NTR Thúc Tẩu

Chương 30: Mất khống chế

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Người khác mang thai đều hài tử bị trong bụng lăn lộn, trong quá trình Nhan Trạch mang thai, hài tử không lăn lộn y thế nào, nhưng thật ra ba nó cả ngày lăn lộn y, làm y còn mệt hơn thai nghén.

Lúc này Ngụy Khải Ân lại kéo Nhan Trạch buồn ngủ nặng nề, không cho y ngủ, thế nào cũng phải làm y trả lời rốt cuộc là máy hút sữa thoải mái hay hắn càng thoải mái.

“Ai nha, anh đừng lộng, em buồn ngủ quá…”

Nhan Trạch nhẹ đạp nam nhân lẩm bẩm lầm bầm không ngừng, Ngụy Khải Ân ủy khuất ngồi dậy, không chịu thua hỏi:

“Vậy em nói xem, đồ vật chết tiệt này rốt cuộc lợi hại hơn lão công chỗ nào?”

Nhan Trạch bất đắc dĩ, vì tối nay có thể đi ngủ sớm một chút, đành phải dán qua mềm giọng dỗ nam nhân:

“Lão công lợi hại, lão công lợi hại nhất!”

Ngụy Khải Ân bóp chặt đầṳ ѵú Nhan Trạch lộ ra ổ chăn bị hút đến hồng đến tỏa sáng, thở phì phì hỏi:

“Vậy lão công cái gì lợi hại nhất?”

Nhan Trạch mí mắt gục xuống, mắt thấy sắp ngủ rồi, hàm hồ đáp, “Lão công, đại dươиɠ ѵậŧ lợi hại nhất.”

Cự pháo hôm nay chưa phát tiết nháy mắt cứng ác hơn, vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra. Ngụy Khải Ân ôm y đã nửa ngủ nửa tỉnh nhẹ lật. Bị quấy rầy giấc ngủ, Nhan Trạch mắng:

“Đừng náo loạn!”

Hắn đè ở phía sau, giọng trầm đầy du͙© vọиɠ, “Ngoan ngoãn, nghe lời, làm đại dươиɠ ѵậŧ lão công lợi hại nhất thao thao, lập tức cho em ngủ được không?”

Nhan Trạch biết hắn nghẹn một đêm, thế là mềm lòng, vùi vào giường đệm ồm ồm đáp ứng một tiếng.

Nam nhân hưng phấn mà xoa xoa mông thịt phì đô đô, hưng phấn hướng dẫn:

“Ngoan ngoãn, giúp lão công tách ra!”

Nhan Trạch tuy xấu hổ toàn thân đỏ rực, nhưng vẫn phối hợp đưa bàn tay ra sau, tách ra mông thịt, nhục hoa lộ ra đối diện Ngụy Khải Ân. Tiểu tao bức bị chơi đến chín hồng, hai mảnh hoa sưng to gắt gao một chỗ, lại bị động tác Nhan Trạch dâʍ đãиɠ xé mở, lộ ra huyệt khẩu. Âm đế bị máy hút sữa hung hăng mυ'ŧ hiện tại còn cao cao đứng phía trên.

Ngụy Khải Ân nhìn chằm chằm hoa huyệt da^ʍ mĩ, đầu gối tới gần, kéo ra hai chân dài chút, nhục côn đỏ tím dán lên. Xúc cảm non mềm an ủi thịt điểu dữ tợn, Ngụy Khải Ân bóp chặt mông y động thân cọ xát. Kê ba nóng bỏng cọ tiểu huyệt ướt đẫm, cũng đồng dạng đυ.ng ngón tay y. Nhan Trạch bị nóng co rụt lại, do dự thu hồi tay, nam nhân lại sớm xem thấu y, một phen nắm hai tay, gắt gao ấn ở huyệt thịt trơn ướt thô suyễn:

“Tách tốt!”

Âm đế bị hút đến sưng đỏ tỏa sáng là thời điểm mẫn cảm yếu ớt, bị đại trụ nghiền qua mang theo kɧoáı ©ảʍ gần như đau đớn. Nhan Trạch bị đau có chút chịu không nổi, vội vàng dẩu mông càng cao, hai tay đè lại hoa môi tách càng lớn.

