Yêu Người Qua Ngàn Năm

Chương 50

" Cạch!" Vô tình đánh rơi tấu chương xuống đất, Tử Phiên cúi người muốn nhặt lại thì thấy đầu choáng váng. Xem ra ta lại quá sức mình rồi...!

" Thừa tướng đại nhân."

Nghe tiếng thưa bên ngoài Tử Phiên đặt lại bản tấu lên bàn rồi thở dài ngã ra lưng ghế, hắn nhắm mắt xoa xoa thái dương: " Có chuyện gì?"

" Thừa tướng, hoàng thượng đã trở về rồi. Chân Viễn đại nhân cho người đến thông báo một tiếng."

" Về rồi?" Tử Phiên đứng bật dậy, hắn bước nhanh ra ngoài: " Hoàng thượng giờ đang ở đâu?"

" Là ở Nghi Gia điện."

" Được rồi, ngươi đi thông báo với Duệ Vương một tiếng, nói Vương gia xử lý những chuyện còn lại ở đây đi."

" Nhưng...!" Tên thái giám lúng túng: " Vương gia hiện tại không có ở trong cung."

" Vậy thì cho người đi bắt hắn trở về, cứ nói là lệnh của ta."

" Dạ thừa tướng."

Tử Phiên vội vàng đi đến Nghi Gia điện, qua hành lang ở ngự hoa viên hắn lướt nhanh mà không để ý nữ tử hồng y đeo mạng che mặt ở đó. Liên Chi nghĩ ngợi hồi lâu mới lên tiếng hỏi: " Lan nhi."

" Dạ công chúa."

" Người vừa mới đi qua là ai?"

" Nô tỳ lúc đến đã tìm hiểu rất kỹ những người trong cung nhưng cũng chưa từng nhìn thấy người này, xin công chúa tha tội."

"...!"

" Công chúa có cần nô tỳ đi dò hỏi một chút?"

" Không cần."

" Vâng...!"

" Người này...!" Liên Chi nghĩ ngợi, dù chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng hình như lại cảm thấy rất quen, có khi nào đã gặp ở đâu đó?

" Thừa tướng."

Tử Phiên bước nhanh vào bên trong, hắn lớn tiếng gọi: " Âu Khắc."

" Công tử." Từ lúc trở về Âu Khắc vẫn cứ im lặng ngắm nhìn bức tranh vẽ như vậy khiến Chân Viễn cũng không biết nói lời gì, bây giờ thấy Tử Phiên đến hắn mới an tâm: " Người đến rồi?"

" Hắn làm sao vậy?"

" Hoàng thượng...ngài ấy ở Long Thuận quốc đã...!"

" Chân Viễn."

Đột nhiên bị gọi tên làm Chân Viễn giật mình cúi đầu: " Dạ, hoàng thượng."

" Ra ngoài."

" Dạ."

Tử Phiên liếc nhìn Chân Viễn chậm lui ra mà cảm thấy kỳ lạ, tâm trạng của Âu Khắc xem ra đang rất tệ: " Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ở Long Thuận có người dám đắc tội với ngươi?"

" Đại ca..."

Ngạc nhiên một khắc, Tử Phiên mỉm cười đi tới vỗ mạnh vào vai hắn: " Đã lâu mới nghe ngươi lại gọi ta như vậy."

" Ta tìm được rồi."

" Tìm được....ngươi tìm được Uyễn Quân rồi?"

Âu Khắc chậm rời mắt khỏi bức tranh quay đầu nhìn: " Đúng vậy."

" Đây không phải chuyện tốt sao...? Nhìn ngươi như thế ta còn cho rằng lần này vẫn không có kết quả, cái tên này." Tử Phiên cười lớn: " Vậy bây giờ y đang ở đâu, ngươi không đưa người cùng về sao?"

" Không có."

" Không có....?"

" Đúng."

" Trả lời như vậy là sao? Ngươi tìm được Uyễn Quân rồi nhưng lại không đưa y cùng mình trở về...thật ra ngươi đang nghĩ cái...!" Nhìn dáng vẻ thờ ơ của đệ đệ hắn đột nhiên nhận ra vấn đề nằm ở đâu rồi nghi ngợi: " Uyễn Quân không nhớ chúng ta?"

"...!"

