Dụ Ngôn X Dụ Thiên

Chương 6-2

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Dụ Ngôn chịu không nổi nhất bộ dáng hắn làm nũng bán manh, yêu cầu gì đều sẽ đáp ứng, hắn cũng bị sờ dưới thân chảy nước, vòng eo mềm mại.

“Bảo bảo ngoan, ba ba làm ngươi thoải mái.”

Dụ Ngôn hôn hôn môi hắn, trượt xuống quỳ gối giữa hai chân nhi tử, mở khoá quần, hàm răng ngậm khóa quần kéo ra. Qυầи ɭóŧ tối màu bao vây cự vật, hormone dày đặc khí vị thiếu niên, nhiệt độ cơ thể xâm lược cảm quan Dụ Ngôn.

Môi lưỡi dính nhớp ướt hôn, cách qυầи ɭóŧ trấn an cương cứng dâng trào, ấn ra từng ướt ngân. Qυầи ɭóŧ cởi ra, gậy thịt thật lớn bắn ra tới, đánh vào gương mặt Dụ Ngôn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ngập xạ hương sát ở môi, Dụ Ngôn lập tức miệng khô lưỡi khô lên, hoa huyệt cũng tao ngứa khó nhịn, dâʍ ŧᏂủy̠ một cổ một cổ chảy vui vẻ.

Duỗi lưỡi tinh tế liếʍ hôn cán cây, lại ngậm lấy hai trứng trứng khảy, yết hầu một sâu một nông phun ra nuốt vào, mềm lưỡi mυ'ŧ non mềm mã mắt, ôn nhu liếʍ láp.

Dụ Nhiên thoải mái thở dốc, nhẹ nhàng ở trong miệng hắn cắm lộng, Dụ Ngôn phun ra nuốt vào sâu, rất nhiều lần đều để tới cổ họng. Nơi đó nhiệt độ cao, thịt mềm ấm đè nặng qυყ đầυ, Dụ Nhiên sắp nhịn không được tinh quan muốn bắn.

“Ba ba, ta muốn cắm tiểu huyệt ngươi.”

Dụ Nhiên rút ra khí cụ thủy quang đầm đìa, giảm bớt muốn du͙© vọиɠ bắn tinh.

Dụ Ngôn tách ra hai chân, mật hoa vẫn luôn chảy tới đùi. Hắn vuốt côn ŧᏂịŧ mình nước chảy đi cọ Dụ Nhiên, xoa nắn lẫn nhau, môi đỏ khẽ mở, đôi mắt ướŧ áŧ.

“Bảo bảo hẳn là nói: Côn ŧᏂịŧ lớn bảo bảo muốn thao tiểu tao huyệt ba ba lại mềm lại lãng.”

Thanh âm thực nhẹ, đôi mắt lại lộ ra mị ý câu nhân. Dụ Nhiên mặt đỏ, nhấp môi nhìn ba ba, hắn cực ít nói này đó lãng ngữ trên giường, mỗi khi bị Dụ Ngôn đùa không biết làm sao.

“Bảo bảo không muốn tiến vào sao? Tiểu tao huyệt ba ba chảy thật nhiều nước, hảo muốn côn ŧᏂịŧ lớn bảo bảo tiến vào.”

Dụ Ngôn vặn vẹo eo, đỡ dươиɠ ѵậŧ Dụ Nhiên chống hoa huyệt nước chảy, trên dưới cọ hoa đế, điện lưu thật nhỏ kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt co rụt lại, cực khát vọng muốn ăn nhục bổng.

Dụ Nhiên hô một hơi, cắn một ngụm mềm nhũ run rẩy trước mắt, có chút xấu hổ buồn bực.

“Côn ŧᏂịŧ lớn ta muốn thao tiểu tao huyệt ba ba lại mềm lại lãng.”

Dụ Ngôn cười hôn hôn mắt hắn, buông tay, đáp trên vai hắn.

“Ba ba cho bảo bảo thao tao huyệt.”