“Ân a…… Lão công, cắm vào đi…… A, muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ lão công……”

Bị dỗ hài lòng Ngụy Khải Ân quả nhiên cắm vào.

“Muốn ăn lão công liền cho em, hô… Tiểu tao huyệt hút thật giỏi.”

Dù đã rất mệt, da^ʍ huyệt vẫn như cũ hưng phấn, ăn cự căn cứng rắn kích động nhanh chóng mấp máy, tích cực quấn bọc, chậm rãi hút khí cụ phá vỡ tao thịt lại thô một vòng.

“Ô a…… Thật lớn……”

Ngụy Khải Ân ở lúc Nhan Trạch mơ hồ không rõ rêи ɾỉ hưng phấn tới cực điểm. Gậy thịt chạm được hoa tâm liền cắn răng lùi lại, sau đó banh thân gia tốc đâm lộng.

“Hô…… Sao còn chặt như thế? Chật như vậy đến lúc đó thật sự có thể sinh ra bảo bảo sao? Để lão công hảo hảo giúp em khuếch trương.”

Dâʍ ŧᏂủy̠ thanh theo nam nhân trừu động dần dần biến đại biến nhanh. Nhan Trạch khẽ nhếch miệng, đột nhiên nhất thời không nhịn xuống, la lớn…

Giữa phòng ngủ kiều diễm đột nhiên im bặt, Nhan Trạch biết không ổn, cứng đờ quay đầu vừa lúc đối diện nam nhân vẻ mặt âm trầm.

“Lão công, anh nghe em nói…”

Ngụy Khải Ân khóe miệng co rút, nghiến răng nghiến lợi:

“Không cần phải nói, xem ra, là anh không đủ nỗ lực!”

Nhan Trạch bị nam nhân nói sợ tới mức rùng mình, môi khép mở như còn muốn vì chính mình cãi một chút. Kết quả nam nhân trực tiếp nhét hai ngón tay vào miệng, ngăn chặn y tiếp tục giải thích.

Nhan Trạch gấp đến độ khóe mắt đỏ bừng, cố tình hai ngón tay vói vào trong miệng còn không thành thật, kẹp lấy đầu lưỡi y rà qua rà lại thưởng thức. Nước bọt theo đốt ngón tay chảy ra, rõ ràng là không cho y nói chuyện. Đồng thời, cự long còn cắm ở trong thân phẫn nộ càng trầm trọng thêm, nhiều lần toàn bộ rút ra, không đợi tiểu huyệt hoàn toàn khép kín, lại hung hăng cắm vào. Một lần lại một lần thô lỗ phá vỡ tường thịt. Nhưng nam nhân tốt xấu còn có chút lý trí, nhiều lần phanh lại sắp sửa đυ.ng phải tử ©υиɠ yếu ớt.

Nước mắt nước bọt chảy đầy mặt, Nhan Trạch ô ô nửa ngày một câu cũng không thành, nam nhân lại còn chất vấn:

“Em vừa bị máy hút sữa hút đến hưng phấn, tao kêu sắp xốc nóc nhà, hiện tại sao không kêu? Ân? Không phải âm thanh này!”

Nam nhân tức giận nhanh hơn tốc độ, Nhan Trạch bị cuồng thao âm huyệt tê dại. Ngón tay còn bắt chước thao lộng chọc miệng ướt nóng. Y có khổ nói không nên lời, anh muốn em kêu, nhưng không cho em mở miệng nha!

Hắn nghe không hiểu Nhan Trạch nức nở, vùi đầu khổ làm càng nghĩ càng giận.

“Còn nói anh lợi hại nhất, thì ra là khen cho có sao?”

Dâʍ ŧᏂủy̠ vẩy ra, Nhan Trạch vô lực phản bác điên cuồng lắc đầu.

“Ô a a……”

Theo một tiếng thét chói tai, lại một lần bị nam nhân sau lưng tức đỏ mắt thao cao trào. Nhưng hắn còn chưa hả giận, thời gian thở dốc cũng không cho y, chỉ rút về ngón tay cắm miệng y. Tay dính đầy nước bịt tách ra hoa môi đầy đặn, tiếp tục ra sức khảo vấn:

“Tê… Cắn thật chặt, chảy nước làm ướt đùi anh. Này không phải thích sao? Ân?”