Âu Khắc không trả lời thì cũng như đã có kết quả làm hắn lại càng tức giận hơn: " Cho dù là vậy ngươi cũng không thể mặc kệ y ở đó rồi quay trở về đây. Ý ta là chín ngàn năm trôi qua, hết mấy lần sống rồi lại chết ngươi cho rằng có mấy ai được phép giữ lại ký ức tiền kiếp của mình? Tìm kiếm bao năm qua ngươi lại chỉ vì như vậy mà muốn buông tay."

" Uyễn Quân đã yêu một người khác."

"...Ngươi nói!"

" Ta không buông tay và chưa từ từ bỏ y. Ta muốn đưa Uyễn Quân đi cùng mình nhưng ta lại không thể làm vậy."

"...!"

" Khác với chúng ta, Uyễn Quân bây giờ không có những ký ức kiếp trước. Y có một gia đình yêu thương mình, có một người để toàn tâm toàn ý...huynh nghĩ ta có thể phá vỡ điều đó của y chỉ vì bản thân không thể buông tay?"

" Cho dù là vậy...!"

" Điều mà ta muốn...chính là y có thể sống thật tốt."

" Âu Khắc."

" Nhìn Uyễn Quân có thể sống một đời bình yên...ta chợt nghĩ đây có thể đã là một điều tốt. Ta không hy vọng y cũng giống mình, sống với những ký ức đáng sợ đó...!"

" Ngu ngốc."

"...!"

" Đó là vì Uyễn Quân không thể nhớ, ngươi dám nói chính Uyễn Quân đã không muốn nhớ lại hay không? Ngươi cho rằng làm vậy là tốt cho y?" Tử Phiên nghiến răng: " Tốt hơn hết sau này ngươi đừng hối hận vì quyết định của mình."

Nói rồi Từ Phiên tức giận bỏ đi, Âu Khắc im lặng lại nhìn bức tranh vẽ Uyễn Quân được treo trên tường. Hắn trầm giọng: " Có lẽ huynh nói đúng, cả huynh và Phi Tiễn. Ta chưa từng thật sự hiểu được mong muốn của ngươi sao, Uyễn Quân?"

" Ngươi vẫn là một tên cứng đầu không thay đổi mà....!"

" Công tử."

Tử Phiên vừa mắng vừa trở ra thì bị gọi lại: " Chân Viễn?"

" Công tử, thần còn có chuyện muốn nói."

" Chuyên...?"

Chân Viễn đến gần nói nhỏ để hắn đủ nghe: " Ở Long Thuận còn có....Huyễn Uyên!"

" Ngươi nói cái gì?"

Minh Loan từ hôm qua lúc nào cũng buồn bã, nàng thậm chí còn bỏ bữa rồi âm thầm khóc làm Ảnh Nguyệt lòng càng thêm không nỡ: " Mẫu thân, xin người đừng buồn nữa có được không?"

"...!"

" Người trước vẫn phải nghĩ cho sức khỏe của mình, ít nhất hãy dùng bữa...!" Minh Loan vẫn không nói gì, Ảnh Nguyệt nhỏ giọng: " Ngươi không muốn nói chuyện, lý nào mẫu thân đã ghét Nguyệt nhi rồi?"

" Ngươi nói cái gì?" Minh Loan khẽ trách, nàng lau đi nước mắt trên khóe mắt rồi nắm lấy tay Ảnh Nguyệt để y ngồi xuống cạnh mình: " Mẫu thân thương ngươi thế nào ngươi còn không rõ, mẫu thân buồn vì lý do gì chẳng lẽ ngươi còn không biết?"

" Nguyệt nhi hiểu rõ."

" Nguyệt nhi, ngươi nhất định vẫn muốn đi Phụng Luân sao?"

Ảnh Nguyệt cúi đầu: " Mẫu thân, xin lỗi! Là Nguyệt nhi bất hiếu."

" Ta thật lòng không muốn xa ngươi, Phụng Luân quốc là nơi thế nào ta còn chưa một lần thấy qua. Mẫu thân thật không an tâm để ngươi đi, từ lúc sinh ra đến nay ngươi chưa từng rời xa khỏi ta."

" ...!"

" Mẫu thân thật không hiểu nổi tại sao hoàng thượng vẫn không có phản đối gì trong việc này, còn ngươi lại vì một người chỉ vừa mới quen biết chưa lâu lại muốn chạy đến Phụng Luân quốc xa xôi như vậy?"

" Mẫu thân...!"