Yêu Người Qua Ngàn Năm

Chương 49

Đi đến trước mặt Lâm Thùy, Tịnh Phong nghiêm giọng: " Muội nói cho trẫm vì sao Tiểu Nguyệt yêu trẫm lại là sai trái, là ai định ra việc này? Trẫm đường đường là hoàng đế một nước, là ai có gan dám nói trẫm không thể ở cạnh y cũng đều phải chết?"

" Hoàng huynh, muội không biết phải giải thích chuyện này như thế nào...muội không phải vì người khác mới nói những lời như vậy mà chính là vì huynh."

" Đủ rồi."

" Muội...!"

" Các người đều cút khỏi đây cho ta." Tịnh Phong tức giận quát lớn rồi nhìn về phía Ảnh Nguyệt vẫn nằm hôn mê trên giường: " Trẫm không cần biết ai là Uyễn Quân cũng không cần biết cái gì chín ngàn năm trước. Chỉ bằng lời nói không có căn cứ liền muốn trẫm tin những chuyện hoang đường này?"

Phi Tiễn cảm thấy cuộc đối thoại này cứ mãi cũng chẳng có gì tiến triển, hắn cười nhạo: " Huyễn Uyên, ta thấy muội không cần phải giấu diếm hắn nữa làm gì."

" Phi Tiễn!"

" Lần này Uyễn Quân nhớ lại, muội muốn tránh khiến hắn phải đau lòng chi bằng nói ra tất cả."

" Ngươi nói những lời đó là có ý gì?"

" Ta nói cho ngươi biết đừng tự mình đắc ý quá sớm, Ảnh Nguyệt quả thật đã từng yêu ngươi và có thể tình yêu của y không hề nhỏ." Phi Tiễn nâng khóe môi: " Nhưng rồi thì sao chứ, y trải qua hết chín ngàn năm ngươi cho rằng mình là người duy nhất khiến y bận lòng?"

Hắn gắt giọng: " Những chuyện không có căn cứ đã cho rằng có thể....!"

" Uyễn Quân có thể yêu, y có thể dành tình cảm cho bất cứ một người nào khác và cho dù nó có lớn bao nhiêu đi nữa cũng không thể nào đánh bại được một tên Âu Khắc. Cho dù ta không muốn nhìn nhận nhưng rồi cuối cùng trong lòng Uyễn Quân vị trí của hắn vẫn chưa một lần bị kẻ khác chiếm được ngươi hiểu không?"

" Phi Tiễn, đủ rồi...!" Lâm Thùy kéo tay Phi Tiễn lắc đầu nhìn hắn: " Đừng nói nữa... tiếp tục nói, không chỉ một mình huynh ấy mà cả huynh cũng chẳng vui vẻ gì không phải sao?"

"Hừ."

Phi Tiễn khó chịu đá mạnh vào ghế để trút cơn giận rồi bước nhanh bỏ ra ngoài, cảm thấy không an tâm Huyễn Uyên liền theo sau, vốn dĩ nàng cũng muốn để Tịnh Phong yên tĩnh một lúc để có thể chấp nhận sự thật. Hắn ngồi xuống bên giường cầm lấy tay Ảnh Nguyệt: " Âu Khắc?"

" Phi Tiễn...ta muốn được gặp lại Âu Khắc."

Nhớ lại gương mặt và lời nói của Ảnh Nguyệt trước lúc ngất đi khiến hắn suy nghĩ, cho dù không muốn tin vào những lời nói của họ cũng không thể: " Ngươi thật sự đã từng có một cuộc sống khác trước kia, ngươi thật sự đã từng yêu sâu đậm một kẻ khác không phải ta?"

"...!"

" Tiểu Nguyệt...nói cho ta biết đi, nói cho ta biết tất cả chỉ là dối trá."

" Ùm...m...!"

" Tiểu Nguyệt?"

" Ư....!" Ảnh Nguyệt nhăn mày vài cái rồi chậm mở mắt ra, nhìn gương mặt quen thuộc đang lo lắng cho mình y lại suy nghĩ một chút. Đảo đôi con ngươi xung quanh y đầu óc vẫn còn mụ mị hỏi: " Đây là đâu?"

" Đây là phòng của ngươi không phải sao?" Hoàng đế ân cần đỡ Ảnh Nguyệt ngồi dậy: " Ngươi đột nhiên ngất đi nên ta đã mang ngươi về đây."

"....!"

" Tiểu Nguyệt, làm sao vậy. Có phải vẫn cảm thấy khó chịu ở đâu, có cần ta cho gọi thái y đến xem qua cho ngươi...!" Tịnh Phong vẫn chưa nói hết thì Ảnh Nguyệt từ từ rút bàn tay mình ra khỏi tay hắn: " Ngươi...!"

" Phong ca ca, xin lỗi...ta muốn tạm thời được một mình yên tĩnh."

Ảnh Nguyệt thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt hắn làm Tịnh Phong vô cùng khó chịu: " Tiểu Nguyệt...!"

