mỗi ngày cho bảo bảo hút làm bảo bảo sờ.”

Dụ Ngôn ôn nhu sủng nịch, Dụ Nhiên nghe có chút thẹn thùng, hôn môi hắn.

“Cảm ơn ba ba, vua ba ba vừa non vừa mềm, ta thực thích.”

Dụ Ngôn nhìn hắn ngoan ngoãn thẹn thùng, trong lòng lại mềm mại lại phóng đãng, đĩnh thân đưa vυ' hướng trong tay hắn.

“Muốn chảy sữa, bảo bảo uống đi.”

Dụ Nhiên đè ép hai vυ' bên nhau, há miệng đồng thời ngậm lấy hai núʍ ѵú liếʍ mυ'ŧ. Nhũ khổng mở ra, nước sốt thơm ngọt chảy vào trong miệng, Dụ Nhiên chậc chậc nuốt vào.

Hai vυ' cùng nhau ở khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ bị mυ'ŧ vào, Dụ Ngôn sờ tóc đen của hắn, người trong lòng ngực từ trẻ con rốt cuộc trưởng thành thiếu niên.

“Uống không hết.”

Dụ Nhiên phun ra đầṳ ѵú ướt xối, gương mặt cọ xát ngực mềm nhẵn, ủy khuất nhìn hắn.

Sữa tươi Dụ Ngôn tồn một ngày, no trướng đầy đủ, hắn một lần mυ'ŧ vào tất nhiên là uống không hết.

“Kia liền không uống, ba ba vẫn luôn tại đây, bảo bảo muốn uống trực tiếp cởϊ qυầи áo ba ba liền có thể.”

“Ân.”

Da thịt dưới tay tế hoạt khẩn trí, Dụ Nhiên vuốt nghiện, hạ thân cổ ngạnh lêm ở trong quần khó chịu, cọ côn ŧᏂịŧ Dụ Ngôn chảy nước.

“Ba ba, ta khó chịu, ngươi sờ sờ.”