Dụ Nhiên một tay nâng mông hắn ướt nước trơn mềm, tay kia đỡ dương hành nhắm ngay huyệt khẩu, từng chút đẩy qυყ đầυ đi vào. Hoa huyệt nước rất nhiều, trơn mềm ướt nóng, vào phần đầu mị thịt bên trong liền nịnh nọt liếʍ mυ'ŧ. Nam căn phá vỡ tầng tầng lớp lớp mị thịt hướng chỗ sâu, thẳng đến hoàn toàn đi vào. Trán hai người đều là mồ hôi tinh mịn, qυყ đầυ chống cung khẩu, cự long toàn bộ vào hoa huyệt, chỉ chừa hai trứng trứng ở bên ngoài.

“Bảo bảo côn ŧᏂịŧ lại lớn, ba ba sắp ăn không vô.”

Dụ Ngôn vẫn luôn thả lỏng thân mình, làm cho thịt hành đi vào dễ dàng chút. Lúc này, tiểu hoa bị lấp đầy, hô hấp đều biến thật cẩn thận, nhẹ lắc vòng eo nhợt nhạt đâm vào rút ra lên.

Dụ Nhiên cũng có chút không dễ chịu, bên trong lại chặt lại mềm, co rụt lại liếʍ mυ'ŧ hắn, trừu động đều có chút khó khăn. Còn hảo Dụ Ngôn nước nhiều, đỉnh lộng một lát huyệt liền mềm mại, phụt phụt phun thủy. Dụ Ngôn động cũng càng thêm thông thuận.

Tư thế này Dụ Nhiên tiến sâu, mỗi một chút đều giống như muốn đỉnh nhập tử ©υиɠ. Dụ Nhiên ôm eo hắn tế nhuyễn, từng chút đỉnh rất mạnh, nghiền nát hoa tâm, thân mình đều sắp mềm thành một bãi thủy. Nhẹ nhàng thở dốc, nhũ bạch mềm run lên chảy sữa, bị Dụ Nhiên tinh tế liếʍ đi.

“Bảo bảo….. A…… Chờ một chút…… Ngạch….”

Dụ Nhiên đỉnh lộng hăng say, Dụ Ngôn mềm thân ôm vào trong ngực có hơi thở thơm ngọt, mặt mày thanh lãnh tất cả đều là tìиɧ ɖu͙©, mềm mị hoặc người, thật thật là mê người, chỉ câu Dụ Nhiên đỉnh lộng càng nặng càng sâu. Đột nhiên bị kêu dừng Dụ Nhiên có chút nghi hoặc, cũng không dừng lại, một sâu một nông trừu động nhìn Dụ Ngôn.

“Bảo bảo…… Ngươi trước ra tới.”

Dụ Ngôn run giọng, ấn bờ vai hắn rút ra côn ŧᏂịŧ, đang muốn toàn bộ rút ra, lại bị ấn eo mông mãnh lực đè xuống. Kê kê thẳng tắp cắm vào tử ©υиɠ, lại sâu lại mạnh, hoa huyệt bắn đầy chất lỏng. Dụ Ngôn một tiếng kêu to, huyệt nội lại đau lại sướиɠ. Đùi tuyết trắng run rẩy, thế nhưng trực tiếp cấp cắm bắn ra tới, tiểu bổng cũng kích động phun tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Dụ Nhiên cũng không nghĩ tới lần này thế nhưng làm Dụ Ngôn bắn, hoa huyệt bọc càng chặt, mị thịt từng vòng quấn chặt hắn, hoa dịch nóng bỏng hướng về phía qυყ đầυ. Dụ Nhiên nghẹn lại du͙© vọиɠ bắn tinh, ôm Dụ Ngôn mềm mại, hắn ra chút mồ hôi, vuốt ngón tay như ngọc trơn trượt hút hắn.

Dụ Ngôn mềm mại ghé vào trong ngực hắn hoà khí, mị nhãn nhẹ híp, thân mình ửng đỏ diễm lệ còn tinh tế phát run.

“Ba ba không cần côn ŧᏂịŧ lớn ta thao tiểu tao huyệt sao?”

Dụ Nhiên ủy khuất xoa đại mông hắn, hôn gương mặt hắn ửng hồng nhu mị.

Dụ Ngôn vốn muốn đổi tư thế, thùng xe nhỏ hẹp, hắn sợ Dụ Nhiên thao động không phương tiện, lại không nghĩ Dụ Nhiên thế nhưng cắm hắn bắn.