Mới vừa cao trào thân thể không tiếp thu được công kích cường độ cao. Nhan Trạch hoàn toàn bị thao hết buồn ngủ, cả người đều bị ném vào biển kɧoáı ©ảʍ. Trên cơ thể có chút sưng vù tất cả đều là dấu vết nam nhân xoa qua véo qua. Nước mắt sinh lý theo hai mắt híp lại chảy xuống, tao bức cũng bị thao mất khống chế, thoạt nhìn bị chơi hỏng rồi mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ lớn không ngừng chảy nước.

“Ô a a a a…… Lão công, không được…… Không cần a a a…… Ô a…… Muốn muốn ra tới……”

Gương mặt treo mồ hôi nóng kề sát tóc, Nhan Trạch thét chói tai điên cuồng lắc đầu. Y ẩn ẩn cảm thấy như có cái gì từ cơ thể mình tràn ra.

Ngụy Khải Ân bên này cũng là lúc lao tới, lỗ tai là tiếng nước cùng nổ vang sắp tới đỉnh, hoàn toàn nghe không thấy giọng Nhan Trạch, chỉ biết vùi đầu vọt mạnh. Đột nhiên, thân thể y bỗng chốc căng thẳng, tao huyệt kẹp chặt lại, dâʍ ŧᏂủy̠ từ khe hở phun ra. Côn ŧᏂịŧ đằng trước trừu động hai cái, hiển nhiên không thể bắn, lỗ chuông co rút lại chỉ bài trừ hai giọt loãng tinh. Ngay sau đó, dưới nam nhân liên tục thao lộng, ngọc hành y cư nhiên trực tiếp phun ra một cổ chất lỏng vàng nhạt.

Chính mình cư nhiên ở trên giường mất khống chế, ngửi được một cổ khí vị tanh tưởi, đầu óc Nhan Trạch nổ một tiếng. Ngụy Khải Ân cũng phản ứng lại còn có đè sau lưng, hắn theo khí vị thò qua, quả nhiên thấy y bắn nướ© ŧıểυ, ngay cả hoa huyệt như cũng bắn ra vàng nhạt. Dây huyền phẫn nộ trong đầu một tiếng cắt đứt, hắn nhìn chằm chằm hạ thân Nhan Trạch một mảnh hỗn độn nháy mắt đạt tới cao trào, đĩnh thân bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nùng vào ướt nóng chỗ sâu.

Nhan Trạch bắn nướ© ŧıểυ xong, hắn cũng bắn một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng vào âʍ đa͙σ. Hắn biết ái nhân nhà mình da mặt mỏng, vừa mới còn uy phong lẫm lẫm lúc này nói cũng không dám nhiều lời, bế y lên người vào phòng tắm. Tẩy y sạch sẽ lại thu dọn giường hỏng bét mới đưa người thỏa đáng nhét vào ổ chăn. Toàn bộ quá trình y đều cúi đầu, một câu đều không nói. Ngụy Khải Ân nhìn tóc y lông xù xù, đột nhiên có chút chột dạ, thấp giọng:

“Lão bà, mệt mỏi? Nhanh ngủ đi!”

Người bị hắn ôm vào trong ngực một chút động tĩnh cũng không có, hắn nóng nảy:

“Lão bà, em đừng nóng giận, anh không phải cố ý…”

Hắn lung tung vò đầu mình, “Ai, đừng nóng giận, này cũng không có gì, nướ© ŧıểυ em anh cũng thích!”

Trả lời hắn vẫn là một mảnh yên tĩnh, hắn nhận ra không đúng, thử kêu một tiếng:

“Lão bà? Lão bà?”

Hắn khom lưng để sát vào mặt nhỏ chôn trong khuôn. Lúc này mới phát giác Nhan Trạch hô hấp vững vàng, hai mắt nhắm nghiền, không biết đã ngủ khi nào.

Ngụy Khải Ân thở nhẹ một hơi, nhìn y vẻ mặt an tường ngủ không khỏi cười thỏa mãn. Hắn nhẹ nhàng hôn hôn cái trán y, hạ giọng ôn nhu:

“Ngủ ngon!”

Tắt đèn, phòng ngủ cuối cùng an tĩnh, Nhan Trạch oa ở trong ngực nam nhân lông mi run rẩy, bên tai ửng đỏ cũng bị ẩn vào mộng đẹp.