" Xin huynh....Phong ca ca! Ta không bao giờ muốn tổn thương huynh vì vậy hãy để ta thời gian để suy nghĩ có được không?"

" Có phải ngươi là vì cái tên Âu Khắc đó mà tỏ ra xa lánh ta?"

" Sao...?" Ảnh Nguyệt giật mình nhìn vào mắt hắn: " Làm sao huynh....!"

" Vậy ý ngươi những gì bọn chúng nói là thật, ngươi không chỉ không còn là Ảnh Nguyệt mà ngay cả những gì giữa chúng ta từ đầu đến cuối cũng đã không còn nữa...!"

" Phong ca ca,...ta...!"

Tịnh Phong nắm lấy hai vai Ảnh Nguyệt: " Tiểu Nguyệt, cho dù tất cả là thật thì sao? Kiếp trước, Uyễn Quân hay Âu Khắc. Tất cả ta đều không quan tâm, ta không để tâm ngươi từng thích một người khác...ta sẽ không để tâm...!"

" Huynh thật sự sẽ không để tâm sao?"

" Đúng vậy, ta chỉ biết ngươi chính là Tiểu Nguyệt. Tại sao ngươi nhất định phải khiến kiếp trước của mình ảnh hưởng đến một đời này? Chúng ta đã từng sống rất vui vẻ dù rằng không có những điều đó...!"

" Phong ca ca..." Ảnh Nguyệt không còn né tránh ánh mắt Tịnh Phong mà nhìn hắn với vẻ đau thương: " Huynh có thể không bận tâm ngay cả khi trong tim ta không chỉ duy nhất một mình huynh?"

Nghe những lời này hắn như không dám tin mà nới lõng tay: " Ngươi đang nói...?"

" Những gì trước đây của chúng ta chưa từng biến mất, ta trước nay đối với huynh hoàn toàn là chân thật nhưng...Ảnh Nguyệt đã không còn chỉ là Ảnh Nguyệt."

"...!"

" Uyễn Quân." Cuộc đối thoại trong phòng vẫn chưa kết thúc thì bên ngoài Tất Duy xông vào bên trong theo sau là Lâm Thùy và Phi Tiễn. Hắn phát hiện mình đánh rơi vòng tay của Uyễn Quân nên lập tức hồi phủ, về đến đã thấy hai người bên ngoài phòng Ảnh Nguyệt khiến bản thân lo lắng mà chạy thẳng vào trong.

" Khoan đã Tất Duy, hoàng huynh ta đang ở...!"

Ảnh Nguyệt liếc nhìn những người ở đây, y trầm giọng: " Cho dù là Tất Duy hay Phi Tiễn...đối với ta tất cả mọi người đều vô cùng quan trọng. Ở gần các huynh con tim ta trở nên ấm áp, ta biết mình xấu xa đến mức nào khi không thể tự điều khiển tình cảm của bản thân với họ mỗi ngày một lớn thậm chí hơn cả bằng hữu và huynh đệ."

"...!"

" Nhưng ta hiểu rõ, ta chắc chắn không thể nào đáp lại tình cảm của họ dù chỉ một lần. Chính vì vậy ta cố gắng làm như không nhìn thấy...Nhưng Khi ta là Ảnh Nguyệt ta đã gặp được huynh, Phong ca ca. Không còn bất cứ ký ức gì khiến ta không có cách ngăn lại chính mình đáp nhận tấm chân tình này...!" Hai mắt Ảnh Nguyệt đỏ lên, y uất nghẹn hồi lâu để nước mắt trào ra khóe mi rồi đưa tay đặt lên bờ má Tịnh Phong nghiêng đầu nhìn hắn: " Vì vậy có lẽ tổn thương ta sẽ gây ra cho huynh lớn hơn tất cả những người còn lại...!"

" Tiểu Nguyệt...!"

" Ta...ta luôn lơ đi những gì khác được nảy sinh ra trong chính mình....bởi vì ta biết dù những tình cảm đó có lớn đến cách mấy thì người nắm giữ trái tim và linh hồn ta luôn chỉ có một." Ảnh Nguyệt cắn môi nấc lên vài tiếng khóc: " Cho đến cuối cùng...ta có thể đánh mất tất cả nhưng...không phải Âu Khắc." Y lắc đầu: " Dù là Phi Tiễn, huynh hay Tất Duy...nhưng sẽ không phải là Âu Khắc."

"...!" Tịnh Phong không nói gì đứng lên từ từ lui lại phía sau.

" Phong ca ca!"

" Bột." Hắn đấm mạnh vào cạnh giường mà nghiến răng: " Tức giận? Ta không thể, đây chính là cái giá mà ta phải trả vì những gì mà trước đây mình đã làm. Chính vì ta không những không thể trân trọng bảo vệ mà còn gây tổn thương cho ngươi." Hắn ngước đầu cười một tràng lớn: " Báo ứng, quả nhiên là báo ứng."

" Hức...!" Ảnh Nguyệt không nói gì mà chỉ im lặng cúi đầu để nước mắt rơi xuống.