“Đương nhiên muốn.”

Dụ Ngôn cọ hắn, đại điểu trong cơ thể còn ngạnh, động một chút Dụ Ngôn liền hơi hơi thở gấp.

“Trong xe nhỏ hẹp, ba ba là muốn đổi tư thế, làm bảo bảo thao càng thoải mái.”

Dụ Nhiên nhìn trong xe một vòng, duỗi tay cầm áo khoác trên người Dụ Ngôn trần trụi, cẩn thận quấn chặt.

“Ba ba ôm chặt ta.” Duỗi tay mở cửa xe, cẩn thận vòng ôm hắn xuống xe.

Dụ Ngôn bị hắn hộ trong ngực, một tay ôm eo, một tay nâng cái mông, khí lạnh bên ngoài đều bị cách ly, chỉ còn ấm áp. Chỉ là hắn nhúc nhích, nhục căn liền đổi các loại góc độ chọc hoa tâm hắn, sau cao trào thân mình còn mang theo ngứa ý. Đi tới cửa, hô hấp Dụ Ngôn đã loạn, trán ướt mồ hôi để trên vai Dụ Nhiên, hai chân đáp trên eo Dụ Nhiên, hoa huyệt đã tẩm ướt áo khoác dưới mông.

Dụ Nhiên nhấc chân bước lên lầu, côn ŧᏂịŧ nháy mắt thẳng tắp chọc nhập hoa tâm, qυყ đầυ đều sắp vào tử ©υиɠ, vừa ngứa vừa tê.

“A… Bảo bảo…..”

Ngón tay Dụ Ngôn tế bạch nắm chặt quần áo dưới tay, cổ thon dài trắng nõn giơ lên độ cung mê người, thanh âm khàn khàn kiều mị.

Dụ Nhiên ngừng lại, tuy Dụ Ngôn ở trong lòng ngực thở dốc yêu kiều rêи ɾỉ thực mê người, nhưng hắn vẫn lo lắng Dụ Ngôn.

“Ba ba…”

Dụ Ngôn vươn cánh tay ngó sen tựa bạch ngọc ôm vai hắn, duỗi lưỡi liếʍ hôn môi lưỡi hắn, kéo dài triền hôn hơi thở giao hoà.

“Ba ba… Chỉ là quá thoải mái… Bảo bảo thật sự hảo bổng.”

Mỹ nhân đắm chìm ở tìиɧ ɖu͙© mặt mày kiều diễm, môi đỏ ướŧ áŧ, sủng nịch nhìn hắn.

“Bảo bảo chỉ cần dùng sức thao ba ba liền hảo, ba ba là da^ʍ oa tao hóa của bảo bảo.”

Dụ Nhiên bị hắn châm ngòi mặt đỏ, lại ôm hắn vào ngực chặt chút, khi đi lại côn ŧᏂịŧ biến hóa góc độ càng dùng sức chọc cung khẩu hắn.

“A….. Bảo bảo….. Dùng sức…..”

Huyệt nội kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, mỗi một chút trực tiếp đỉnh tới hoa tâm mẫn cảm, thẳng bị thao lộng da^ʍ thanh liên tục, ở kɧoáı ©ảʍ lại tiết.

Huyệt thịt cao trào lại nóng lại chặt, triền hút qυყ đầυ mẫn cảm, Dụ Nhiên cau mày cẩn thận đặt Dụ Ngôn ở trên tường, hung hăng va chạm mấy chục cái, hút nhũ thịt non mềm, cuối cùng một chút chen vào tử ©υиɠ mảnh mai bắn ra dương tinh nồng đậm.

Dụ Ngôn hoàn toàn mềm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào tử ©υиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn phun tiểu cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, cơ đùi co rút run rẩy, tay cũng vô lực rũ xuống.

Dụ Nhiên hít sâu hoãn sức, ôm Dụ Ngôn vào phòng đặt trên giường, rút đồ vật ra, đại cổ dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỗn hợp từ huyệt khẩu sưng đỏ chảy ra, hơi thở tìиɧ ɖu͙© da^ʍ mĩ tràn ngập ở trong không khí.

Thân mình mỹ nhân tuyết trắng trên giường toàn là tìиɧ ɖu͙© dấu vết, vừa thấy chính là bị hung hăng yêu thương qua. Dụ Nhiên mới bắn một lần, hạ thân còn gắng gượng. Dụ Ngôn sau tình sự quá mức mê người, Dụ Nhiên nhìn lại muốn thao lộng hắn.

Từ dư vị lấy lại tinh thần, Dụ Ngôn nhìn ánh mắt bảo bảo ủy khuất lại khát vọng, chỉ cảm thấy mềm lòng buồn cười, tích chút sức lực lật thân, quỳ ghé vào giường đệm nhếch lên cái mông đè thấp thân mình, nhẹ nhàng lắc mông, mềm thanh âm quay đầu lại nhìn hắn.

“Bảo bảo tiến vào thao ba ba.”

Mỹ nhân trên giường màu da tuyết trắng, ngoái đầu nhìn lại câu dẫn, lắc mông thủy quang cầu thao, hoa huyệt bị làm đỏ tươi mềm lạn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng.

Dụ Nhiên vuốt hai cánh cánh mông tròn trịa, chống hoa huyệt va chạm đi vào, bên trong đã bị thao lộng mềm xốp, dươиɠ ѵậŧ ở bên trong vừa kéo vừa động triền miên hấp thụ.

“Ba ba, bên trong ngươi thật thoải mái.”

Dụ Nhiên mỗi một chút đều cắm sâu, trứng mang va chạm mông, phát ra tiếng chụp đánh, mông Dụ Ngôn cũng phiếm đỏ.

“Ba ba…. A…. tao huyệt chính là….. cho bảo bảo thao.. Ba ba là….. tao hóa.. A.. Bảo bảo….. Dùng sức….. Thao ba ba…”

Dụ Ngôn bị phía sau va chạm đi phía trước kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phì mông bị đâm ra làn sóng, hai vυ' trước ngực run lên vung nhỏ sữa còn phiếm ngứa ý.

“Bảo bảo…. A…. Sờ ba ba….. Vυ'….. Núʍ ѵú ngứa…. A….”

Dụ Nhiên duỗi tay nắm ngực mềm đào, đầṳ ѵú mềm nị đĩnh kiều còn nhỏ sữa. Dụ Nhiên lôi kéo núʍ ѵú non mềm, ấn ra một đám ướt ngân, dưới thân nhiều lần chống hoa tâm mẫn cảm va chạm.

“Ba ba vυ' mềm, huyệt cũng mềm.”

“Ba ba….. Ân, đều cho bảo bảo….. A….. Sờ ba ba. Vυ'….. Thao ba ba…… A….. Huyệt….. Chỉ cho bảo bảo…”

Dụ Ngôn rêи ɾỉ quay đầu lại cùng hắn dính nhớp ướt hôn, môi lưỡi giao triền, nước bọt từ khóe miệng hai người lưu lại. Dụ Nhiên thao lộng mấy trăm cái rốt cuộc mã mắt buông lỏng, nùng tinh bắn vào tử ©υиɠ. Dụ Ngôn cũng ở kịch liệt kɧoáı ©ảʍ lại lần nữa cao trào.

Dụ Nhiên nghỉ ngơi một lát rút ra, không quản tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ôm Dụ Ngôn đi phòng tắm rửa sạch. Hai người triền miên thân mật lại thắng không nổi dụ hoặc thao vào tiểu huyệt Dụ Ngôn. Đối với Dụ Ngôn, bảo bảo yêu cầu hắn đều tiếp thu, mở chân lộ ra mật động đã bị thao sưng mặc hắn cắm lộng. Cuối cùng cái gì cũng bắn không ra, hoàn toàn bị làm mất hồn trí. Khi nửa mộng nửa tỉnh tiểu huyệt còn ngậm cự long nhợt nhạt đâm vào rút ra. Ngực bị ngậm ở khoang miệng ướt nóng mυ'ŧ vào, thân mình bị thao nhẹ nhàng đong đưa. Dưới thân là giường đệm mềm mại, Dụ Ngôn thỏa mãn phóng thân thể đắm chìm ở du͙© vọиɠ câu nhân.